Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Tiểu Ca Nhi

Chương 7

Edit & Beta: Minmin

Tổ phụ thấy hai huynh đệ rất muốn có đồ chơi, liền lấy phiến tre làm đơn giản một món đồ có hình dáng chó con: "Lát nữa, phụ thân các ngươi sẽ mang một con chó con thật về đây, hiện tại liền chơi cái này trước.

Mao Mao làm ca ca nhớ phải cùng chơi với đệ đệ nhé "

Nói xong liền đem con chó bằng tre cho Mao Mao đã gấp chờ không nổi, tiểu Mao Mao vội vàng cầm lấy hướng đưa cho đệ đệ như dâng một vật quý: "Đệ đệ, xem này, xem này, tổ phụ làm đó.

Có phải rất giống hay không? Nhìn thực đẹp ha?"

Bảo Bảo thấy con chó bằng tre do tổ phụ làm thật là tốt, tuy rằng chỉ quấn vài lần bằng tre, không được tinh xảo lắm.

Đối với trẻ con ở nông thôn đã là món đồ chơi không tồi rồi.

Chỉ là Bảo Bảo vẫn muốn một con cho thật cơ! Chó thật!

Nhìn bộ dạng hưng phấn không thôi của nhóc con kia, ngụy bảo bảo liền miễn miễn cưỡng cưỡng chơi với nhóc một lát.

Hừ! Vươn tay, vươn tay, dùng sức vươn tay!!Như thế nào đều không bắt được!! Dường như càng ngày càng xa bàn tay bé bỏng của mình!! Liền dùng ánh mắt cực ủy khuất về phía ca ca, ca ca cư nhiên nhếch miệng cười xấu xa! Có còn tí huynh đệ nào không? Tình yêu thương dành cho mình trước đây đâu?? Bị ca ca ăn mất rồi hả?

Mao Mao thấy Bảo Bảo bắt đầu chu cái miệng, hơi nước trong hốc mắt cũng tụ lại, lập tức nhìn quanh như ăn trộm, thấy tổ phụ vẫn đang chăm chú làm chuồng gà, không ai thấy bọn họ bên này.

Nhóc liền nhanh đưa cẩu trúc cho bảo bảo ôm: "Bảo Bảo, tổ tông a! Đừng khóc đừng khóc! Ca ca sẽ chơi cho ngươi! Nếu ngươi khóc, ca ca sẽ bị tổ phụ giao huấn.

Cho ngươi a! Ôm lấy." Hahaha! Nhóc tiểu tử! Để xem ngươi có sợ ta không? Sợ không?!

Tiểu Bảo Bảo cũng không ngắm kỹ khi đồ vật đã ở trong tay! Tổ phụ ở đằng kia nói: "Mao Mao, không nên đưa trực tiếp cho đệ đệ, ngươi cứ cầm chơi với đệ đệ đi.Có một chỗ gờ ráp vẫn chưa được mài nhẵn, cẩn thận đừng làm bị thương bàn tay nhỏ của tiểu bảo bảo.

Khi nào có thời gian, ta sẽ làm một con chó con bằng gỗ và mài bóng nhẵn rồi đưa cho bảo bảo chơi." Mao Mao vừa nghe, lập tức lấy đi đồ chơi trong tay Tiểu Ngư Nhi! Động tác quá nhanh! Bảo Bảo rất mất hứng.

Hạnh phúc rồi! Ấp ủ đại chiêu chuẩn bị dọa ca ca, liền nghe thấy giọng nói của phụ thân: "Tiểu Ngư Nhi, mau nhìn xem, phụ thân mang cái gì về cho các ngươi?"

Nói xong liền ôm một con chó con màu trắng đi vào.

Ánh mắt Tiểu Ngư Nhi lập tức bị thu hút nhìn qua.Mao Mao cũng đã chạy tới nghênh đón.

Phụ thân đặt chú chó nhỏ xuống đất, chỉ thấy một cục bột trắng nhỏ kêu kêu vài tiếng khi an vị trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Chú chó nhỏ nhìn qua chỉ mới hai ba tháng tuổi, toàn thân trắng tuyết, thân hình tròn xoe, mắt to ướt át nhìn xung quanh.

A nha! Nhìn thật đáng yêu! Tiểu Ngư Nhi vừa thấy liền thích!

Mao Mao chuẩn bị sờ soạng cún nhỏ một phen, nhưng lại bị phụ thân ngăn lại: "Đợi lát nữa phải tắm rửa cho nó trước.

Ở nhà Trương thợ săn lần này sinh 5 con chó con,nên ngày thường cũng không chăm sóc chúng kỹ, trước tắm rửa sạch sẽ cho nó đã rồi cùng đệ đệ liền chơi." Mao Mao cũng chỉ có thể thu tay về, mắt trông mong nhìn.

