Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 11: 11 Hồng Ca Đen Mặt

Đàm Thu cũng không cảm thấy lạ, bởi vì giao dịch này đối với bọn họ cũng không lỗ.

Cho dù manh mối mà cậu nói không có tác dụng gì thì bọn họ nấu cơm cũng không phải trả giá gì, dù sao cũng phải nấu.

Lúc trước loạn như vậy là do không muốn nhìn người khác ngồi mát ăn bát vàng, lại thêm có ân oán cá nhân ở trong.

Đàm Thu chịu dùng manh mối trao đổi, có trả giá, tất nhiên sẽ không bị phản đối.

Chỉ có nữ dẫn đường kia vẫn hậm hực, "Kiều khí."

A! Đàm Thu lười phản ảnh cô ta.

Trải qua nhiều thế giới, Đàm Thu cho dù được cả cha mẹ đẻ lẫn hai vị cha nuôi sủng đến vô cùng kiều khí thì cũng không thể cái gì cũng không biết làm.

Chẳng qua cậu không muốn ăn khổ, cậu cũng chẳng thích nấu cơm.

Thấy đối phương đáp ứng, cậu cũng thống khoái, "Hôm qua nước trong ấm mà tiểu Tiết uống có thuốc mê."

Nhậm Nguyên Sâm nói: "Cảm ơn!"

Nữ sinh cũng trầm mặc chốc lát, "Cơm chiều tôi sẽ làm tốt."

Bọn họ ăn uống xong cũng nhân lúc thời gian còn sớm đi lục soát một lần.

Giống như Đàm Thu không phát hiện được cái gì.

Kể cả cái cốc mà tiểu Tiết dùng qua, cũng không ngửi được mùi gì.

Dù sao bên trong cũng không có nước, người bình thường cũng không ngửi được.

Chẳng qua Đàm ca phát hiện, nữ dẫn đường kia trông có vẻ cao hứng.

Cô sung sướng nói, "Bọn tôi phát hiện ra có một cái giường khác nhau nha."

Đám Đàm Thu đi qua, thấy nam newbie kia khẽ thở phào, có lẽ cảm thấy nếu có người khác chết thì bản thân hắn sẽ không làm sao.

Nhưng nữ newbie lại có chút lo lắng nhìn cậu, Nhậm Nguyên Sâm cũng nhíu mày, còn Hồng ca sao, hiện tại hắn vẻ mặt khoe khoang, giống như đang nói, hối hận chưa, giờ có cầu xin thì tôi cũng không giúp.

Tóm lại, bọn họ nghĩ Đàm Thu đêm nay là người phải chết.

Chính là, "Đây chẳng phải là giường của Đàm ca sao!" Tưởng Thiếu nói tiếp: "Hôm qua cũng như vậy, nằm ngủ vô cùng thoải mái."

"Không thể trách, tôi oán giận một câu giường quá cứng, trò chơi liền cho tôi một lớp đệm." Đàm Thu bâng quơ giả vờ.

Hồng ca cùng nữ dẫn đường vẻ mặt lại trở nên khó coi, nam newbie cũng mờ mịt, "Hôm qua đã như vậy rồi?"

Tưởng Thiếu gật đầu, "Đúng vậy, bọn tôi còn tưởng phòng nào cũng vậy cơ, thì ra mấy người không phải?"

Mọi người: "......"

Đương nhiên không phải, bọn họ đều phải nằm giường cứng.

"Ai, trò chơi thật sự đối xử quá tốt với Đàm ca, con trai cưng, cũng không thể trách!" Dù sao phó bản thứ nhất cậu cũng đã được thưởng đạo cụ rồi.

Mọi người nghe không nổi nữa, chém như vậy không sợ có ngày rách miệng hay sao.

Có mỗi cái giường mềm, hai người họ lại lên tầng trước, chẳng phải có thể chọn được hay sao?

Nếu từ hôm qua đã có đệm thì mọi người đều cảm thấy đây cũng không phải điều kiện tử vong.

Đêm qua Đàm Thu ngủ thì không có việc gì, ngược lại tiểu Tiết uống nước xong thì chết.

Lãng phí một ngày cũng không có tin tức hữu dụng nào, mọi người không khỏi sốt ruột.

