Mất hồn

Chương 12: Chuyện cũ

Trong radio, giai điệu tình ca chầm chậm, giọng nữ dịu dàng triền miên, làm không khí trong xe càng thêm ái muội.

Thời gian chảy xuôi, giờ phút này cũng trở nên thong thả theo.

Bốn mắt nhìn nhau, mắt Nguyễn Ngưng dần trừng lớn.

“Thình thịch —— thình thịch ——”

Trong lồng ngực, trái tim giống như nai con hoảng sợ, không đầu không đuôi chạy loạn.

Hai trái tim trẻ tuổi, dựa gần như vậy, lại đập mãnh liệt như vậy.

Tựa như tiếng hát triền miên bên tai, ấp ủ tình cảm nóng rực và mãnh liệt.

Cuối cùng, khoảnh khắc ngẩn người ngắn ngủi qua đi, Nguyễn Ngưng ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Kinh hách thình lình xảy ra làm cô đột nhiên lui về phía sau.

Nhưng động tác theo phản xạ này, thật sự quá mức mãnh liệt.

“Rầm ——” một tiếng, đầu của cô…

Đập vào cửa sổ xe!

Trong thời gian ngắn, không khí ái muội không còn sót lại chút gì.

Nguyễn Ngưng ai da kêu nhỏ một tiếng, che đầu bị đụng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

Phó Minh Viễn sửng sốt, vội vàng tháo kính râm và khẩu trang xuống.

Anh dựa sát vào cô gái, một tay nắm bả vai cô, một tay khác kéo tay nhỏ cô đang ôm đầu ra, nhìn chỗ cô bị đụng vào.

Nhưng cách một lớp tóc cũng không nhìn thấy gì.

Anh dùng đầu ngón tay sờ nhẹ, dường như có thể sờ đến một chỗ nhô lên nho nhỏ.

Anh nhăn chặt mày, cúi đầu thấy cô nhắm mắt chịu đựng, hạ thấp giọng, hỏi: “Rất đau sao?”

Giọng nói mang theo dịu dàng và đau lòng mà chính anh cũng không nhận ra.

Nguyễn Ngưng khựng lại, mở to mắt nhìn anh.

Con ngươi ngập nước, khóe mắt treo hai giọt nước mắt, trông vô cùng đáng thương, khiến người thương tiếc.

Cô gật đầu, lại lắc đầu.

“Lúc đầu rất đau, bây giờ khá hơn nhiều rồi.” Cô lau nước mắt nơi khóe mắt, “Có đụng hỏng kính xe không?”

Mặt Phó Minh Viễn vẫn nghiêm túc như vậy.

Nguyễn Ngưng thấp thỏm, thật sự không đâm hỏng kính xe anh rồi đấy chứ? Đầu cô cứng vậy sao?

Đang chuẩn bị quay đầu lại nhìn thì nghe anh nói: “Anh đưa em đến bệnh viện.”

Thấy Phó Minh Viễn cài dây an toàn, cắm chìa khóa vào ổ lần nữa.

Nguyễn Ngưng giật mình, vội vàng đè tay anh lại.

“Chỉ bị đụng phải một chút mà thôi, không còn đau nữa, không cần đi bệnh viện.”

“Vẫn nên đi kiểm tra một chút.” Phó Minh Viễn nhăn chặt mày.

“Thật sự không cần.” Vẻ mặt Nguyễn Ngưng lúng túng, “Không đau nữa, thật đấy!”

Cô thề son sắt, Phó Minh Viễn vẫn không yên tâm.

“Chóng mặt không?” Anh nghĩ, hỏi.

Nguyễn Ngưng cẩn thận cảm thụ, lắc đầu, “Không chóng mặt.”

Thấy thái độ cô kiên quyết, dường như vẫn còn rất tốt, Phó Minh Viễn đành phải xua tan ý nghĩ đi bệnh viện, nhưng vẫn dặn dò nói: “Có bất cứ chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho anh.”

Nhìn ra anh khẩn trương, Nguyễn Ngưng khựng lại, cảm giác đáy lòng dâng lên tê dại khác thường.

Cô mím môi, ngoan ngoãn đồng ý.

Lúc này Phó Minh Viễn mới thở phào, đeo khẩu trang kính râm lên lần nữa.

Nhớ ra vừa nãy bánh xe nghiền qua vật lạ, anh vội vàng xuống xe kiểm tra. May mà vừa nãy không nghiền qua đồ nhọn, lốp xe cũng không bị đâm thủng.

Vì thế anh mang theo Nguyễn Ngưng, cùng đi về hướng thang máy.

Nguyễn Ngưng đi bên cạnh anh, cảm thấy xa lạ và sợ hãi với anh nơi đáy lòng dần dần bị một loại cảm giác yên tâm kiên định thay thế.

Tuy rằng không làm vợ chồng chân chính, nhưng hẳn là bọn họ có thể trở thành bạn bè tốt.

