Mãi yêu mình em

Chương 41

Tắm xong nhỏ bước ra lau lau cái đầu.. Thơm dữ.. Ngồi xuống bàn, nó để bát đũa ra.. Hai đứa ngồi ăn.. Nhỏ đôi lúc nhìn nó cười cười.. Như con khùng…

– Anh ơi..

– Gì?

– Em muốn ăn chung.. – Gì đây trời…

– Dẹp.. Đủ bát đũa mà ăn chung gì, bổ lắm chắc.. Điên vừa thôi.

– Nhưng em thích mà.. – Nhỏ nhăn nhó xụ cái mặt xuống.

– Thế giờ có ăn nữa không đây?

– Thì có.. – Nhỏ vẫn nhăn, gảy gảy đũa.. Đúng là tiểu thư…

Nhưng nó chịu không chiều được.. Hai đứa ngồi ăn im im.. Tính xấu của nó là thế, khi ăn thì không khoái nói chuyện nhiều.. Ăn xong thì nhỏ lại rửa bát.. Rồi bôi bôi tay vô cái áo mới giặt của nó chứ…

– Nè làm gì thế?

– Thì em lau tay.. Không thấy sao còn hỏi.

– Ai chẳng biết nhưng sao lại lau vào đấy?

– Thì giẻ lau không lau vào đấy lau vào đâu?

– Ôi trời.. Áo tui đó chị hai..

– Áo gì mà thủng lỗ chỗ thế này? – Nhỏ còn thọc tay vô mấy cái lỗ thủng giơ lên chứ…

– Thủng nhưng vẫn mặc được.. Mặc hè cho mát.

– Hihi.. Em xin lỗi, không có biết.. – Cũng chả trách gì được nhỏ, vì nhìn trông giống giẻ lau thật.. Nhưng còn hơn mấy cái quần rách te tua các vết chém của nhỏ.. Hôm nào phải góp ý mới được, chứ chân trắng đẹp như thế.. Mà cứ để hở khác gì đốt mắt người khác..

– Ừ.

– Sao anh không bỏ đi.. ?

– Bỏ thì cởi trần.

Nhỏ im luôn chả nói gì nữa, quay sang cầm cây đàn của nó nghịch nghịch một cách thích thú…

– Anh học đàn lâu chưa.. hihi?

– Lớp 10 rồi..

– Thảo nào đàn hay ghê.. Anh đàn em nghe một bản đi.. – Nhỏ hấp háy đôi mắt long lanh.. Còn lâu, mới thôi miên được anh nữa nhé…

– Nghe suốt ngoài quán rồi còn gì?

– Nhưng nghe ngoài quán khác ở đây khác.

– Khác gì.. Vẫn thế mà?

– Ngoài quán đông người.. Còn ở đây chỉ có mình em nghe thích hơn hihi…

– Thôi tối rồi…

– Đi mà anh… – Nhỏ bám tay nó lắc qua lắc lại..

– Để hôm khác.. Giờ đi ngủ..

– Xí.. Cái đồ kẹt xỉn.. – Con dở này có xin gì đâu mà bảo nó kẹt xỉn chứ.

– Ừ.. Ngủ đây.. – Nó nằm xuống cái giường.. Nhỏ nhăn nhó đạp vào thành giường.. Khó chịu thật..

– Yên nào…

– Hứ.. Em đi về đây.. – Tốt quá về đi… Cơ mà tối này hơi nguy hiểm.. Chậc, để xem thế nào đã..

– Ừ.. Đi cẩn thận nhé.. – Nó ngồi dậy mở cửa phòng cho nhỏ…

Tự nhiên nhỏ hét lên..

– Cái đồ ngốc này.. ! Đồ ngốc.. Ngốc ơi là ngốc.. Đã thế đây không về nữa.. – Ơ tự nhiên chửi người ta xong ăn vạ.. Chả hiểu gì cả.

– Ừ.. Rồi sao, giờ về hay ở?