Nhưng vừa qua thời gian ăn cơm tối, NPC lại bảo bọn họ về phòng, còn nhắc buổi tối không được ra ngoài.

Người chơi không phải lúc nào cũng nghe theo NPC, nhưng NPC cố tình nhắc nhở thì bọn họ cũng không còn cách nào, đành phải về phòng.

Mà cho dù có ngồi nữa thì cũng không trao đổi thêm được cái gì.

Lúc lên tầng, Nhậm Nguyên Sinh đi chậm xuống cùng Đàm Thu, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ở đây khác biệt không phải là chuyện tốt, cậu vẫn nên đổi phòng đi!"

"Cảm ơn!" Đàm Thu biết hắn có ý tốt nhắc nhở, nhưng, "Tôi thích nằm giường mềm."

Nhậm Nguyên Sâm: "......"

Hắn đôi khi không hiểu được người này, cứ phải dại dột chui đầu vào chỗ chết, nhưng thực tế cũng không phải như vậy, cậu có thể tìm được manh mối, còn rất gan dạ, không giống dẫn đường chút nào.

Đàm Thu vẫn trở về với cái giường mềm mại thoải mái của cậu, nằm xuống.

Lại thấy Tưởng Thiếu ở bên cạnh mắng trò chơi, "Trò chơi rác rưởi, tôi muốn giường mềm, giường này quá cứng." Còn lặp lại rất nhiều lần, rồi lại hai ba lần kiểm tra giường xem có mềm hay không.

Đàm Thu: "???"

"Động kinh à?"

"Chẳng phải Đàm ca cậu bảo, oán giận trò chơi mấy câu....!Hôm qua cậu mắng mấy câu xong giường biến thành mềm a!" Tưởng Thiếu nói.

Đàm Thu: "......"

Cậu có thể nói rằng, vì muốn nhìn Hồng ca cùng nữ dẫn đường kia khó chịu nên cậu mới nói bừa được không.

Hiện tại nghĩ lại, hôm qua cũng đúng như vậy.....!Trước khi cậu mắng, cũng chỉ cảm thấy giường khá cứng, cũng không thể khẳng định lúc đầu không có đệm.

Ngày ấy, Luân Hồi Kính cũng chưa cho cậu đi cửa sau đâu, chẳng lẽ cái trò chơi rác rưởi này còn có thể cho cậu ưu đãi?

Nằm mơ giữa ban ngày à.

"Là trùng hợp." Đàm Thu nói: "Nhanh ngủ đi, đừng có nghịch linh tinh."

Thân là fan não tàn, Đàm ca đã nói như vậy sao Tưởng Thiếu có thể không nghe theo.

Cậu ta không lăn lộn nữa mà nằm trên giường than thở.

Hiện tại cậu ta cũng sa đọa rồi!

Trước kia trong phó bản cậu ta còn phải lo bảo vệ mạng nhỏ, sao còn có thể lo mấy việc nhỏ nhặt này được.

Giờ thì sao, có Đàm ca ở liền không sợ mất mạng nữa, lại quay sang chú ý vấn đề đãi ngộ.

Tưởng Thiếu miên man suy nghĩ một lúc thì ngủ, nửa đêm lại đột ngột nghe được tiếng khóc khe khẽ.

Là của một người phụ nữ.

Chẳng lẽ là nữ sinh newbie kia đang khóc thầm cho bạn học đã chết....Không, Tưởng Thiếu đột nhiên nghĩ tới điều gì, cả người ớn lạnh, không dám động đậy.

Tiếng khóc truyền tới ngay sát tai cậu ta, mà trước khi đi ngủ cũng đã khóa cửa cẩn thận, nữ sinh kia cũng đâu rảnh chạy sang phòng cậu khóc.

Ở chỗ này nửa đêm ai dám ra ngoài.

Cho nên, là....quỷ?

Phải rồi, Đàm ca, ngài ở đâu?

"Vì sao, vì sao?" Giọng nữ thê lương vang lên: "Vì sao?"

Vì sao là vì sao?

Tưởng Thiếu nghĩ bụng tôi làm sao biết được vì sao, chị gái quỷ tìm cậu làm gì, đi mà hỏi cái người biết vì sao ấy!