Hình như loại quan hệ này cũng rất tốt, Nguyễn Ngưng yên lặng thầm nghĩ.

Hai người cùng vào thang máy.

Nguyễn Ngưng ngẩng đầu nhìn số tầng thang máy, ánh mắt vô ý dừng ở cửa thang máy.

Cửa thang máy sáng đến độ có thể soi bóng người, phản chiếu rõ bóng hình bọn họ.

Cô đứng bên cạnh người đàn ông, lùn hơn anh một cái đầu, nhưng càng làm cho cô để ý là khẩu trang của anh.

Cô hơi híp mắt, mơ hồ nhìn thấy hình như trêи khẩu trang màu đen của anh in một dấu môi đỏ.

Cô lập tức nghĩ tới nguồn gốc của dấu vết này.

Mặt đỏ lên.

Dấu môi kia, càng ngày càng rõ ràng trong mắt cô.

Cuối cùng, rốt cuộc cô không nhịn được nữa cúi đầu, tay nhỏ bưng kín gương mặt nóng bỏng.

Cô mới vừa cúi đầu, một bàn tay to ấn đỉnh đầu cô, hơi thở người đàn ông bỗng nhiên gần sát.

Phó Minh Viễn tiến đến bên tai cô, quan tâm hỏi:

“Sao vậy? Có phải không thoải mái không?”

Giọng của anh cách khẩu trang có chút trầm thấp, nhưng lại trực tiếp đánh vào lòng cô.

Nguyễn Ngưng bụm mặt lắc đầu, cảm giác cả người đều nóng lên rồi.

Lúc này thang máy đinh một tiếng vang lên, cửa mở ra.

Nguyễn Ngưng như được đại xá, mau nói: “Tới rồi.”

Sau đó chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Phó Minh Viễn nhìn bóng dáng cô chạy đi, hơi nhíu mày, nhấc chân đi theo.

Cửa hàng mở máy lạnh, gió thổi ra khí lạnh kêu vù vù.

Bình thường Nguyễn Ngưng luôn ghét lạnh, bây giờ lại cảm thấy vừa vặn tốt.

Gió lạnh thổi tới trêи mặt, mang cái nóng đi, làm đầu óc nóng lên của cô thoáng bình tĩnh lại.

Quay đầu lại, thấy Phó Minh Viễn đã ra khỏi thang máy, cô đứng chờ tại chỗ.

Phó Minh Viễn đi đến trước mặt cô, nghiêng đầu.

Động tác này hơi ngốc nghếch.

Không lý do, Nguyễn Ngưng cảm giác ngực bị chọc một chút.

“Đi… đi thôi, ở bên kia.” Cô hoảng loạn mà chỉ chỉ phía trước.

Nhưng đi được hai bước, quay đầu lại lại thấy Phó Minh Viễn vẫn chôn chân tại chỗ, cách kính râm cô cũng nhận ra anh đang nghi ngờ.

Cô cắn môi, đành phải chạy về cuốn lấy cánh tay anh, kéo anh đến cửa hàng thú cưng.

“Em thật sự không sao, vừa nãy là do thang máy quá nóng, bây giờ tốt rồi.”

Nguyễn Ngưng nửa kéo nửa túm, rốt cuộc hai người cũng vào trong tiệm.

Chủ cửa hàng thú cưng là một phụ nữ trung niên, tầm hơn bốn mươi tuổi, hơi béo, tươi cười thân thiết hòa ái.

Dì liếc mắt một cái liền nhận ra Nguyễn Ngưng, vừa định chào hỏi, nhìn thấy cô thân mật kéo cánh tay một người đàn ông, không khỏi cười nói:

“Tiểu Ngưng, hôm nay dẫn bạn trai tới đây à?”

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, ý thức được hành động giờ phút này, vội vàng buông tay, phủ nhận nói: “Không phải, anh ấy không phải bạn trai cháu.”

Cô nói xong câu này, không biết vì sao, cảm thấy hình như trong cửa hàng thú cưng lạnh hơn một chút.

“Vậy à.” Chủ cửa hàng gật đầu, nói tiếp, “Mấy ngày trước dì mới nhập hàng, có vài con mèo con mới, hôm nay cháu có thể chụp ảnh nhiều hơn chút.”

Nghe vậy, Nguyễn Ngưng chống tay nhỏ trêи quầy, ghé sát vào nói:

“Không, dì Khang, hôm nay cháu đến mua mèo!”

Trong mắt cô rải đầy ánh sao, người khác liếc mắt một cái liền nhìn ra cô đang hưng phấn.

Chủ cửa hàng ngẩn ra, “Ba cháu đồng ý cho cháu nuôi mèo sao?”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Không ạ, cháu dọn ra ngoài sống rồi.”

Chủ cửa hàng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Vậy tốt quá, cháu muốn mèo thế nào? Cần dì giúp không?”

“Không cần không cần, cháu đã có ý tưởng rồi.” Cô xua tay.

“Vậy được, cháu đi chọn đi.”

