Mạnh Nhất Dẫn Đường

Chương 20: 20 Đưa Điểm Tâm

Đàm Thu còn không biết sắp bị lật tẩy.

Tuy trước mặt còn hai người nên cậu không thể trèo lên cây được nhưng chỉ dựa vào thôi cũng khá thoải mái rồi.

Hơn nữa, đợi một lát nữa xin xỏ cũng có khả năng lên ngủ một lát nha!

Tuy Hoắc Cảnh Hành lúc trước cự tuyệt cái người kia, nhưng cậu cũng đã dựa vào rồi mà đối phương cũng không nói gì.

Còn, đây là cây nhà Tưởng gia, chỉ cần Tưởng Thiếu đồng ý thì Hoắc Cảnh Hành cũng chẳng nói được gì.

Hơn nữa......

Đàm Thu cảm thấy cậu có thể cậy ngốc rồi lăn lộn khóc nháo cũng không phải không thể.

Từ trước tới giờ cậu cũng chẳng cần mặt mũi.

Nếu không cũng chẳng giả làm kẻ ngốc!

Đầu bếp Tưởng gia phải dùng một số tiền lớn mới thuê được, số lượng cũng không chỉ có một, một hương vị, đặc trưng của món ăn đều có đầu bếp phụ trách riêng, bởi vì Tưởng phu nhân thích ăn uống.

Nhưng gần đây cha mẹ Tưởng Thiếu ra ngoài du lịch, mấy đầu bếp trở nên cực kỳ nhàn rỗi.

Hôm nay đột nhiên lại có đất dụng võ.......

Đàm Thu thích ăn thích uống, ỷ vào có thể miễn cưỡng điều khiển linh lực của thế giới này để giúp tiêu hóa thức ăn, cho nên cậu thích ăn gì thì ăn nấy, không để ý số lượng.

Nhưng hôm nay cậu mới chỉ ăn được hai miếng bánh đã bị cản lại, "Ăn quá nhiều thì không ăn được bữa tối."

Hoắc Cảnh Hành nói.

Đàm Thu vẫn còn thòm thèm, phải biết bánh bên ngoài không thể sánh với bánh Tưởng gia làm, Đàm gia còn chẳng bao giờ làm mấy cái này.

"Muốn ăn thì bảo tôi, tôi mua cho cậu, mỗi lần ăn quá nhiều đồ ngọt thì không tốt." Hoắc Cảnh Hành ra hiệu với Tưởng Thiếu bảo cậu ta ra lệnh cho người máy đem đồ dọn đi.

Còn Đàm Thu, hắn hiểu cậu thích ăn mấy thứ này nhưng cũng không thể không tiết chế.

Tuy hiện tại hắn nghi ngờ người này đang giả ngốc, nhưng đó cũng là do Đàm gia ép buộc, không phải muốn lừa hắn cho nên Hoắc Cảnh Hành cũng không có ác cảm gì.

Mà hiện tại vẫn chưa xác định được, nếu do hắn hiểu lầm......

Cho nên trước khi xác định được, Hoắc Cảnh Hành vẫn duy trì thái độ vốn có, chiếu cố cậu em trai đáng yêu này.

Mua cho đối phương ít điểm tâm ngọt cũng chẳng phải chuyện gì lớn.

Tưởng Thiếu ngồi kia coi như bị mù, Hoắc đại ca, anh có biết hàng này là cái dạ dày vương không, hơn nữa cũng không ngốc, ăn no tự biết ngừng, không cần anh lo.

Lại còn tặng người ta điểm tâm nhỏ, anh không sợ sẽ trở thành Tưởng Thiếu thứ hai, suốt ngày phải đội nồi, còn đến mức phải mua đồ ngủ cho người ta sao?

Hoắc Cảnh Hành nghĩ thầm, thấy chưa, lại là cái ánh mắt đồng tình đáng chết này, cho nên hắn càng nghi ngờ, hai đứa nhóc này nhất định đang gạt hắn cái gì.

Không nói những thứ khác, Đàm Thu khá ngoan ngoãn, không cho ăn sẽ không ăn.

"Anh hứa cho tôi đồ ngọt rồi nha."

Điểm tâm của Hoắc gia nhất định cũng rất ngon, theo thường thức bình thường, đầu bếp Hoắc gia hẳn là sẽ cao cấp hơn Tưởng gia.

Nhìn vật nhỏ cao hứng, Hoắc Cảnh Hành không khỏi nghĩ tới chuyện Đàm gia.

Ngày đó hắn cũng đã cảm thấy Đàm Thu không giống một đứa ngốc cho lắm, giống như chỉ số thông minh không thấp như vậy, muốn biết tình hình cụ thể nên hắn mới điều tra, biết được chuyện này còn có người động tay động chân.

Thuận tiện biết được Đàm gia không cho cậu tiền tiêu vặt, trong nhà cũng không chuẩn bị đồ ăn vặt.

Cũng chẳng trách cậu lại thích mấy món điểm tâm ngọt đến vậy, phỏng chừng trước kia chưa bao giờ được ăn.

"Ừ, mua cho cậu, khi nào muốn ăn thì nhắn tin hoặc gọi điện cho tôi đều được." Hoắc Cảnh Hành làm như đương nhiên trao đổi thông tin liên hệ với Đàm Thu.

Tưởng Thiếu bên cạnh không nhịn nổi nữa, quả thật là cao thủ, cậu xin quỳ........

Tưởng Thiếu không dám nói với Đàm Thu rằng cậu đang dựa vào lượng tử thú của Hoắc đại ca, càng không dám vạch trần chuyện của Đàm ca giả ngốc với Hoắc Cảnh Hành, chỉ có thể gạt cả hai bên.