– Ở.. – Nhỏ chả thèm nói gì nữa, cau có ngồi xuống giường..

– Ở thì đi ngủ.. Muộn rồi…

Nó đóng cửa lại rồi vô WC vệ sinh cá nhân, xong ra tắt điện nằm lên giường.. Nhỏ vẫn ngồi đấy mặt nhăn nhó.. Có cái đàn thôi mà làm gì giữ vậy.. haizz, đòi cái gì thì phải đòi bằng được mà…

– Nè ngủ đi..

– Không.. !

– Sợ à, để anh xuống đất nhé…

Nó thử thế thôi chứ nằm với nhỏ quen rồi, chả lo lắng gì nhiều.. Nó có tình cảm với nhỏ nên nó kiềm chế được.. dù bên cạnh nó bây giờ là một thân hình bất kể người đàn ông nào cũng muốn chiếm hữu.. Nhưng nó tôn trọng và chắc chắn sẽ không làm gì hết…

– Anh cứ nằm đấy..

– Lắm chuyện vừa thôi.. Thế có ngủ hay không đây?

– Không đấy…

– Anh thức cùng em.. – Nó ngồi dậy luôn cạnh nhỏ.. Im lặng…

– Hứ.. – Nhỏ quay đi…

Đêm tĩnh nặng mọi người ngủ hết… Hà Nội ngủ, duy chỉ có hai đứa nó vẫn thức.. Điên dữ.. Lúc lâu sau nhỏ cứ gật gà gật gù rồi tựa vào người nó ngủ luôn… Thế mà cũng đòi, đặt nhỏ nằm xuống giữa giường cho thoải mái.. Định xuống đất nằm thì.. Nhỏ bỗng mở mắt ra giữ nó lại.. giật cả mình.. Tưởng ngủ rồi, vài lần thế chắc sốc tim quá.

– Anh không được đi.. Nằm đây..

– À.. ừ..

Nó nằm xuống cạnh nhỏ, lại ôm chặt xong rúc vô người nó…

– Anh ơi..

– Gì?

– Lúc ở nhà một mình mỗi buổi tối.. Em rất cô đơn.. Giờ thì hết rồi, cảm ơn anh nha…

Nhỏ nói khẽ.. Nhưng cũng đủ cho nó nghe thấy và hiểu được những gì người con gái này phải chịu đựng, nó luôn cô đơn nên nó hiểu cảm giác đó, nó ăn mòn niềm tươi sáng năng động của con người.. biến người ta thành kể lầm lì như nó, vậy mà nhỏ vẫn luôn tỏ ra mình cá tính được, thật đáng ngưỡng mộ.. nhưng con gái thì vẫn là con gái.. Họ luôn có tính chất yếu đuối dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa và cần được che trở bằng một bờ vai vững chắc của một người đàn ông.. Nó sẽ là người che trở cho nhỏ dù khoảng cách địa vị hay bờ vai nó có bé đi chăng nữa thì nó tin mình sẽ làm được…

– Ừ.. – Nó ừ nhẹ rồi tự động ôm lại nhỏ( có tiến bộ )rồi ngủ.. Hà Nội đêm yên bình trong tĩnh lặng..

Hãy cho anh thời gian để xác định tình cảm của mình em nhé, sẽ nhanh thôi..

Sáng dậy bởi ánh nắng chiếu vô mắt, chói thật.. Thời tiết quái gì thế này.. lúc nắng lúc mưa.. với tay lấy cái điện thoại thì giật cả mình, muộn rồi.. Vội bật dậy mà không để ý một vòng tay đang giữ chặt lấy nó.. Thành ra…

– Huỵch… Á.. á.. – Nhỏ bị nhấc lên buông tay khỏi nó rồi ngã xuống giường.. Lườm nó cái rồi hét lên..

– Đau quá.. Anh làm cái gì vậy hả?

– Anh xin lỗi.. Anh phải đi học..