"Vì sao, vì sao, vì sao!!!!!" Thanh âm càng lúc càng lớn, càng lúc càng thê lương, vô cùng thê thảm, ở nửa đêm lại vô cùng khủng bố.

Tưởng Thiếu sợ tới mức không nghĩ được gì, cậu ta cũng chẳng phải nhân tài gì, bình thường đã kém anh trai thì chớ, ở tình huống này lại càng thêm ngốc.

Cũng may, rất nhanh cậu lại nghe được âm thanh quen thuộc: "Vì sao cái gì?"

Là Đàm ca.

Tưởng Thiếu lập tức không sợ, Đàm ca tỉnh rồi, nhanh, nhanh xé miệng con quỷ này a.

Tưởng Thiếu lặng lẽ he hé mắt, thấy ngay nữ quỷ kia quay đầu, buồn bã nói: "Vì sao cậu lại giúp dán Hỉ tự, a, cậu cũng dán...." Có thể làm do Đàm Thu dán quá ít, dán mỗi một tờ, lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo nên thái độ của nữ quỷ với cậu cũng khác.

"Vì sao các người lại giúp bọn hắn, vì sao!!!"

Tưởng Thiếu sắp khóc, lại có chuyện gì đây!

Không dán thì kẻ điên kia vung rìu chém bọn họ mà dán thì buổi tối có nữ quỷ đến đòi mạng, ca này hơi khó, cậu có thể xin được chơi lại hay không?

Tưởng Thiếu mở to mắt nhìn, thấy một cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm đứng quay lưng về phía cậu.

Cái này giúp cậu thả lỏng một chút, lại thấy được cổ tay đối phương.

Đó là dấu vết thường xuyên bị trói bằng dây thừng mới có, không chỉ có một vết.

Cũng có cả những vết thương khác....Cậu lại nâng mắt nhìn lên thấy cả cổ nữ quỷ cũng có vết thương.

Áo cưới khá to, hầu như che kín mít cả người, nhưng cũng không khó nghĩ đến, nếu những chỗ bên ngoài đã như vậy thì còn bên trong đâu.

"Do ai, ai làm?" Tưởng Thiếu trong đời hận nhất mấy tên cặn bã, lúc này cũng quên cả sợ hãi, trực tiếp nhảy dựng lên.

Nhưng động tác của cậu ta cũng hấp dẫn nữ quỷ về phía này.

"Vì sao cậu lại giúp hắn."

Có lẽ điều kiện để nữ quỷ có thể giết người là chính người đó phải tỉnh dậy cho nên lúc trước vẫn luôn đứng ở đầu giường oán giận.

Tưởng Thiếu nhảy dựng lên, nữ quỷ lập tức lao lên.

Sau đó bị xách lại.

"A a a a a!" Tưởng Thiếu lập tức nhảy xuống giường, trốn ra sau Đàm ca.

"Đàm ca cứu mạng!!"

Chỉ thấy Đàm Thu ỷ vào chiều cao, xách cổ áo nữ quỷ giơ lên, "Người này cô không thể động, đây là tiểu đệ của tôi, cậu ta chết rồi ai mang tôi đi chơi? Ai đội nồi giúp tôi?"

Nữ quỷ: "......"

Tưởng Thiếu cả kinh, nữ quỷ này mặc váy cưới, chẳng phải chính là tiêu chuẩn ma nữ hay sao! Nghe nói loại quỷ này vô cùng hung tàn, thế mà Đàm ca dùng một tay cũng có thể thu phục, quả thật vô cùng lợi hại!

Mà cậu ta cũng tự nhân lợi hại, thử hỏi cả thế giới này xem có ai tinh mắt được như cậu ta, ôm được cái đùi vàng to như vậy.

Hồng y nữ quỷ bị Đàm Thu xách cổ không giãy được, càng phẫn nộ, "Mày vậy mà lại giúp đỡ kẻ xấu, buông ra, tao muốn giết nó."

Đàm Thu: "Không được."

Cậu nhíu mày nói: "Cậu ta còn phải làm chân sai vặt cho tôi."

"Đúng đúng đúng." Tưởng Thiếu vội vàng gật đầu, "Không thể động."

Nữ quỷ càng thêm phẫn nộ, sao có thể nghe được, cao giọng hét lên rồi lại giống như tiếng khóc, hét đến mức Đàm Thu thả lỏng tay làm nữ quỷ thoát được.