Phụ thân nhìn bộ dạng này của nhóc, liền cho phép đi cùng tắm rửa cún nhỏ: "Về sau việc tắm rửa, cho ăn, thu thập cho nó đều là ngươi cùng bảo bảo làm.

Hiện đệ đệ ngươi còn nhỏ, mọi việc cũng chỉ có thể mình ngươi làm.

Nhớ kỹ! Chăm sóc con chó này không tốt, về sau không cho nuôi nó nữa đâu." Mao Mao nghe được liền hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhanh chóng đồng ý.

Lúc này đổi thành Tiểu Ngư Nhi với hai mắt háo hức trông mong! Tổ phụ thấy thế liền nói: "Tiểu bảo bối, ngươi bây giờ còn nhỏ quá, đợi ngươi lớn bằng tuổi ca ca, ngươi có thể tự mình tắm rửa giúp chó nhỏ.Còn bây giờ tiểu bảo bảo đợi chó nhỏ tắm sạch sẽ là liền chơi cùng nó nha."

Đang nói chuyện thì phụ thân ở đằng kia đã cùng ca ca tắm táp sạch sẽ cho cún con.

Lấy khăn vải lau khô bộ lông trắng muốt, phía sau là ca ca ôm chú chó đi tới.

Tổ phụ nhìn chó nhỏ, sờ sờ đầu và cẳng chân nói: "Không tồi! Chân cẳng rất có lực, hẳn là lớn lên rồi cường tráng, có thể bảo vệ được bọn hài tử."

" Mỗi lần, chó nhà Trương thợ săn đẻ, đều có người muốn tới mua.

May mà lần này mình đặt trước liền còn, chó còn nhỏ quá sợ không nuôi được, liền để ở đấy nhờ dưỡng một thời gian.

Nhìn xem, bộ dạng thực khỏe mạnh.".

Đam Mỹ Sắc

"Ân! Ta vừa mới làm xong cái chuồng gà, giờ liền làm thêm một cái ổ cho chó nhỏ, để Mao Mao ôm về phòng, tiện coi chừng."

Thật vất vả mới đợi tổ phụ và phụ thân bình phẩm chó nhỏ xong, giờ đến lượt tiểu bảo bảo nhìn.

Phụ thân dạy Mao Mao ôm chó nhỏ để đưa cho Tiểu Ngư Nhi sờ sờ.

Cuối cùng móng vuốt nhỏ của Tiểu Ngư Nhi cũng chạm được vào đầu nhỏ lông xù của cún con, miễn bàn là có bao nhiêu vui sướng!

Cún con cũng ngoan ngoãn để tiểu bảo bảo sờ vào, vươn đầu lưỡi liếm láp khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo.

Liếm khuôn mặt dính toàn nước, nhưng Bảo Bảo lại rất cao hứng, "ha ha ha" một cách vui vẻ.

Mao Mao Ca Ca ôm con chó một cách cẩn thận, cũng cười đến vẻ mặt xán lạn.

Phụ thân đi vào bếp, lấy một cái bát lớn có canh cặn đổ đầy nửa bát mang ra ngoài, chuẩn bị cho chó con ăn.

Chó con lại đặt xuống đất, lại gần mép bát rồi cúi đầu xuống uống hăng hái.

Tổ phụ nói: "Xem ra chó rất thích, ngươi tại sao không đặt tên cho chúng? Đừng tiếp gọi chó này chó nọ mãi."

Phụ thân: "Không biết gọi tên như thế nào nữa.

Mao Mao ngươi đặt tên cho con chó đi?! Dù sao về sau cũng là các ngươi sẽ chăm sóc nó." Mao Mao nghe nói có thể đặt tên cho chó nhỏ, liền cao hứng nghĩ ngợi.

Đang mải nghĩ đến tên cho chó con thì thấy nó đã no nê, lăn lộn trên đất mấy vòng, lộ ra cái bụng tròn vo phơi nắng, Mao Mao liền nói: "Tên là Viên Viên! Con chó nhỏ tròn, đầu tròn tròn, bụng cùng tròn tròn." Phụ Thân hắng giọng nói:" Ân! Kêu là Viên Viên.

Viên Viên về sau sẽ được giao cho các ngươi chăm.

Hảo hảo chăm sóc nó."

Bảo bảo cũng nghĩ cái tên Viên Viên này thực sự phù hợp với cún cưng! Toàn thân đều dùng từ "Viên Viên " miêu tả, ngay cả tròng mắt cũng tròn tròn

Chơi một lúc thì thấy mặt trời chuyển dần sang phía Tây, tổ cha từ trong bếp ra kêu mọi người vào nhà ăn cơm.

Tổ phụ cũng đã làm xong tổ ấm dễ thương cho Viên Viên.

