Mật Ba Dao

Chương 49

Cố Viên nói hai ngày tới anh không ở New York, anh sẽ cố gắng để Tết nguyên tiêu về đón Tết cùng cô.

Phú Tiểu Cảnh rất hiểu chuyện, “Nếu không về được cũng không sao, công việc của anh quan trọng, em cũng không phải người trọng lễ nghi, 15 hay 16 với em cũng như nhau. Anh không cần cố gắp để xếp lại lịch trình.”

Hôm Tết âm lịch, cô vẫn rất hy vọng anh có thể ở về cùng đón Tết với cô, nhưng bây giờ cô lại sao cũng được. Nói cách khác, tốt nhất là không cần về, cô không thừa sức lực để ứng phó anh.

Trước khi cúp điện thoại, cô lại nói một đống lời nghe buồn nôn, nào là có anh ở bên thì ngày nào cũng như ngày Tết, cho dù đến 15 anh không về thì gọi điện thoại cho cô là được, nghe giọng anh là đủ thỏa mãn, không đòi hỏi gì hơn.

Những lời này, lúc trước bị anh nhìn thì cô sẽ đỏ mặt không nói nên lời, nhưng giờ lại nói rất thản nhiên.

Cúp điện thoại, ngồi trên bàn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, cửa sổ này lớn hơn cửa sổ cũ một ít, ánh trăng lại không khác. Cô rất muốn có chai vodka, ngày mai phải đi mua một chai.

Ban đêm nằm mơ thấy Cố Viên, anh khuyên cô đừng lo lắng về tiền, còn tặng cô một chai Vodka nhãn đen.

Thức dậy, mở máy tính kiểm tra email xem Mạnh Tiêu Tiêu có hồi âm không.

Phú Tiểu Cảnh hẹn với đối tượng nghiên cứu hẹn ở một quán café.

“Rất nhiều vợ chồng vì sự tồn tại của em mà trở nên hòa thuận hơn. Chị thấy có khi tin không?”

“Em nếm thử đi, đây là loại chocolate ngon nhất mà tôi từng ăn.” Phú Tiểu Cảnh mở viên chocolate tới trước mặt đối tượng nghiên cứu có đôi mắt xanh, mái tóc đen, “Chuyện gì cũng có thể xảy ra, em có thể nói cụ thể hơn không?”

“Nói chuyện gần nhất nhé. Anh ấy hy vọng được thử vài trò mới trên giường, nhưng vài trò sẽ khiến vợ anh ấy thấy bị xúc phạm nên anh ấy tìm gặp em. Anh ấy đã tìm được chỗ để phát tiết nên tự nhiên sẽ không gây gổ với vợ anh ấy nữa.”

“Anh ta có yêu cầu gì? Có thể nói ví dụ được không?”

“Ban đầu là chửi thề để làm nhục em, sau đó từ từ…”

“Liệu mối quan hệ kiểm soát và phục tùng này có tiếp tục đến ngoài quan hệ tình dục không?”

“Sau này có chiều hướng như thế, anh ta ghét bị phản bác.”

“Anh ta đang dò xét giới hạn của em?”

“Cũng có thể nói như vậy. Anh ta ghét cuộc hôn nhân bình đẳng kia nên mới tìm thú vui bên ngoài.”

“Vậy tại sao sau đó em lại rời bỏ anh ta?”

“Anh ta muốn em tìm một cô gái nữa, ba người cùng nhau… Tạm thời em không chấp nhận được kiểu đó. Nhưng anh ta rất hào phóng, dáng người cũng tốt, người không béo mỡ, chị biết đó, mấy quan hệ kiểu tình tiền nay thì đàn ông như thế rất hiếm.” Cô gái cười, “Anh ta chào đón em quay về bất kỳ lúc nào.”

“Em sẽ quay lại không?”

“Ai mà biết? Điều đó phụ thuộc vào việc em có tìm được ai tốt hơn anh ta không.”