Hiện tại nữ quỷ cũng không nhìn chằm chằm Tưởng Thiếu nữa, ngược lại lao đến Đàm Thu.

Đàm Thu nhíu mày thở dài, sau đó lại nhẹ nhàng chế trụ nữ quỷ.

"Tôi thấy cô cũng là người đáng thương.....không, là quỷ đáng thương, nên không muốn đánh cô.

Đêm nay cô ngoan ngoãn đi về, nhé?"

Nữ quỷ: "......"

Nữ quỷ tất nhiên không muốn, nhưng hiện tại oán khí bộc phát cũng không phải là đối thủ của người này...............Xu lợi tị hại, nữ quỷ cũng chỉ có thể rút lui.

Tưởng Thiếu lúc này mới đi ra từ sau cậu, cả người đều là mồ hôi lạnh, "Đàm ca thật lợi hại, may mà đêm nay có cậu, nếu không tôi sẽ chết mất."

"Không phải do tôi thì nữ quỷ cũng chưa chắc tìm đến cậu." Đàm Thu nói.

Buổi tối có lẽ nữ quỷ sẽ tìm đến người chơi dán Hỉ tự nhiều nhất, nếu không phải cậu thì Tưởng Thiếu cũng chưa chắc đã dán nhiều nhất.

Mà cho dù Hồng ca không có tiểu tâm tư, chia đều cho mọi người thì nữ quỷ cũng chưa chắc đã diệt toàn bộ, hẳn là vẫn phải chọn ra một người, Tưởng Thiếu chưa chắc đã trúng.

"Đàm ca quả nhiên liệu sự như thần." Tưởng Thiếu lập tức vuốt mông ngựa, "Lại còn tốt, hôm nay để quỷ đến chỗ chúng ta, có cậu ở tôi sẽ an toàn, mà những người khác cũng không có chuyện gì."

"Cút." Đàm Thu bất mãn nói: "Nghĩ nhiều, là do tôi lười."

"Ngủ."

Tưởng Thiếu lập tức không nói chuyện, nằm trên giường ngủ.

Nhưng trải qua chuyện kích thích như vậy, cậu không ngủ nổi.

Qua một lát, lại nghĩ tới, "Trên người nữ quỷ toàn là vết thương, cũng không biết do ai đánh."

Cứ suy nghĩ hồi lâu, đến sáng hôm sau lại dậy muộn.

Ngoài cửa đám người chơi còn lại đã sớm tụ tập, nữ dẫn đường lại đắc ý, "Chắc chắn là chết rồi, nếu không sao giờ này còn chưa đi ra."

Nam newbie lại một lần nữa cảm thấy may mắn, không phải hắn.

Quả nhiên hắn rất may mắn.

"Chỉ biết tìm đường chết, không nghe lời oldbie, giờ thì hay rồi!" Hồng ca cũng nói.

Lúc trước hắn đã cảm thấy việc dán Hỉ tự có vấn đè, cho nên cố ý không chia đều, còn bản thân hắn vừa vặn ở giữa không ít không nhiều.

Kết quả không ai ngờ, cho dù hắn không làm gì thì đã có người tự chọn là một người ít nhất, một người nhiều nhất.

Bọn họ không ai xảy ra chuyện.

Nữ sinh đỏ hoe mắt, Hồng ca cùng nữ dẫn đường đều không phải người tốt, hai người ở trong phòng thoạt nhìn cao lãnh, quyền quý nhưng cô cảm thấy hai người họ mạnh hơn Hồng ca không biết bao nhiêu đâu.

Nhậm Nguyên Sâm cau mày gõ cửa, sau đó nghe bên trong truyền ra, "Ai a!"

Sau đó là, "Má nó, ngủ quên."

"Cũng tại đêm qua nghĩ quá nhiều, ngủ muộn...." Mấy thanh âm vang lên, rồi đến tiếng bước chân, sau đó cửa được mở.

Tưởng Thiếu nguyên vẹn đứng ở đấy, Đàm Thu ở trong phòng còn đang ngáp.

Cũng may, còn sống.

Hồng ca cùng nữ dẫn đường kia lập tức thay đổi sắc mặt, đủ bảy màu cầu vồng, đủ hiểu khó coi cỡ nào..