Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 31

Edit & Beta: Minmin

Lâm Chính Trạch nói: "Không sao, khi nào có nhiều thì lại bán cho ta.

Ngươi tìm cửa hàng hay sao, nếu không biết nhiều thì có thể tìm chưởng quầy, ta sẽ đề cập với hắn, để hắn giúp các ngươi hỏi thăm trước một chút.

"

Tiểu Ngư Nhi nghe y nói lời này, thực cảm kích nói: "Đa tạ ngươi, chúng ta cũng ít đi lại trong trấn, nên không biết nhiều lắm."

Lâm Chính Trạch hài lòng nhìn cậu đồng ý, cũng thực cao hứng.

Hai người nói chuyện một hồi, Tiểu Ngư Nhi xem cũng không còn sự tình gì, thấy trên sườn núi này cũng không có gì đẹp.

Liền mang theo y chuẩn bị đưa y xuống núi.

Hai người chậm rãi đi xuống núi.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, bọn họ sau khi xuống núi liền nhanh chóng về nhà.

Sau khi Tiểu Ngư Nhi đưa Lâm Chính Trạch về nhà, đi đu nước cho y tắm rửa.

Tiểu Ngư Nhi chuẩn bị đi ra vườn hái rau, vừa đến vườn rau, cậu liền trực tiếp đi vào trong không gian hái.

rau, ra ngoài, cậu trực tiếp đi về nhà giúp đỡ tổ cha nấu cơm.

Lúc Tiểu Ngư Nhi bưng rổ rau về nhà, Lâm Chính Trạch cũng đã đi tắm rửa sạch sẽ, Mao Mao đang cùng y nói chuyện.

Tiểu Ngư Nhi cẩn thận nghe, có vẻ là đang nói chuyện học hành.

Tiểu Ngư Nhi nhìn đại ca mình có vẻ cao hứng như vậy, đối với việc Lâm Chính Trạch ở trong nhà mình cũng không còn bài xích nữa.

Nghĩ rằng ít nhất có thể giúp ca ca có một tiên sinh miễn phí đi! Ha ha! Nghĩ thế, Tiểu Ngư Nhi liền đi nhanh vào bếp.

( Min: Ẻm lợi dụng chồng quá nha, được việc cái là không đuổi người ta nữa)

Ăn trưa xong, mọi người đều vào nhà nghỉ ngơi nửa canh giờ.

Sau giờ nghỉ trưa, những người khác đều phải tách hạt ngô.

Phụ thân mang theo đệ đệ cùng Mao Mao cùng nhau ra cửa, chuẩn bị xuống ruộng khiêng mấy thân cây ngô đã phơi khô về nhà.

Sợ khi trời mưa xuống liền hỏng, dễ đang bị hư thối.

Lâm Chính Trạch xem bọn họ chuẩn bị xuống ruộng, lại nghe nói không xa, ở cạnh bờ sông, cùng muốn cùng mọi người đi.

Y ở lại nhà cũng không có tách hạt ngô.

Nói nữa, y cũng nghĩ đi ra một chút, nơi nơi nhìn xem.

Lâm Chính Trạch cùng Thẩm Đại Ngưu đi ra ngoài, đi dọc theo con đường nhỏ bên cánh đồng.

Thấy hoa màu trong ruộng đã thu hoạch gần hết, nhưng trên ruộng vẫn còn có rất nhiều thân cây ngô, xem ra là chưa có kịp chặt bỏ.

Kỳ thật ở mảnh ruộng của Thẩm gia còn có một ít thân cây chưa được chặt bỏ, chủ yếu là thu hoạch ngô ngày cuối cùng, bởi vì trời tối, mọi người vội vàng mang ngô về nhà, cho nên liền để ít lại không có chặt bỏ.

Thời điểm bọn họ đi tới, họ gặp rất nhiều dân làng trên đường đi, mọi người đều đối Lâm Chính Trạch thực cảm thấy hứng thú.

Còn có một ít tiểu ca nhi đang làm trong ruộng, nhìn đến một công tử tuấn dật như vậy, sắc mặt đều ửng đỏ nhìn trộm y một lát.

Rất nhiều người trong thôn quen biết, cũng hỏi: "Đại Ngưu, vị công tử tuấn lãng này là thân thích của nhà các ngươi sao? Như thế nào mà trước kia chúng ta không có thấy qua?"

Thẩm Đại Ngưu cười ha hả trả lời: "Ở đâu a! Đây là thiếu đông gia của tửu lâu Cảnh Vinh trên trấn, Lâm công tử, nhà của chúng ta không phải bán rau dưa cho tửu lâu của hắn sao, hiện tại Lâm công tử là lại đây nhìn xem chúng ta gieo trồng như thế nào.

Liền ở chỗ này vài ngày, nơi nơi nhìn."

Nhóm thôn dân đáp: "Đúng vậy, Lâm công tử! Thẩm Gia Thôn của chúng ta nổi tiếng phong cảnh đẹp! Nơi nào cũng rất tốt.

