Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 12: 12 Sức Mạnh Khủng Bố

Tưởng Thiếu ba bước đi ra, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

"Đến giờ ăn cơm à." Đàm Thu ở phía sau nói: "Hôm nay dậy muộn.....Chẳng lẽ mấy người dậy sớm quá nên nấu xong cơm rồi?"

Mọi người: "......"

Nữ sinh nói: "Tôi đi làm ngay."

"Hôm nay cậu ta chưa cho manh mối, dựa vào đâu...." Nữ dẫn đường còn chưa nói xong, đã thấy nữ sinh hừ lạnh, "Tôi thích, cô quản được à."

"Ai!" Tưởng Thiếu nói: "Để tôi giúp với!"

Đàm Thu co rút khóe miệng, tiểu thiếu gia này đi xuống cũng chỉ cho người ta thêm phiền!

Quả nhiên không đến hai phút, Tưởng Thiếu đã bị đuổi ra ngoài.

Nhậm Nguyên Sâm đi vào, rất nhanh đã mang ra mấy món đơn giản, nhưng chỉ có bốn phần.

Rõ ràng không chuẩn bị cho ba người khác.

Hai người Hồng ca hừ lạnh nhưng cũng không nói gì.

Bọn họ đi ra ngoài tìm manh mối.

Nam newbie nghĩ ngợi xong cũng đi theo.

Đàm Thu vui vẻ ăn sáng xong mới nói: "Chỗ này có nữ quỷ, mặc áo cưới, bị ngược đãi, trên người đều là vết thương."

Ý tứ đây là tiền cơm hôm nay.

"Thật ra cậu không cần nói tỉ mỉ như vậy." Nữ sinh không hiểu, Nhậm Nguyên Sâm lại rõ ràng, "Những manh mối này đều liên quan đến việc thưởng điểm, giữ lại một ít có thể kiếm được nhiều điểm hơn."

"Không cần." Đàm Thu nói: "Sống sót mới là quan trọng nhất, nếu ai cũng ích kỷ, tôi giấu một chút, anh giấu một chút thì tiến đồ qua ải sẽ chậm rất nhiều.

Chậm thì sẽ có người chết, đến lúc đó anh có chắc chắn rằng người chết tiếp theo sẽ không phải anh không?"

Nhậm Nguyên Sâm trầm mặc hồi lâu, nói câu: "Có đạo lý."

Nhưng đáng tiếc, rất nhiều người chơi không hiểu.

Cho dù phó bản này được thưởng ít điểm, nhưng thêm hai phó bản nữa kiểu gì cũng có thể bù lại.

Đáng tiếc trước kia bọn họ không hiểu, ai cũng muốn điểm của bản thân nhiều lên, càng không muốn cho không người khác.

Cả ngày đề phòng quỷ quái, rồi còn phòng cả người chơi, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

Đàm Thu ăn xong bữa sáng, lại lấy ra một túi sữa bò, Nhậm Nguyên Sâm: "......"

"Rốt cuộc phó bản newbie cậu được bao nhiêu điểm, sao có thể phá của như vậy."

"Cũng tàm tạm, đủ để mua mấy túi sữa bò." Đàm Thu nói: "Tạm thời không muốn mua gì thì cứ để đấy, cần mua gì thì mua."

"Túi này là hôm qua còn thừa, còn có cả quả hạch, mấy người muốn ăn không?"

Nhậm Nguyên Sâm cùng nữ newbie: "......"

Đồ quý như vậy, cậu có thể đừng nói nhẹ nhàng được không.

Chỉ có Tưởng Thiếu sớm đã quen, đờ đẫn nhìn ba người Hồng ca bị đuổi vào, "Hôm nay các người không được ra ngoài, phải ở dưới tầng trông chừng một ngày, nhớ chưa?"

Nói chuyện là nữ NPC, đằng sau bà là kẻ điên cầm rìu, hắn liếc bọn họ một vòng, "Ngày mai tao cưới vợ, ai làm hỏng việc thì......" Hắn vung rìu đập xuống sàn, sau đó nhẹ nhàng rút ra, để lại một cái hố ở đó.

Mọi người: "......"

Đây là sàn đá chứ không phải cát phải không, chém thành như vậy thì phải dùng đến bao nhiêu lực.