Phú Tiểu Cảnh thanh toán bằng thẻ của mình, buổi chiều hẹn với Mạnh Tiêu Tiêu ở một quán café khác.

+

Gần đây Mạnh Tiêu Tiêu bị việc đình chỉ học làm sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy Phú Tiểu Cảnh cũng chả thèm đấu đá. Người này hại mình thảm tới vậy còn dám bình thản ngồi đối diện với mình, sớm muộn gì có ngày cô sẽ cho con ti tiện này biết sự lợi hại của mình.

“Phú Tiểu Cảnh, cô gửi ghi âm cho tôi có ý gì? Cô tố cáo khiến tôi bị đình chỉ học còn chưa đủ, còn muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ của tôi với Hứa Vi, ‘tọa quan sơn hổ đấu’*, cô thật sự xem tôi là con ngốc à? Ghi âm này là do cô cắt ghép thành chứ gì. (Tọa quan sơn hổ đấu: Ngồi trên núi xem hổ đấu với nhau. Ý nói ngồi nhìn các đối thủ mạnh đấu nhau, mình ngồi chờ thời cơ mà hưởng lợi không cần tốn sức.)

“Tôi châm ngòi cho cô với Hứa Vi, lời thế mà cô cũng nói được? Mạnh Tiêu Tiêu, cô làm gì cô không biết sao? Cho đến bây giờ, Vi Vi đối xử với tôi đều rất lịch sự, nếu không phải do cô khiêu khích, cô ấy sẽ lén vào phòng tôi sao? Tôi thật không hiểu sao Vi Vi sẽ kết bạn với loại người như cô? Tôi đang chuẩn bị hòa giải với Vi Vi. Tôi đề nghị cô nên đi tự thú, xóa những video cô đã truyền lên mạng, nếu không tôi sẽ không tha cho cô, Vi Vi cũng không bỏ qua cho cô!”

Mạnh Tiêu Tiêu vừa nghe hai đứ a con gái cô ghét nhất hòa giải thì lập tức nổi điên, “Đầu óc cô bị nóng đến hỏng rồi hả, cô không chỉ hỏng mà còn dại dột không tưởng nổi. Cô còn cho rằng Vi Vi là người tốt à? Chính cô ta nói cô trộm vòng tay, còn bảo tôi vào phòng ngủ cô để tìm tang chứng! Cô ta muón tìm vòng tay mà cầm hộp trang sức đi vào? Rõ ràng muốn hãm hại cô! Cô là đồ ngu! Phú Tiểu Cảnh, cmn có phải cô tố cáo tôi kỳ thị chủng tộc làm tôi bị đình chỉ học không?”

“Cô không đạt tiêu chuẩn GPA nên bị đình chỉ thì sao lại đổ lên đầu tôi, cô đúng là buồn cười! Chỉ số thông minh của cô như thế mà còn chửi tôi ngu? Chúng ta có thể đi tìm Vi Vi ba mặt một lời xem ai nói dối?”

“Tôi vì GPA? Phú Tiểu Cảnh, mẹ nó nếu không phải cô tố cáo thì sao tôi lại bị đình chỉ học? Còn tìm Vi Vi đối chất, cô bị đàn ông ngủ đến choáng váng rồi à! Bị người ta bán còn giúp đếm tiền! Camera là do Hứa Vi gắn, video cũng là cô ta đưa tôi! Cô ta và La Dương đã xem video này không biết mấy trăm lần!”

“Camera là do cô ấy gắn? Không phải do cô nhân lúc cô ấy không chú ý mà gắn ở phòng khách sao?”

“Phú Tiểu Cảnh, cô đúng là đồ ngu! Tôi ở nhà cô ta gắn camera, chuyện vậy mà cô cũng nghĩ ra được!”

“Dù sao cũng chỉ là lời của mình cô nói, cô muốn nói thế nào chả được. Tôi khuyên cô nên tự thú đi. Tôi nói lại lần nữa, cô bị đình chỉ học không liên quan tới tôi. Gia cảnh nhà cô tốt như thế, đình chỉ học đối với cô chẳng qua là việc đổi trường học, tôi không rảnh làm chuyện tốn công vô ích.”