Mà chuyện này cũng không phải kế lâu dài, đến lúc hai người này biết sự thật, cậu ta chẳng phải càng thảm hay sao.

Trời ạ, vì sao cậu lại biết nhiều như vậy làm gì?

Nếu cái gì cậu cũng không biết thì hạnh phúc biết bao nhiêu!

Anh trai yêu quý, sao anh lại bỏ em một mình cơ chứ!

Em không muốn ở đây, em muốn ở.......chỗ nào cũng được, chỉ cần cách xa hai người này là ok.

Hai người này em chọc không nổi.

Cũng không dám chọc!

"Anh, anh không phải người!" Tưởng Thiếu nhịn không được gửi tin cho anh trai mình, sao lại để cậu gặp phải cục diện như vậy chứ.

Tưởng Chiêu thầm nói sao lại không phải người rồi? Rõ ràng lúc trước là em đồng ý!

Làm anh sao lại khó thế này!

Hơn nữa, anh còn chưa nói, Đàm Thu kia có phải ngốc thật hay không, đợi anh xử lý xong chuyện trở về nhất định khiến thằng nhóc này khai hết sự thật.

Cũng may kế tiếp không có chuyện gì xảy ra, vì Hoắc Cảnh Hành tựa hồ đều xử lý công việc, cũng chẳng biết vì sao không rời đi.

Tất nhiên Tưởng Thiếu không dám nói gì.

Còn Đàm Thu, ăn uống no nê, dựa cây ngô đồng ngủ rồi.

Ngủ rồi!!!

Đàm Thu cũng không phải buồn ngủ như vậy, giống như cậu nói lúc trước, ngửi thấy mùi hương này thì buồn ngủ, cũng có thể an tâm ngủ.

Huống chi cậu vốn dĩ đến đây để ngủ, chỉ là không nghĩ tới lại ngủ nhanh như vậy, thậm chí còn quên cả ý định trèo cây.

Hoắc Cảnh Hành nhìn cậu vài lần, Đàm gia không cho cậu ngủ hay sao mà lần nào cũng chỉ vài giây đã ngủ rồi.

Tưởng Thiếu choáng váng!

Đặc biết lúc cậu ta quay lại nhìn, thấy Đàm ca xoay người, đổi thành ôm cây, còn cọ cọ, xong pi một cái.

Tưởng Thiếu ngồi yên nửa buổi chiều, hai người cậu ta không dám chọc, cũng chỉ có thể ở trong lòng mắng anh trai vài lần.

Tại sao lại có việc vào hôm nay chứ, nếu như anh ở thì hai ta còn có thể nói chuyện một lúc, không đến mức một mình cậu ở đây dư thừa?

Đợi Đàm Thu tỉnh dậy, Tưởng Thiếu đã sắp khóc.

Nhưng thời gian cũng không còn sớm, Đàm Thu phải về nhà, sau khi cậu đi, Hoắc Cảnh Hành cũng thu hồi lượng tử thú.

Tóm lại nửa buổi chiều này Đàm Thu ngủ rất thoải mái, cho nên tâm tình rất tốt, về nhà còn ngâm nga giai điệu, cho dù ở cửa gặp Đàm Tử Tình cũng không ảnh hưởng.

Đàm Tử Tình lại không vui nổi, hôm nay ra ngoài đụng phải đối thủ một mất một còn, đối phương lại lấy chuyện Tiêu Trác Nhiên coi trọng Đàm Thu để trào phúng ả xấu xí, giờ lại gặp Đàm Thu, mặt trực tiếp đen.

"Dùng mặt câu dẫn người khác rất sướng đúng không, không biết xấu hổ!"

Đàm Thu giả vờ nghe không hiểu, "Sao, chị Tử Tình không biết xấu hổ? Sao lại vậy, không có mặt sẽ rất dọa người a!

Đàm Tử Tình: "......"

Đàm Thu quan tâm xong thì vào nhà.

Buổi chiều ăn nhiều mà cậu lại không dùng linh lực tiêu hóa nên giờ này không thấy đói bụng, trực tiếp bỏ cơm, tắm rửa đi chơi game.

Xem có chỗ nào đánh nhau để cậu chen một chân hay không.

Kết quả mới lên tầng, cậu nghe được thông báo của quang não, thì ra là đếm ngược trò chơi bắt đầu.

Còn được, đáng tin hơn lần Tưởng Thiếu.

Của cậu là năm tiếng sau.

Đàm Thu tính toán, năm tiếng sau chính là 12 giờ......!Vì thế từ bỏ việc vào game, chuẩn bị đi ngủ.

Hơn nữa, giấc ngủ buổi chiều thật quá thoải mái, hiện tại cậu vẫn hoài niệm cảm giác này.

Sau khi Đàm Thu ngủ quả nhiên mơ thấy cây ngô đồng.

Rồi được như ý nguyện trèo lên cây, vui vẻ ngủ một giấc......!Bỏ lỡ thời gian, không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ đồ khủng long bị kéo vào trò chơi.

"Đây là newbie đi!"

"Cũng phải, oldbie ai lại mặc như vậy vào trò chơi."

"Lúc tôi vào là ba giờ đêm, vốn dĩ đang định ngủ một lạt, ai ngờ lại không ngủ được.......!Vào đây lại hơi buồn ngủ."

"Tôi cũng đã chuẩn bị xong, chẳng qua may hơn anh, vào buổi tối, không sợ lo mất ngủ."

Đàm Thu: "......"

Mẹ nó, trò chơi còn không cho cậu thời gian thay quần áo hay sao?

Không biết, nếu cậu xử lý toàn bộ quỷ quái nơi này thì có thể ra ngoài sớm hay không.