Tưởng Thiếu giật mình, xem ra không chỉ có hồng y nữ quỷ buổi tối mà cả NPC buổi sáng cũng khó chơi, cậu ta đoán, không tính Đàm ca thì cho dù bọn họ có xông lên hết cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.

Hai NPC nói xong liền rời đi, trong lúc đó còn đập thêm một cái.

Lần này là dùng bên trái nên hố còn lớn hơn.

Mọi người: "......"

Cái sức mạnh quái quỷ gì vậy.

Tưởng Thiếu nhịn không được nhìn về phía Đàm Thu, mạnh như vậy thì có thể thắng không.....!Sau đó thấy được Đàm Thu dùng một ngón tay chọc vào tường sau đó rút ra.

Tưởng Thiếu: "......"

Tưởng Thiếu: "................"

Thằng rác rưởi bên ngoài quay lại cho bố, đố mi dùng một ngón tay chọc thủng tường, rác rưởi!

Chuyện này Đàm Thu cung chỉ tiện tay thử chút, Tưởng Thiếu theo thói quen nhìn Đàm Thu nên mới thấy, còn những người khác vẫn đang khiếp sợ hai rìu kia, không ai để ý.

Nhậm Nguyên Sâm cùng Hồng ca tiến tới xem xét, "Là thật, không phải giả."

Má nó, bọn họ nghĩ, kẻ này sợ rằng cũng không dễ đối phó.

Gặp quỷ còn có thể dùng bùa chắn, còn kẻ này có thể dùng sao?

Tưởng Thiếu nghĩ bụng, thế các người có thấy Đàm ca vừa làm gì không, muốn sợ thì qua bên này mà sợ nè!

Cậu ta vừa khiếp sợ lại vừa tự hào, có loại cảm giác như các người say hết mình tôi tỉnh.

Lập tức hết lo lắng, dù sao hồng y nữ quỷ lẫn kẻ điên kia đều bị Đàm ca cho KO.

Quả thật bây giờ cậu ta cực cực cực cực cực kỳ an toàn nha.

Đại lão quả nhiên là đại lão, hành động cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể nghĩ ra.

Đây là thiết chỉ công sao, trâu bò quá!

Mọi người nhìn xong hai cái hố kia lại quay về đại sảnh.

Hồng ca vẫn muốn khống chế toàn cục, mở miệng, "Xem ra hôm nay chúng ta không thể làm gì, hẳn là cố ý để chúng ta ngẫm lại manh mối, có lẽ manh mối quan trọng cũng nằm trong tòa nhà này."

"Trò chơi càng ngày càng khó, nếu để ngày đầu tiên trông chừng tra xét manh mối thì tôi còn tin, nhưng hôm sau...." Nhậm Nguyên Sâm nói: "Hơn nữa NPC bảo chúng ta coi chừng dưới tầng, có vẻ là tầng hai cũng không được lên."

"Bà ta bảo không lên chẳng lẽ anh cứ ở dưới? Nghe lời NPC thì cả đời cũng đừng nghĩ qua ải." Nữ dẫn đường lập tức nói.

Nữ newbie lập tức nói: "Nhưng cũng không thể hoàn toàn làm ngơ, thế sao hôm qua cô không làm trái lời đi, đi dán Hỉ tự làm gì."

"Nếu không hôm nay cô thử lên tầng trước, để xem tên điên kia có ra chém cô hay không?"

Nữ dẫn đường: "Cô......"

"Được rồi." Hồng ca ngăn cô lại, nhìn nữ newbie, "Tôi biết cô vì chuyện của tiểu Tiết mà có ý kiến với chúng tôi, nhưng lúc trước tôi đã nói rõ rằng không ai có thể chắc chắn giữ được mạng.

Hơn nữa điều kiện tử vong nếu có thể dễ dàng nhìn ra thì trò chơi còn có thể làm người ta khiếp sợ hay sao."

"Cô ấy cũng chỉ xuất phát từ tốt bụng mà thôi, ai ngờ rằng nước không thể uống đâu."

Hồng ca nói xong lại nhìn về Đàm Thu, "Anh bạn....nhỏ này, cậu đoán được vấn đề là do nước, có phải biết được chuyện gì hay không?"

Tưởng Thiếu lập tức cười lạnh, "Thủ đoạn hất nước bẩn lên người khác thật không tồi, đáng tiếc chẳng phải nãy anh nói gì mà điều kiện tử vong không dễ nhận ra hay sao."