“Không phải cô thì là ai?” Mạnh Tiêu Tiêu chợt nghĩ tới Hứa Vi, hôm đó cô ta cũng có mặt, những lời đó cô ta cũng nghe thấy. Hơn nữa cô rời khỏi nước Mỹ thì đối với Hứa Vi là chuyện tốt, vì cô là người biết mọi chuyện, Hứa Vi nhân tiện đem mọi việc đẩy hết lên người cô.

“Tôi khuyên cô cũng đừng vội vã chuyển trường, vì cô sẽ bị việc khác mà đuổi về nhanh thôi.”

Mạnh Tiêu Tiêu trong lòng chửi Phú Tiểu Cảnh không biết bao nhiêu lần, nghĩ con nhỏ này đầu óc có lẽ bị đàn ông lấp kín rồi, thế nên mới ngu tới mức độ này, nhưng mà kẻ địch lớn nhất trước mắt là Hứa Vi, cô vẫn nên tranh thủ đồ ngốc Phú Tiểu Cảnh này. Cô cố gắng kiềm chế lửa giận, lấy lịch sử chuyển tin giữa mình và Hứa Vi ra, “Thấy không, đây là Hứa Vi gửi tôi.”

Phú Tiểu Cảnh làm vẻ không thể tin nổi, “Thật là Vi…Hứa Vi?”

“Tôi có thể lừa cô không?”

“Video kia cũng là cô ấy gửi lên mạng trong nước?”

“Ngoài cô ta ra thì còn ai vào đây?”

“Cô ấy còn muốn cô đổ tội cho tôi?”

“Tôi cần nói dối à?”

“Vậy lúc đó sao cô không nói?” Phú Tiểu Cảnh hỏi rồi không đợu Mạnh Tiêu Tiêu trả lời, tự hỏi tự đáp, “Bởi vì cô cũng ghét tôi, cô ấy làm vậy cô cũng thấy vui.”

Mạnh Tiêu Tiêu cất di động, mặt rất tỉnh nói dối, “Nếu không phải Hứa Vi đâm chọc nói này nói kia thì tôi chả có ý kiến gì với cô. Cô nhìn thấy cái này rồi sẽ không hòa giải với cô ta chứ.”

“Nhưng làm sao bây giờ? Nhà cô ấy thế lực lớn, sao tôi dám chọc cho nổi?”

“Hóa ra cô dám chọc đến tôi?”

Phú Tiểu Cảnh ôm mặt, khóc nức nở, “Vậy cô bảo tôi làm sao bây giờ! Tôi không thể so với cô, gia cảnh nhà cô tốt như vậy, bạn bè cũng nhiều, đối đầu với cô ấy thì không sợ. Tôi nào dám gây chuyện với cô ấy? Cô ấy không chỉ muốn chỉnh tôi mà còn muốn chỉnh cả gia đình tôi.”

“Bạn trai cô đâu? Anh ta không giúp cô!” Mạnh Tiêu Tiêu trong lòng nhận định Phú Tiểu Cảnh xem người đàn ông kia không đáng tin cậy, chỉ là ngủ với cô, gần đây có lẽ là ngủ chán rồi nên đá cô đi, nhưng vẫn muốn giễu cợt cô.

Phú Tiểu Cảnh không nói tiếng nào, chỉ dùng tay che kín mắt.

“Gặp chuyện chỉ biết khóc, tôi thật sự phục loại người như cô! Ngoài việc ra vẻ yếu ớt đáng thương trước mặt đàn ông thì chả làm được chuyện gì ra hồn! Đương nhiên là báo cảnh sát!”

“Cô đồng ý làm chứng cho tôi?”

Mạnh Tiêu Tiêu không muốn mình đối đầu trực tiếp với Hứa Vi, nhưng nghĩ đến việc mình bị Hứa Vi làm bị đình chỉ học, cắn răng nói, “Tôi không giống cô, gặp chuyện thì lúng túng, không phải đến đồn cảnh sát thôi sao? Tôi đi với cô! Tôi nói cho cô biết, cô không thể cứ vậy mà buông tha Hứa Vi!”

