Mật Ba Dao

Chương 19

“Có lẽ em nên nghĩ biện pháp khác.”

“Anh không kêu tôi đi đánh bạc chứ? Tôi biết, rất nhiều người bên bờ vực tuyệt vọng sẽ chọn cách chiến đấu đến cùng, hy vọng có thể đảo ngược hoàn cảnh, nhưng thường thì càng muốn thắng bao nhiêu sẽ càng thua bấy nhiêu. Tôi còn chưa tới nông nỗi đó, cô ấy thích nói gì thì nói đi, chỉ cần không đụng tới tôi thì tôi có thể xem như nó không tồn tại.”

“Tôi nên nói em là đơn thuần hay trí tưởng tượng quá kém?”

“Tôi không ngây thơ cũng không kém tưởng tượng. Anh không cần nghĩ mãi đến việc đánh cược, cược nhỏ thì vui, cược to thì hại thân. Tôi đi đây, chỗ này không an toàn, anh mau về đi.” Nói xong Phú Tiểu Cảnh mở cửa xe, ngay lúc cửa xe mở ra, cô quay sang Cố Viên, “Khoan đi, tôi lên lầu lấy cái này cho anh.”

Cửa xe vừa mở, Phú Tiểu Cảnh đã chạy về chung cư, cô chạy quá nhanh nên tóc bạt về phía sau.

+

Cục cưng đập vỡ ly, xé tờ tiền 20 đô tan nát.

Phú Tiểu Cảnh gặp ‘Cục cưng’, không chào hỏi mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Năm phút sau, cô xách túi to túi nhỏ từ phòng ngủ ra, mở cho ‘Cục cưng’ xem từng túi, “Đây là đồ ăn mẹ tôi gửi, không có chuyển đồ ăn trộm đi đâu.”

Cục cưng chưa kịp lên tiếng, Phú Tiểu Cảnh đã nói, “Vi Vi, cậu xem xong thì tôi mang đi.”

Phú Tiểu Cảnh vụt đi quá nhanh, để lại ‘Cục cưng’ đứng yên tại chỗ.

Cô cầm đồ chạy tới xe Cố Viên, khuôn mặt đỏ bừng vì chạy nhanh.

“Đây là lạp xưởng mẹ tôi làm. Anh lấy nồi hấp là được; đây là đồ chua mẹ tôi làm, ăn với gì cũng ngon. Đây là mật ba dao yêu thích của tôi, tôi biết anh không thích đồ ngọt nên chỉ đưa anh hai miếng nhỏ, anh nếm thử…”

Phú Tiểu Cảnh nhét tất cả cho Cố Viên, “Về mau đi, tạm biệt.”

Không để Cố Viên nói tạm biệt, Phú Tiểu Cảnh lại chạy vào, cô và Lâm Việt đã hẹn học lúc 11 giờ.

+

Lâm Việt vốn dĩ đã nghiêm túc hơn trước nhiều, hôm nay không biết lại trúng tà gì, lại quay lại vẻ ngả ngớn như xưa.

Học được một nửa, trên màn hình Lâm Việt cầm ly rượu vang đỏ nói với Phú Tiểu Cảnh việc A bí mật thuê phòng với B ở khách sạn Park Hyatt, “Tiểu Cảnh, cô nói “thuê phòng” bằng tiếng Do Thái thì đọc thế nào?”

Phú Tiểu Cảnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, “Hôm nay chúng ta có 15 phút lên lớp, đề nghị lát nữa anh chuyển tiền 15 phút học này cho tôi. Lớp học chúng ta dừng ở đây, anh đi tìm gia sư khác đi.”

“Đừng, tôi khiêm tốn hỏi han cô mà? Cô không muốn nói thì thôi. Tiểu Cảnh, tôi đề nghị thế này, tôi không phải học tiếng Do thái vì nghiên cứu văn hóa, cô không cần dạy phát âm từng chữ cái, dạy tôi những từ sử dụng thông thường hàng ngày là được. Ví dụ như anh yêu em, em yêu anh…”

“Được rồi, quan niệm học tập chúng ta khác nhau nên tôi nghĩ không cần phải tiếp tục. Tôi không cần học phí của ngày hôm nay, đưa hay không là quyền của anh. Nhưng tôi nói cho rõ, tôi dạy học cho anh trên tinh thần đôi bên cùng có lợi. Sách tiếng Trung dạy tiếng Do thái rất ít, người dạy tiếng Do thái biết tiếng Trung ở Mỹ cũng rất khó tìm. Tôi soạn bài giảng dạy xứng đáng với học phí anh trả, nhưng anh không hài lòng thì tôi chỉ có thể nói đáng tiếc.”

“Tiểu Cảnh, tôi chỉ thảo luận phương pháp dạy học với cô, nếu cô không đồng ý thì thôi, cần gì…”

Phú Tiểu Cảnh càng nghĩ càng thấy có chuyện không ổn, “Có phải có ai nói gì về tôi với anh?”