Còn có trong thôn cũng có rất nhiều người trồng rau rất tốt." Nói xong mắt liền trông mong nhìn Lâm Chính Trạch.

Lâm Chính Trạch vội vàng nói: "Nơi này thật thoải mái, cho nên ta ở chỗ này lâu hơn một chút.

Nếu trong nhà các hương thân không có ăn hết rau dưa, gà vịt gì đó, cũng có thể chọn loại tốt mang đến tửu lâu nhà chúng ta.

Ta sẽ cùng chưởng quầy nói một tiếng, chỉ cần là đồ vật tốt, giá khẳng định cũng tốt."

Các hương thân nghe xong, đều phi thường cao hứng.

Liên tiếp nói nời cảm tạ: "Lâm công tử thật là người tốt a! Người yên tâm, chúng ta khẳng định sẽ chọn loại tốt nhất, không thể mang loại không tốt đến bán cho ngươi.

Lâm công tử nếu không thì buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm đi! Tuy rằng không có thứ gì tốt, nhưng một chút chuyện thường ngày thì vẫn là có thể"

Lâm Chính Trạch cảm tạ nhiệt tình của hương thân, nói: "Cảm ơn các vị.

Tối nay ta ở Thẩm gia ăn, về sau nếu có cơ hội sẽ khẳng định đi thử xem tài nghệ của ngươi.

Ta rất thích ăn cơm nhà, cho nên không cần khách khí"

Nghe y nói như vậy, mọi người đều phi thường cao hứng, đều cảm thấy vị thiếu đông gia này là người không tồi.

Cùng các hương thân cáo từ rồi đi.

Khâu lâu liền đi đến ruộng của Thẩm gia.

Mao Mao liền đi dùng dây thừng đem thân ngô bó lên.

Thẩm Đại Ngưu bọn họ trước hết đi chặt bỏ hết cây ngô vẫn còn trên mặt đất.

Lâm Chính Trạch ở hai bên đầu ruộng đi nơi nơi nhìn xem một chút.

Thẩm Đại Ngưu chặt bỏ cây ngô, thỉnh thoảng nhìn xem Lâm Chính Trạch, sợ y đi nơi nơi, một lát nữa lại không tìm đường trở lại được.

Trong ruộng vẫn còn rất nhiều cây ngô, bơi vì thân tương đối cao, cho nên dễ dàng ngăn trở tầm mắt.

Không dễ dàng nhìn thấy người.

May mà Lâm Chính Trạch cũng không đi quá xa.

Thẩm Đại Ngưu xem y nhàm chán, liền chém mấy cây ngô còn non, cố ý thử thử, cảm thấy tương đối ngọt, nước cũng rất nhiều.

Liền làm mấy cây.

Chuẩn bị dạy Lâm Chính Trạch ăn.

Lâm Chính Trạch đang nhìn xung quanh, liền nhìn thấy Thẩm Đại Ngưu đã đi tới.

Thẩm Đại Ngưu trong tay cầm cây ngô, cùng y nói: "Lâm công tử, cái này có thể ăn, ta trước thử xem, cho ngươi nhìn xem ăn như thế nào"

Nói liền đem một cây bẻ thành vài đoạn, cầm một đoạn giữa ở trong tay, dùng lưỡi hái đem phần vỏ bên ngoài tước sạch sẽ.

Sau đó đưa cho y nói: "Ngươi trước cầm, ta cũng tước cho mình một cây, rồi ăn"

Nói xong liền cầm cây thứ hai bắt đầu tước, tước xong liền trực tiếp cầm cắn một ngụm xuống dưới, ở trong miệng nhai nhai, đem vị nước ngọt thanh nuốt xuống dưới, sau đó liền đem phần cặn bã còn thừa nhổ ra.

Cũng giải thích nói: "Cứ ăn như vậy, là ăn cái nước ngọt bên trong, còn bã thì nhổ ra"

Lâm Chính Trạch nhìn một chút là học được, chính mình cầm một đoạn kia lên bắt đầy ăn, tuy rằng cảm thấy phiền toái một chút, nhưng cũng rất mới lạ.

Ăn một ít liền nói: "Xác thực thật không tồi, chất lỏng rất thanh ngọt, cũng không làm người cảm thấy mệt"

Thẩm Đại Ngưu nói: "Đúng vậy, nếu lúc ở trong ruộng uống hết nước rồi, liền đều dựa vào cái này giải khát.

Chỉ là ăn nhiều đầu lưỡi sẽ đau.

Lâm công tử chỉ nếm một chút là được."

Lâm Chính Trạch đáp ứng, lại ăn tiếp một đoạn kia.

Cây ngô trong ruộng chặt bỏ gần hết, Mao Mao nơi đó cũng bó được vài bó rồi.

Mọi người liền chuẩn bị khiêng về nhà.

Lâm Chính Trạch cũng muốn hỗ trợ nhưng bị cự tuyệt, xuống ruộng nhìn một chút là được, đương nhiên sẽ không để y khiêng cái này.