Trước khi mở phiên tòa, Phú Tiểu Cảnh và Mạnh Tiêu Tiêu phối hợp đến đồn cảnh sát bổ sung thêm chứng cứ.

+

Ngày 15 tháng giêng, Phú Tiểu Cảnh đi dạo phố. Cô cố ý chọn một bộ trang phục phù hợp với đi chơi ngoại thành, giày bốt Martin, áo khoác jean, mang balo, đội mũ lưỡi trai.

Thấy rất nhiều ‘bố đường’ lẫn sugar baby đều nói hàng hiệu thay đổi giá trị con người, cô cũng quyết định đánh vào cửa hàng đồ hiệu, xem như một cuộc điều tra thực tế.

Nhân viên cửa hàng xa xỉ đều có chỉ tiêu doanh số, thời gian lại ít, dĩ nhiên không thể nhận định sai lầm người vào cửa hàng, nhìn mặt đoán ý là bản lĩnh cơ bản nhất. Cô vào 10 cửa hàng liên tiếp, đại đa số nhân viên cửa hàng đều coi cô không ra gì, một khi cô biểu hiện có hứng thú với quần áo, nhân viên cửa hàng lễ phép trả lời nhưng cực kỳ ngắn gọn, người biết điều sẽ không hỏi tiếp, nhưng Phú Tiểu Cảnh không phải là người biết điều, cô liên tục hỏi, nhân viên cửa hàng sẽ không thể hiện vẻ mất kiên nhẫn nhưng chỉ nở một nụ cười rất chuyên nghiệp rồi lập tức đi phục vụ khách hàng khác. Đôi lúc cô tỏ vẻ muốn thử quần áo, nhân viên cửa hàng hết sức xin lỗi nói với cô là quần áo đó đã hư mã vạch.

Trời mới biết mã hư thật hay giả.

Có một cửa hàng lại đối xử với cô rất nhiệt tình. Một cô gái Trung Quốc bề ngoài hết sức bình thường vừa rồi đã chi một khoản tiền rất lớn ở đây, đã có tiền lệ, nhân viên cửa hàng đối đãi với cô đúng chuẩn khách hàng, còn chủ động mời cô champagne, cô không tiện không mua gì nên đành chọn cho Cố Viên một cái cà vạt.

Nếu so với trước kia, hiện giờ cô càng không dám lấy tiền của Cố Viên mua đồ cho mình. Nếu Cố Viên biết anh chẳng qua chỉ là đối tượng nghiên cứu của cô, còn phải bị viết vào sách, nhất định sẽ không buông tha cô dễ dàng, mỗi đồng cô tiêu sẽ bắt cô nhổ ra, nói không chừng còn dính tới pháp luật. Nghĩ tới đây, cô sờ sờ khóe môi bị rách, lạnh sống lưng.

Đến cửa hàng nội y, nhân viên cửa hàng dẫn thẳng cô đến khu vực dành cho thiếu nữ.

Phú Văn Ngọc vẫn lo cô đến Mỹ không có kích cỡ đồ lót phù hợp, lo lắng này là thừa, đồ lót phù hợp với cô thường xuyên được bán ở khu vực giảm giá.

Phú Tiểu Cảnh có cảm giác, cô tới Mỹ mua đồ lót là tự rước lấy nhục.

+

Đi dạo đến 4 giờ, cô mới nhớ việc đặt mua đồ trang trí ở nhà Cố Viên.

Cửa hàng cuối cùng cô ấy đến bao gồm tất cả mọi thứ từ quần áo, giày dép, túi xách cho đến giấy dán tường và đồ nội thất.

Vừa vào cửa hàng, Phú Tiểu Cảnh không chọn đồ trang trí ngay mà hỏi có túi xách loại thường nào không, nhân viên bán hàng nói không có không chút do dự. Trái ngược lại chính là nhân viên cửa hàng lập tức quay đầu nở nụ cười tươi tắn với một người phụ nữ ăn mặc thời trang khác.