“Dạ!”

Nguyễn Ngưng gật đầu, chạy đến chỗ lồng sắt đặt bên trong.

Phó Minh Viễn đứng bên cạnh, nhìn Nguyễn Ngưng nói chuyện với chủ cửa hàng không khỏi nhướng mày. Trạng thái thả lỏng này của cô, đây là lần đầu tiên anh thấy, đặc biệt lại còn là đối mặt với người không phải Nguyễn gia.

“Chàng trai, chỗ này có ghế dựa, có thể ngồi.”

Ý thức được chủ cửa hàng đang nói chuyện với mình, Phó Minh Viễn lắc đầu, “Cảm ơn, không cần đâu.”

Chủ cửa hàng cũng không miễn cưỡng, nhìn bóng dáng Nguyễn Ngưng, bắt đầu nói chuyện phiếm với anh.

“Nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai Tiểu Ngưng dẫn bạn đến đây.”

Phó Minh Viễn hỏi, “Cô ấy thường xuyên tới đây sao?”

“Đúng vậy, trước kia hầu như ngày nào cũng đến, sau thì ít đi, nhưng một tuần vẫn có một hai lần.” Chủ cửa hàng cười thân thiết.

Nhớ tới gì đó, trong mắt dì hiện lên vài phần hoài niệm.

“Tính ra cũng sắp mười năm rồi, khi đó nơi này vẫn chưa phải khu thương nghiệp, cửa hàng của tôi vừa mới khai trương, Tiểu Ngưng là khách đầu tiên của tôi.”

Phó Minh Viễn ngơ ngác.

Không ngờ Nguyễn Ngưng lại có ràng buộc với cửa hàng này sâu như vậy.

“Tôi còn nhớ rõ, ngày đầu tiên con bé đến cửa hàng của tôi, như là phát hiện ra đại lục mới vậy, hưng phấn chạy về, ngày hôm sau lại khóc lóc tới đây, vô cùng đáng thương mà nói xin lỗi, ba không cho nuôi.”

Chủ cửa hàng cười khẽ, như là lại nhìn thấy cô gái nhỏ mềm mại năm nào.

“Từ đó về sau, mỗi ngày tan học xong con bé đều đến đây nhìn, một mình ngồi xổm trước lồng mèo, hễ ngồi xuống là ngồi rất lâu.”

Phó Minh Viễn kiên nhẫn nghe, tựa như có thể nhìn thấy một cô gái nhỏ, một mình ngồi xổm trước lồng mèo, đôi mắt rực sáng, vẻ mặt lộ ra yêu thích và khát vọng.

Nhưng bóng dáng lại cô đơn như vậy.

Mắt đen che dấu dưới kính râm nhu hòa vài phần, lộ ra đau lòng.

“Có lẽ con bé rất tịch mịch, tuy có chút hướng nội nhưng thật ra rất khát khao có bạn bè.”

Phó Minh Viễn nghiêng đầu nhìn chủ cửa hàng, người phụ nữ nhìn Nguyễn Ngưng, trong ánh mắt lóe ánh sáng dịu dàng.

Nhận thấy tầm mắt của anh, dì cũng nghiêng đầu qua, mỉm cười với anh, “Tiểu Ngưng là cô gái tốt, chủ động nhiều một chút, cậu sẽ thích con bé.”

Phó Minh Viễn nhìn vào mắt dì, anh nghĩ chắc người phụ nữ này hiểu lầm rồi, nhưng mà, hình như dì cũng không hiểu lầm gì cả.

Dù sao thì hôm nay bọn họ mới vừa đăng ký kết hôn.

Anh gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”

Nhưng sau đó anh lại nhíu mày.

Đây là lần thứ hai cô dẫn bạn tới, vậy lần đầu tiên là ai?

Lúc này, Nguyễn Ngưng ôm một con vật nhỏ, nhảy nhót chạy tới.

Đó là một con mèo nhỏ màu trắng ngà, tứ chi ngắn ngủn, nho nhỏ một nắm.

Có lẽ mới chỉ có ba bốn tháng, an tĩnh rúc vào trong ngực cô, mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn đông nhìn tây.

Nhìn thấy người lạ cũng không sợ hãi chút nào, từ đầu đến chân tản ra cảm giác đáng yêu.

“Anh Minh Viễn, anh xem có phải nó rất đáng yêu hay không?”

Nguyễn Ngưng dùng tay nâng mèo nhỏ lên, bê đến trước mặt Phó Minh Viễn, cười khanh khách hỏi.

Phó Minh Viễn không nhìn con mèo kia.

Cách kính râm, ánh mắt bình tĩnh dừng trêи mặt Nguyễn Ngưng, nhẹ nhàng gật đầu.

Quả thực rất đáng yêu.

Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】

Nguyễn Ngưng: Đáng yêu không?

Phó Minh Viễn: Ừ, vợ anh đáng yêu nhất.

Nguyễn Ngưng: Em hỏi mèo mà (*/▽\*)