Bọn họ chuẩn bị tốt cái này xong, lúc sau cùng nhau trở về, trên đường về cũng gặp rất nhiều thôn dân.

Bất quá bởi vì lần này đều khiêng thân ngô, cũng chỉ chào hỏi rồi trực tiếp đi luôn.

Sau khi về đến nhà, Lâm Chính Trạch ở lại trong nhà, Thẩm Đại Ngưu bọn họ đều thừa dịp sắc trời còn sớm, lại chuẩn bị đi ra khiêng thêm mấy đợt.

Chờ lúc mặt trời bắt đầu lặn xuống, Thẩm Đại Ngưu bọn họ cũng đã trở lại.

Tiểu Ngư Nhi cùng mọi người đang dẫn làm xong cơm chiều, thấy người trong nhà đều đã trở lại, liền đun nước cho bọn họ trước tắm rửa.

Thẩm Đại Ngưu bọn họ đi tắm rửa, Tiểu Ngư Nhi mang theo cám đi cho heo ăn.

Thuận tiện nhìn chuồng gà bên cạnh xem ban ngày chúng có đẻ trứng hay không, nếu có liền nhặt.

Cậu cho heo ăn xong, liền đi vào nhà chính đem cái bàn dọn dẹp, chuẩn bị bắt đầu bưng đồ ăn.

Chờ mọi người tắm rửa xong, thu thập ngô cũng tốt, cơm cũng dọn xong.

Cả nhà đều ngồi xuống ăn cơm.

Lâm chính Trạch trước làm theo an ngồi xuống, những người khác cũng bắt đầu lục tục ngồi xuống.

Cậu cùng tiểu thúc cha nhanh chóng bới cho mỗi người một bát cơm.

Sau đó cũng bắt đầu ngồi xuống ăn cơm.

Hôm nay bởi vì mọi người đều tương đối mệt mỏi, cho nên cơm nước xong cũng chỉ ngồi nói chuyện trong chốc lát, tiêu thực xong liền kêu Mao Mao đưa Lâm Chính Trạch về phòng ngủ của mình.

Trong phòng ngủ, chăn đệm toàn bộ trên giường đều đã được Nguyên Bảo trải tốt.

Còn thuận tiện mang theo một chút đồ vật khác lại đây, chủ yếu là một chút thư tịch.

Mao Mao nhìn đến nhiều thư tịch như thế, đôi mắt liền không có rời ra.

Lâm Chính Trạch thấy hắn thích văn thư như vậy, liền nó: "Văn thư nơi này của ta, trừ bỏ có một ít mà tiên sinh học đường hay dạy, còn lại là du ký, địa lý chí linh tinh thư.

Nếu ngươi cảm thấy có hứng thú thì có thể chính mình mang tới xem.

Muốn nhìn cái dạng gì liền lấy cái dạng đó, ngày thường ngươi cũng có thể trực tiếp vào lấy xem, không cần nói với ta.

Nếu như có chỗ nào không hiểu, hoặc là có cảm tưởng gì, cũng đều có thể cùng ta thảo luận.

Những sách này cơ bản ta đều đã xem qua."

Mao Mao nghe xong liền phi thường cao hứng, lập tức liền lấy một quyển sách.

Thật cẩn thận cầm, nói: "Cảm ơn Lâm công tử, ta sẽ nghiêm túc xem, cũng sẽ thực yêu quý sách.

Nếu như có chỗ nào không hiểu ta liền làm phiền ngươi."

Y nhìn bộ dạng ngại ngùng của hắn, liền cười nói: "Không vấn đề, không phiền toái.

Ta cũng rất thích có người cùng thảo luận.

Hơn nữa tuổi cửa chúng ta cũng không sai biệt lắm, có khả năng ta lớn hơn ngươi một chút.

Ngươi không cần khách khí kêu ta là Lâm công tử, có thể gọi ta là Lâm đại ca."

Mao Mao ngượng ngùng nói: "Ân! Lâm đại ca.

Ngươi cũng có thể kêu ta là Thẩm Nhất, đây là đại danh của ta, nhưng cũng có thể kêu ta là Mao Mao.

Người trong nhà đều kêu nhũ danh Mao Mao của ta, rất ít khi kêu đại danh."

Lâm Chính Trạch nói: "Tốt, ta cũng sẽ giống người nhà ngươi giống nhau, đều kêu ngươi là Mao Mao."

Mao Mao nghe xong liền nói: "Không vấn đề gì, kia Lâm đại ca ngươi nghỉ ngơi trước đi, hôm nay vừa đi lên núi vừa đi xuống ruộng.

Cũng rất mệt đi."

Y cười cười trả lời: "Cũng có hơi mệt một chút, thân thể của ta vốn dĩ cũng không được tốt, rất dễ dàng bị mệt.

Ta đây liền đi ngủ, ngươi cũng trở về ngủ đi."

Mao Mao đáp ứng rồi đi ra..