Nữ newbie nghe vậy cũng hừ lạnh, nếu là cô nghe được mấy câu này lúc tiểu Tiết vừa chết, cũng có thể sẽ hoài nghi Đàm Thu thấy chết không cứu.

Nhưng hiện tại cô chỉ thấy đám người Hồng ca đang dùng newbie để dò đường, nếu không sao lại trùng hợp như vậy.....!Trải qua hai ngày này đủ để thấy nữ dẫn đường kia chẳng phải là loại người tốt bụng gì.

Ngược lại Đàm Thu có thể nói ra mấy lời trước, cũng không che giấu manh mối, sao có thể là loại người thấy chết không cứu.

Chỉ tiếc ngày đầu tiên các cô quá sợ hãi, lại không có kinh nghiệm nên tin nhầm người.

Nếu đi theo Đàm Thu, hoặc đi theo Nhậm Nguyên Sâm đều tốt hơn so với Hồng ca.

Người chơi chia thành hai phe, còn lại một mình nam newbie như cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều ấy.

Sắc mặt Hồng ca đen xì.

Hắn cũng vượt qua được mấy phó bản, cho rằng trong phó bản này có thể khống chế toàn cục.

Nhưng hiện tại thì hay rồi, trừ bỏ nữ dẫn đường vẫn theo hắn từ đầu, còn lại không ai hưởng ứng hắn.

Hắn oán độc đảo qua Nhậm Nguyên Sâm thoạt nhìn khá đáng tin, sau đó lại dời đi, người này không phải kẻ dẫn đầu, Phải rồi, đều do cậu ta, đều do Đàm Thu.

Nháo trời nháo đất, cậu ta cũng là may mắn mới có được cục diện này.

Hiện tại chỉ sợ cậu ta nói một câu cũng được coi trọng hơn một oldbie nhiều kinh nghiệm như hắn.

Đáng giận!

Hồng ca cực kỳ phẫn nộ, lại vẫn không quên buông lời hung ác: "Các người có gan như vậy, thế thì tách ra hành động, tới lúc đó đừng đến cầu tôi."

Nhậm Nguyên Sâm nói: "Cầu mà không được."

Tưởng Thiếu vẫy tay theo gió, tựa như nói, cút nhanh cút nhanh, tôi không thèm.

Hai người Hồng ca: "......"

Dù nói là giải tán nhưng vốn đều ở trong đại sảnh thì có thể đi nơi nào.

Chẳng qua là chia thành hai bên, tự thảo luận với nhau.

Bọn họ đều muốn tra xét lại tầng một, nhưng tìm đến sắp lật cả gạch lên cũng không tìm tầng hầm hay cái gì, lại muốn lên tầng hai.

Tuy đã tìm một lần, nhưng nhỡ đâu bỏ sót cái gì thì sao.

"Có thể đi lên à?" Hiện tại mấu chốt là chuyện này, ai biết được nhỡ đâu kẻ điên kia tự nhiên xuất hiện rồi vung rìu chém người.

Đàm Thu nói: "Để tôi thử."

Nhậm Nguyên Sâm muốn ngăn cản, "Đừng xúc động, tìm cách xem đã."

"Không có việc gì." Đàm Thu đã hướng lên trên, quả nhiên kẻ điên xuất hiện.

Hắn đứng ở trên tầng, chắn ngay giữa cầu thang.....

Mọi người lập tức cả kinh, nữ newbie thốt lên, "Sao, sao có thể."

Lúc trước bọn họ rõ ràng nhìn thấy hai NPC đi ra khỏi cửa nhà.

Cho dù trở về thì cũng phải là từ bên ngoài vào chứ.

Bọn họ vẫn luôn cảnh giác bên ngoài từ đầu, ai biết được hắn ta lại ở sẵn trên tầng.

"Canh dưới tầng." Hắn chỉ lặp lại một câu, "Canh dưới tầng, canh dưới tầng."

Đàm Thu không kiên nhẫn nói: "Phía dưới nhiều người canh như vậy, thiếu một người thì sao, người cũng không chạy được!"

Kẻ điên cầm rìu: "........."

Nói xong, Đàm Thu đẩy hắn ra, lên tầng.

Mọi người bên dưới: "......"

Đẩy ra.

Cứ thế mà đẩy ra?

Chẳng phải đó là kẻ có thể chém vỡ đá hay sao?