“Ý cô là?”

“Không có gì, chúc anh tìm được giáo viên vừa ý.”

Phú Tiểu Cảnh tắt kết nối, càng nghĩ càng thấy lạ, Lâm Việt mặc dù là người hay thắc mắc, nhưng đột nhiên anh ta đổi thái độ, chẳng lẽ Mạnh Tiêu Tiêu nói gì đó với anh ta.

Cô nhớ lời Cố Viên nói, có lẽ cô nên đi mua vé số thử vận may thật.

+

Sáng hôm sau, Phú Tiểu Cảnh cố ý ở phòng khách chờ Hứa Vi, vì để có sức làm việc, cô ăn hai quả trứng luộc, tay bưng ly sữa lớn.

“Vi Vi, cậu đã tìm thấy chiếc vòng chưa?”

“Chưa.”

“Cậu định bao giờ báo cảnh sát? Tôi đề nghị cậu gọi cảnh sát càng sớm càng tốt. Báo sớm thì khả năng tìm được đồ nhanh hơn, nếu cứ kéo dài thời gian…”

“Tiểu Cảnh, cảm ơn cậu vì quan tâm tới mình, nhưng đây là việc của mình, mình muốn tự xử lý.”

“Nhưng cậu nói bị mất cái vòng khi tôi đang ở nhà một mình. Tôi và người giàu có xinh đẹp như cậu sống cùng nhà với nhau, nếu mất gì đó thì chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ tôi. Ngay cả cậu không phải cũng nghi ngờ tôi sao? Bây giờ đây không phải là việc của cá nhân cậu.”

“Tiểu Cảnh, mình không biết sao cậu lại nói vậy? Mình chưa từng nói nặng cậu một lời, lúc Mạnh Tiêu Tiêu nghi ngờ chất vấn cậu, mình còn bảo vệ cậu. Tiểu Cảnh, cậu đừng nghe người khác tùy tiện châm ngòi ly gián. Hôm qua người bạn kia của cậu lên lầu tìm cậu… Theo lý thì tôi không nên nói sau lưng người khác, nhưng đàn ông có thể nghèo nhưng phẩm chất không thể xấu xa, mình không nghĩ loại đàn ông này phù hợp với cậu.”

Phú Tiểu Cảnh hớp ngụm sữa, “Cảm ơn cậu vì đã nhắc nhở tôi, tôi muốn biết phẩm chất không tốt theo cậu là thế nào?”

“Nếu một người đã có bạn gái mà còn mang ý xấu với cô gái khác, theo đuổi không được thì nói xấu sau lưng người ta, mình nghĩ đây là người đàn ông không tốt. Một người đàn ông như vậy thì làm ra chuyện khác cũng không có gì lạ.”

“Anh ấy làm gì mà nói là có ý xấu với cậu?”

“Tiểu Cảnh, mình thực sự không muốn nói cụ thể. Hôm qua mình có ý tốt mời anh ta lên ngồi, nhưng mà anh ta… Thôi, không nói nữa, mình chỉ muốn nhắc nhở cậu, anh ta cũng không thật sự làm gì mình.”

Phú Tiểu Cảnh nhìn mặt ‘Cục cưng’, ước tính xác suất Cố Viên bị gương mặt này tác động. Một gương mặt ngọt ngào dễ thương, mặc một bộ váy ngắn Chanel, đầu mày khóe mắt đều toát lên vẻ ngoan ngoãn dịu dàng. Vẻ đẹp của Phú Tiểu Cảnh cần thêm phụ gia, cần có lý lịch để chứng nhận. nhưng ‘Cục cưng’ không cần, cho dù cô ấy có hỏi một câu ngu ngốc thì người ta chỉ nghĩ gương mặt này quá ngây thơ. Nếu La Dương có thể bị gương mặt này làm động lòng, chưa chắc Cố Viên sẽ không, chẳng qua người trước đã thành công, người sau thì không may thất bại… Cố Viên lấy lùi làm tiến, lần sau lại tới tìm cô ấy, lần thứ hai…

Nghĩ tới đây, mặt cô thoáng hiện vẻ buồn bã, ‘Cục cưng’ nhạy bén nắm bắt, kịp thời an ủi, “Tiểu Cảnh, có rất nhiều chàng trai theo đuổi cậu, sao phải buồn vì người như vậy, loại người này đừng bao giờ mang về nhà.”

Đầu óc Phú Tiểu Cảnh rối loạn, nhưng cô vẫn cảm thấy lời ‘Cục cưng’ có điểm không ổn, “Tôi thật ra rất tò mò, sao cậu và Mạnh Tiêu Tiêu lại cho là tôi dẫn người về nhà?”

“Tiểu Cảnh, mình tin tưởng cậu, nhưng vòng tay mình mất khi cậu ở nhà một mình. Mình đoán có thể cậu đưa ai đó vào nhà, nhưng mình chỉ đoán vậy thôi. Sau đó cậu nói thật sự cậu có đưa bạn về nhà, mình không khỏi nghi ngờ.”