Xong nó vô vệ sinh cá nhân để mặc nhỏ ở ngoài dụi mắt cằn nhằn.. Bước ra thì nhỏ chạy vô còn nó thì chuẩn bị đồ.. Lúc sau đang dắt cái xe của nhỏ ra thì nhỏ vỗ vỗ vai nó…

– Anh, đi xe em đi…

– Thôi, đi xe anh cũng được mà..

– Muộn rồi còn làm bộ.. Có đi không.. !? – Nhỏ trừng mắt, lạ thật, hôm qua hiền thế cơ mà.. hix…

– Thì đi.. – Nó xuôi xị…

Ngồi đằng sau nó mà nhỏ ôm chặt cứng.. Đi trên đường bao người nhìn.. Từng hàng quán phát ra mùi thức ăn sáng mà nó thấy xuýt xoa.. Đói quá… Không biết ai thử cảm giác này chưa.. Đi trên đường Hà Nội vào sáng sớm và phía sau là người con gái nó thích.. Tạo trong nó một cảm xúc thú vị.. Tiếng lá cây xào xạc vì gió cộng thêm từng tiếng giao.. Khiến cho Hà Nội thêm gần gũi với nó hơn chứ không như những giờ cao điểm.. Ồn với bụi thấy gớm.. Nó cứ thế thơ thẩn phóng đi.. Nhỏ Ly phía sau thì cứ dụi mặt vô lưng nó rồi cười cười.. Sáng ra đã điên rồi… Đến trường thì thấy chả có ai trong sân… Vào học xừ nó rồi, xuống xe đang định chạy vô thì nhỏ bảo nó đứng im đấy.. Rồi vòng đi đâu lúc quay lại với hộp xôi và chai nước…

– Nè, tý ăn sáng nha anh.. – Nó cũng quen với việc nhỏ quan tâm đến nó rồi nhưng.. Quan tâm quá thế này thì chưa.. Chẳng hiểu nhỏ nghĩ gì nữa.. Tốt với nó thế để làm gì nhỉ.. Nó lúng túng…

– Ơ.. Ừ, cảm ơn…

– Hihi.. Anh vào đi, em về đây.. – Rồi nhỏ quay xe đi.. Nó chạy lên lớp…

Lom khom nhìn vô.. Hú hồn may mà giảng viên chưa lên. Đi vội xuống cái chỗ ở cuối của nó.. Kèm theo bao nhiêu ánh nhìn.. Ngại quá đi mất.. Thấy nó, thằng mãnh Tuấn cười đểu…

– Dạo này có gái rồi quên anh em đó nha.. hehe.

– Quên gì.. Mà gái nào?

– Không phải giấu.. Hôm nọ qua phòng ông tính ngủ nhờ thì thấy nó đập cửa lên về luôn.. Hehe – Thằng khỉ này đến giờ thiêng dữ.. Chán quá..

– Ờ thì nó đến chơi thui.. Có gì đâu.

– Chơi gì hả ông.. hehe…

– Im.. Học đê..

– Trông thế mà gớm phết, chả đùa đâu.. hehe…

Ngồi chăm chú lên phía trước với lão giảng viên mặt như la hán.. Không thèm giải thích với thằng trời đánh này.. Cuối cùng.. Cũng chả có gì ngoài học sau mấy tiết buồn ngủ.. Chán ơi là chán.. Giảng quái gì chả vô, học lâu thế rồi quyển giáo trình mới được có vài trang… Lúc tan.. Nó bước ra cửa lớp thì thấy nhỏ Ly đang vẫy tay nhìn nó cười híp mắt.. Bọn cùng lớp thì ồ lên, nhất là thằng Tuấn.. Ngại chết mất thôi, nó kéo tay nhỏ đi nhanh xuống…

– Bỏ tay em ra.. Đau..

– Đến đây chi?

– Người ta đến đón anh mà.. – Nhỏ phụng phịu..

– Ừ.. Thì đón sao không ở dưới.. Lên làm gì?