Theo Phú Tiểu Cảnh quan sát, người phụ nữ kia được đối đãi nhiệt tình không hẳn là vì quần áo của người đó mà có thể là khách hàng cũ. Tuy cô hiểu sự lạnh nhạt của nhân viên bán hàng đối với mình là do công việc, nhưng đứng cùng một chỗ mà bị đối xử phân biệt như thế thì rất khó chấp nhận.

Khi cô ở trong cửa hàng đặt mua rèm cửa với giá 30.000 đô, thêm một bộ ấm trà cho nhà ở đường 110, Phú Tiểu Cảnh phát hiện gương mặt cứng đờ như tượng của nhân viên cũng sẽ nở nụ cười cực kỳ thân thiết ấm áp, làm người nhìn có cảm giác như mùa đông New York sắp kết thúc. Nhân viên cửa hàng đi tìm hàng tồn kho đợt rồi đưa cho cô túi xách bình dân mà cô muốn, còn đưa những màu khác lại cho cô, còn hỏi cô cần gì thêm không. Rốt cuộc Phú Tiểu Cảnh cũng là người phàm tục, trong khoảnh khắc cô cảm thấy khuất phục trước tiền tài của Cố Viên cũng không tồi.

Phú Tiểu Cảnh không bỏ qua những món hời nhỏ, cô muốn champagne, trứng cá muối và salad, ăn không hề khách sáo. Vừa rồi vì đã tiêu một khoản tiền lớn nên cô rất yên tâm ăn uống.

+

Gặp phu nhân Brown là việc hoàn toàn tình cờ. Bà Brown cũng rất ngạc nhiên khi gặp cô, thậm chí Phú Tiểu Cảnh còn đọc được vẻ không hài lòng trên mặt bà. Có lẽ là gương mặt bà Brown quá đỗi hơn người, Phú Tiểu Cảnh thì lại để mặt mộc quá lâu.

“Một mình cô à?”

Phú Tiểu Cảnh gật gật đầu.

“Cố không ở cùng cô?”

Phú Tiểu Cảnh lập tức nghe được ý tứ sâu xa của câu này. Lần trước bà Brown còn nói với cô Cố Viên và Irene là một đôi trời đất tác thành, hôm nay không hỏi cô đã nhận định cô và Cố Viên là quan hệ không bình thường, chắc kết luận cô ở đây tiêu xài tiền của Cố Viên.

Cô phán đoán đúng.

Phú Tiểu Cảnh không giấu giếm, “Gần đây anh ấy rất bận, không có thời gian ở cùng tôi.”

“Quan hệ hai người tiến triển nhanh chóng.”

“Có phải nó nằm ngoài dự kiến của bà? Nó cũng nằm ngoài dự kiến của tôi.”

Phú Tiểu Cảnh lại đọc được vẻ bất mãn từ gương mặt đẹp đẽ của người kia, mặc dù bà ấy cố gắng che giấu nhưng vẻ không hài lòng vẫn hiện rõ. Hình dung sự không hài lòng này thế nào, giống như mẹ chồng thấy con trai mình vất vả kiếm tìm lại bị một đứa con gái không rõ lai lịch tiêu xài phung phí mà cô ta còn không hề xấu hổ.

Phú Tiểu Cảnh cố gắng dẹp suy nghĩ kỳ quặc này trong đầu.

Bà Brown đúng là rất bất mãn với người phụ nữ trước mặt, không chỉ thế, bà còn rất bất mãn con trai mình. Bà cảm thấy Cố Viên là dùng đứa con gái nhan sắc tầm thường này tới trả thù bà. Bà cực khổ để đạt được tất cả, anh lại để một người phụ nữ với vẻ ngoài cố gắng hết mức không bằng được bà lại dễ dàng có được mọi thứ.

Đây là sự châm chọc về giá trị trong đời bà.