“Cho nên cậu mời anh ấy lên ngồi là để xác nhận xem anh ấy có phải là người lấy vòng không?”

“Có thể nói là vậy, nhưng mình sẵn lòng nghĩ tốt cho người khác hơn, nhưng mà biểu hiện của anh ta thật làm mình thất vọng.”

“Biểu hiện của anh ấy khiến cậu thất vọng thế nào?”

“Tiểu Cảnh, mình thực sự không muốn nói. Mình nghĩ bây giờ cậu không thích hợp để nghe chuyện đó. Mình đề nghị cậu tránh xa loại người đó.”

Phú Tiểu Cảnh lấy ngón giữa day day huyệt thái dương, “Nếu cậu nghi ngờ anh ấy sao cậu không báo cảnh sát? Cho dù cảnh sát không phá được án thì cậu cũng đâu mất mát gì. Vi Vi, cậu không gọi cảnh sát thế này thì không giống như người thật sự mất đồ.”

“Tiểu Cảnh, mình làm vậy chả phải là vì cậu sao? Dù sao cũng là bạn cậu đưa về. Nếu những người quen biết biết cậu có người bạn như thế thì họ sẽ nghĩ gì về cậu?”

Phú Tiểu Cảnh bật cười thành tiếng, “Nghĩ gì về tôi thì sao? Cậu với Mạnh Tiêu Tiêu nói thế thì người ngoài không có cái nhìn khác về tôi chắc?”

“Mình nói cậu cái gì? Ngay lúc Mạnh Tiêu Tiêu nói là cậu thì mình vẫn bênh vực, không tin cậu cứ hỏi Tiêu Tiêu.”

Nếu Cố Viên lấy chiếc vòng, cô còn có thể yêu cầu ‘Cục cưng’ gọi cảnh sát không? Nếu lỡ anh lấy vòng tay thật, báo cảnh sát nói anh lấy không phải là xong việc sao?

Cố Viên sẽ lấy vòng tay?

Phú Tiểu Cảnh nhớ lại bốn lá bài 7 hôm đó, trước khi cô phát hiện anh đã thu bài về. Anh hào phóng đưa phòng lớn nhường cho cô, tuy có thể anh không nhiều tiền nhưng chắc chắn anh không quan tâm tới tiền.

“Vi Vi, tôi không biết anh ấy làm gì với cậu khiến cậu cho là anh ấy có ý xấu, nhưng nếu cậu khẳng định chiếc vòng tay để trên sofa, vậy tuyệt đối không liên quan đến anh ấy, bởi vì anh ấy chưa từng ngồi lên sofa. Tôi vẫn đề nghị cậu gọi cảnh sát càng sớm càng tốt. Nếu cậu thật là muốn tốt cho tôi như cậu nói thì nên báo cảnh sát đi.”

“Mình nghĩ lại đã.”

“Còn nữa, Vi Vi, tôi có thể yêu cầu một việc không? Tôi sẽ nhanh chóng tìm nhà dọn đi. Trước khi tôi dọn đi, cậu nhớ cất kỹ đồ đạc, trước khi ra ngoài phải khóa cửa phòng ngủ, tủ lạnh. Nếu không có cách nào khóa được thì lỡ như cậu làm mất gì đó như nguyên liệu nấu ăn quý thì tôi không có cách nào chứng minh mình trong sạch.” Phú Tiểu Cảnh uống một hơi cạn sạch ly sữa bò, “Vì vậy, có thể lắp một camera ở khu vực chung không? Nếu cậu đồng ý thì tiền phí lắp đặt tôi trả.”

“Tiểu Cảnh, không cần vậy, cậu nói như mình không tin cậu vậy.”

“Không sao, cậu không tin tôi là bình thường. Hiện giờ tôi nghĩ cậu cần sử dụng camera để giám sát tôi. Vi Vi, sau này thấy những người bạn nghèo của tôi thì đừng mời họ lên ngồi, họ không thể sánh với thiếu gia như La Dương, lỡ cậu lại mất đồ thì tôi khôngđành lòng nghi ngờ họ.”

“Tiểu Cảnh, sở dĩ mình đồng ý ở bên La Dương vì anh ấy nói hai người không có quan hệ gì cả. Nếu anh ấy là bạn trai cậu thì mình không bao giờ đồng ý.”

“Đúng là tôi và La Dương không có quan hệ gì. Cậu và La Dương là trai tài gái sắc trời sinh một đôi, tôi cực kỳ hy vọng hai người có thể trăm năm hạnh phúc.” Nói rồi, Phú Tiểu Cảnh tự mở túi tote của mình ra, “Vi Vi, cậu xác nhận trong túi không có đồ của cậu đi rồi tôi đi đây, chuyện camera cậu nên suy nghĩ kỹ lại.”