– Em thích đấy.. ! – Nhỏ vênh mặt lên rồi kéo tay nó, đang ngẩn ngẩn cái mặt..

– Đi về thôi anh hihi…

Nó để ý thấy có nhiều thằng cứ nhìn chân nhỏ.. Quả quần rách đến nỗi không còn gì để rách nữa, còn mặc cái áo bó sát để lộ những đường cong đủ để đánh gục bất cứ thằng con trai nào nhìn thấy.. Nó tự dưng thấy khó chịu.. Ra chỗ để xe.. Nó nói với nhỏ…

– Này, lần sau đừng mặc những bộ quần áo này ra đường nữa nha..

– Tại sao?

– Nó hở.. Bộ hết quần áo lành rồi à.

– Hihi.. Anh chả biết gì cả.. Đây là mốt đấy..

– Mốt gì mà mốt.. Hở hang thế này không thấy bọn nó nhìn à.. ! – Nó hơi gằn giọng.. Nhỏ vẫn cười..

– Hihi.. Có gì đâu anh..

– Em không thấy có gì nhưng anh thấy khó chịu.. Nếu em thích mặc những đồ này thì lần sau không phải đi với anh nữa đâu.. – Nhỏ sững người lại, nó trèo lên xe.. Ngồi im.. Chả hiểu sao nó lại nói những cái này dù biết nó không là gì của nhỏ.. Rồi nhỏ cũng trèo lên xe, nó phóng đi.. Nhỏ ôm nó chặt.. Rồi tự dưng cười…

– Hihi.. Nay quan tâm em ghê ha..

– Ừ.. – Nó cũng chả ngần ngại công nhận, dù sao thì nhỏ cũng quan tâm đến nó nhiều hơn mà.. Chả sao cả.. Ra sao ra.. Nó vẫn im lặng suốt quãng đường còn lại.. Nhỏ nói khẽ..

– Em biết rồi.. Anh về nhà em đi..

– Ừ.

Nó ngoành xe về nhà nhỏ, nhỏ nhảy vô mở cổng rồi bảo nó đợi giống hôm trước.. Lại gì nữa đây không biết.. Khuất sau cánh cổng to tướng mà nó đủ thấy nhỏ siêu thế nào.. Sống một mình, thảo nào cứ thích đến với nó.. Không biết lúc chưa biết nó thì sao nhỉ? Giờ mới để ý.. Men theo sân nhà nhỏ.. Có một rải bông lau.. Dở hơi này trồng cái đó làm gì không biết nữa…

Ngồi bên ngoài mà nó cứ nhìn lung tung, cổng rồi bóng đèn, cây cối nhà nhỏ.. Ngó vô như thằng chuẩn bị ăn trộm.. Vài người đi qua còn để ánh mắt cảnh giác nữa chứ… Lúc sau nhỏ đi ra mặc bộ đồ khác hẳn lúc nãy.. Quần dài, áo thể thao rộng.. Tốt, hết hở hang rồi.. Mặc đẹp thế này mà cứ khoái mặc mấy cái đồ rách kia.. Chả bù cho nó.. Tay nhỏ còn vung vẩy cái bọc gì đó.. Cười tít mắt rồi nhảy vô người nó.. Suýt ngã…

– Hihi.. Anh ngốc đi nào..

– Đi đâu?

– Về phòng anh chứ gì nữa.. hihi.

– Ừ.