Phụ thân giúp đỡ tổ phụ thu dọn trúc, đem những đồ thừa về nhà kho để, chuyển gà con sang chuồng mới, ổ chó con liền đưa về phòng Mao Mao.

Tổ cha cùng tiểu thúc cha bắt đầu dọn đồ ăn, bưng thức ăn tiến vào nhà chính, Mao Mao cũng ôm cún con theo vào đi chuẩn bị ăn cơm.

Lưu lại mình Tiểu Ngư Nhi nằm trong nôi cười, bị a cha ôm về phòng ngủ.

Khi trở lại đại sảnh, Thẩm Tiểu Ngư nhìn thấy một chiếc bàn dài lớn đã được bày sẵn đồ ăn, sủi cảo được tiểu thúc lấy ra đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

Trên bàn cơm có đậu xào ớt, một đĩa rau xào, một bát canh rau ngót, một đĩa cải luộc và một đĩa thịt lợn xào ớt.

Lượng đồ ăn trên đĩa rất nhiều, trong nhà nhiều người, sức ăn của hán tử lại rất lớn.

Đĩa thịt kia là số thịt còn dư lại hôm mua vào ngày tên Tiểu Ngư Nhi ghi vào gia phả.

Bữa nay coi như hết.

Gần nhất hẳn là không mua thịt nữa.

Trong nhà ngoại trừ khi có khách đến thăm hoặc là vào ngày mùa thì sẽ mua thịt về.

Ngày mùa thường rất vất vả, nếu không ăn uống đầy đủ thì sẽ không có sức làm việc.

Cuối bàn còn có bát cháo nguội dành cho bảo bảo.

Trong nhà ngày thường, người lớn đều ăn loại gạo xát hạt vàng và nấu chín gọi là cơm hạt vàng.

Loại cơm chính này giống chúng ta ăn ở thời hiện đại gọi là bột bắp.

Gạo không được xay mịn như ở thời hiện đại và các hạt thô hơn nhiều.

Cho nên, khi nấu cơm, phải chú ý lượng nước.

Nếu cho quá nhiều, nó sẽ quá nhão, dính và không ngon.

Nếu ít nước thì nó còn tệ hơn! Nó sẽ quá khô, rất cứng! Sau khi ăn sẽ không tiêu hóa được.

Vì vậy, mỗi hộ gia đình đều dạy kỹ năng này cho tiểu ca nhi thật tốt.

Hầu hết mọi người trong thôn thường ăn gạo hạt vàng, Thẩm gia cũng đại đa số đều ăn như vậy, nhưng thỉnh thoảng còn cho thêm 3 phần gạo lức.

Gạo lức nấu mềm hơn, khi kết hợp với gạo hạt vàng sẽ ngon hơn rất nhiều, đặc biệt là nếu trong nhà có hài tử sẽ làm như thế này.

Trẻ nhỏ chỉ có thể ăn riêng gạo trẻ một mình.

Tất nhiên, giống như Tiểu Ngư Nhi bảo bảo chỉ được uống nước cháo nấu từ từ với cơm.

A cha uy cho Bảo Bảo uống cháo mới chính mình ăn cơm, Mao Mao còn chạy vào trong phòng mang ổ nhỏ ra rồi đặt Viên Viên vào trong đó.

Đang ăn cơm mà đôi mắt còn thường xuyên lia tới chú nhỏ.

Thật thích!

Sau bữa cơm chiều, tiểu thúc cha bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, a cha đi cho heo ăn và đổ thêm một ít nước vào máng gà.

Chuồng heo và chuồng gà nằm ở bên phải của sân, nơi đó có ba gian nhà nhỏ, chuồng lợn, chuồng gà, nhà kho.

A cha liền ra ngoài sân cùng vườn rau đi loanh quanh tìm hơn chục con gà con trở về, cũng thuận tiện lùa đàn gà con cùng gà mẹ về chuồng.

Đêm nay đàn gà con và gà mẹ cùng ở cái chuồng mới.

Tiểu Ngư Nhi và Mao Mao đang chơi với Viên Viên ở đại sảnh, tổ phụ đi lấy nước rửa chân, phụ thân chuẩn bị đi lấy mấy quả đào ra cho mọi người ăn.

Chờ mọi người bận rộn xong hết việc, phụ thân liền đem những quả đào đã rửa sạch cho mọi người, còn tiểu bảo bảo chỉ có thể được a cha ôm cho ăn thịt quả đào.

Lần này vẫn là ăn quả đào trong không gian, hương vị vẫn trước sau như một! Mọi người đều ăn đến mặt mày hớn hở.

Thẩm Tiểu Ngư nhìn người nhà vui vẻ cũng thực thỏa mãn!

Trước khi đi ngủ, a cha và phụ thân nói chuyện hôm nay về gia đình Hưng a cha, Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa buồn ngủ nên nằm nghe hóng.

=.= [ Thặc chán thanh niên nàiii ].