Tưởng Thiếu tròng mắt chuyển động, chạy nhanh theo, "Bên dưới nhiều người, tôi lên nghỉ một lát thì mới có sức trông coi."

Cậu ta cũng không dám như Đàm ca đẩy kẻ điên, mà chỉ cẩn thận lách qua.

Hồng ca thấy vậy, lập tức mắt sáng ngời, "Đúng vậy, NPC cũng không thể tùy tiện giết người chơi." Bọn họ chỉ cần có lý do, không phạm vào quy tắc là không có việc gì.

Hắn cũng chạy vội lên, không thể để hai người kia chiếm được chỗ tốt một mình, có manh mối cũng đừng mơ mà lừa hắn.

Hắn đương nhiên cũng bị kẻ điên ngăn cản, đang chuẩn bị mở miệng, lại thấy đối phương nâng rìu chèm về phía hắn.

Trực tiếp thành hai mảnh.

Phía dưới lập tức vang lên tiếng thét chói tai, nữ dẫn đường kia cũng choáng váng.

Kẻ điên cười âm trầm, "Bọn mày không muốn giúp tao.....!Ta biết rồi."

Nhậm Nguyên Sâm nhỏ giọng nói: "Đây là sau khi bị lừa hai lần mới phản ứng được." Bên cạnh hắn, nữ newbie vốn dĩ định theo lên nhưng bị Hồng ca đoạt trước, lúc này thở phào một hơn, chân cũng nhũn ra.

Suýt, suýt chút nữa thì......

Dưới lầu tĩnh mĩnh, sau đó là tiếng khóc của nữ dẫn đường, cũng không biết là có tình cảm thật sự hay là do đùi đã mất, bản thân cũng không thể sống tiếp.

Nam newbie cũng bị dọa sợ không nhẹ, cả người như chết lặng.

Nhậm Nguyên Sâm mang theo cái kia nữ newbie đến một bên ngồi xuống, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy cô có nghe thấy Đàm Thu nói gì không?"

Nữ newbie nuốt nước miếng, "Đàm Thu nói nhiều người coi chừng như vậy, người sẽ không chạy...." Cô căng đầu nghĩ, "Chẳng lẽ nhiệm vụ hôm nay là coi chừng một người?"

Nhưng người đâu?

Dưới tầng không có, chẳng lẽ trên tầng?

"Tôi có một số suy nghĩ." Nhậm Nguyên Sâm nói: "Chẳng qua là phải xem hai người trên tầng có tìm được gì không mới chứng minh được."

Trên tầng, Tưởng Thiếu đuổi nhanh theo, vừa chạy vừa vỗ ngực, "Sợ muốn chết, chỉ sợ hắn không thèm nói gì đã chém người."

Cũng may không có, cậu ta vẫn lên được đây.

"Đàm ca, chúng ta tìm gì?"

Đàm Thu gật đầu, nhìn hành lang không khác gì lúc bọn họ xuống tầng.

Nhưng cũng không đúng.

Đàm Thu nghĩ, vừa nãy cậu thử nói mà tên cầm rìu cũng không phản bác, tức là quả thật bọn họ phải trông chừng một người, nhưng người đâu?

Lúc này Tưởng Thiếu đã bắt đầu lục xoát lại mỗi phòng, lần này tìm cẩn thận hơn so với lần trước, nhưng vẫn không tìm được manh mối gì.

Đàm Thu nhíu mày, trên tầng không gian hoạt động không bằng dưới tầng, cũng không tìm thấy tầng hầm.

Cậu nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngẩn ra.

Phòng kín.

Cậu tưởng tượng lại bố cục cùng diện tích của tầng một, lại đối chiếu lên tầng hai, dựa vào tinh thần lực cường đại, rất nhanh đem hai không gian chồng chéo lên nhau, phát hiện tầng trên nhỏ hơn một chút.

Chênh lệch không nhiều lắm, cũng chỉ khoảng một hai mét, chia đều cho năm phòng thì mỗi phòng cũng chỉ bớt đi ba đến bốn mươi phân, khiến người khác rất dễ bỏ qua điểm này.

Nếu không phải thần hồn của cậu quá mạnh, người bình thường cũng chỉ có thể đoán.

Đàm Thu lập tức đi đến cuối hành lang, xé xuống giấy dán tường, quả nhiên, đằng sau có cửa nhỏ.

Tìm được rồi..