Nó ngồi lên xe, nhỏ trèo lên phía sau nó.. Được có vài ngày mà hầu như nó quen với sự có mặt thường xuyên của nhỏ, rồi đồ dùng.. Haizz, thế này chắc chết quá.. Vẫn là kiểu ôm chặt, nó thì cũng lạ lạ.. Ôm thì ôm vừa thôi việc gì phải chặt thế? Nhưng căn bản cũng thích nên nó chả nói gì… Với lại thời tiết này cũng hết nóng rồi còn đâu…

Nhỏ cứ thế ôm rồi tựa vào nó.. Cảm xúc của nó luôn vậy trong những lúc này.. Một sự bình yên, hạnh phúc xen lẫn đồng cảm của hai đứa cô đơn.. Có vẻ nhỏ tội hơn vì sống thiếu gia đình.. Cứ thế nó phóng xe qua từng con phố mà nó biết.. Nó chọn đi đường vòng cho xa chút, tự dưng nó muốn lưu giữ cảm xúc này.. Chắc nhỏ không để ý nên cũng im lặng.. Hai đứa cùng im lặng.. Về đến phòng nhỏ lại cười híp mắt, đợi nó mở cửa rồi lại nhà vô nấu ăn luôn.. Sướng thật.. Ngồi trên giường nhìn nhỏ đằng sau lưng.. Chả hiểu suy nghĩ nào dẫn đến việc nó ngồi dậy ôm lấy nhỏ từ phía sau giống hệt tối hôm trước nhỏ ôm nó.. Nhỏ không phản ứng gì.. Im lặng, nó có cảm giác bất an một chút…

– Em..

– Sao anh.. ?

– Sao lại tốt với anh như vậy.. ? – Câu hỏi này nó muốn hỏi ngay từ đầu rồi, ấy vậy mà chưa.. Nhưng giờ nó thấy là lúc cần thiết.. Lúc cảm xúc của nó đang rất mãnh liệt..

– Vì anh rất đặc biệt?

– Nghèo, xấu trai, toan tính… Anh chỉ là người bình thường.. Anh không đặc biệt đâu..

– Anh à.. Đừng nghĩ mình như vậy…. Đặc biết không phải là những thứ bên ngoài như anh nói đâu.. Từ hành động hay tính cách của anh.. Mọi thứ em đều ấn tượng.. Và rồi nhận thấy nó khác với vẻ ngoài của anh hoàn toàn.. Anh à.. Tự tin với bản thân mình vào và suy nghĩ thấu đáo hơn đi.. Anh chỉ hơi ngốc thôi..

– Thế vẫn không đủ để em tốt với anh như vậy…

– Còn nhiều lý do khác nữa.. Anh ạ, ví dụ như anh rất vô tâm này, hay anh nhát này.. Em ăn mặc đẹp như thế còn không dám nhìn, bắt chỉnh sửa này nọ.. xí.. Vậy nhưng em vẫn thích bên anh, lạ anh nhỉ.. ?

– Ừ.. – Thật sự lúc này nó chả biết nói gì hơn, nhỏ chỉ đơn giản vậy.. Điều nó mong chờ là một câu nói về tình cảm cơ.. Vì thằng nhát như nó đâu dám nói chứ..

– Và em đang đợi tên ngốc như anh nói một câu nói..

– Câu gì?

– Bởi vậy mới bảo anh ngốc.. hihi, khi nào phát hiện ra thì hãy nói với em nha.. Em không nói trước đâu đấy.. vì em là con gái mà…

Nó lại suy nghĩ.. Câu nói gì mà nhỏ đợi.. Rồi con gái không nói trước nhỉ.. Khó chịu thật.. Mãi không nghĩ ra….

– Nay bạo ghê.. Còn dám ôm em trước nữa cơ hihi.. Bỏ ra cho em làm nào.. không đói hở..

– À ờ.. – Nó lúng túng thả nhỏ ra rồi ngồi xuống giường nghĩ tiếp.. Nhưng không có ra… con gái thật rắc rối.. Nhưng ít ra nó cũng biết tại sao nhỏ quan tâm đến nó rồi.. Vì nó ngốc…

Cơm xong nhỏ về luôn không ở lại làm nó hơi hẫng chút vì cứ đinh ninh nhỏ ở lại tiếp.. Mà trông mặt nhỏ vội vội.. Chắc có việc, cũng phải thôi.. Đâu thể loanh quanh với nó cả ngày được.. Ngồi lúc xuôi cơm rồi đi ngủ..