Mất hồn

Chương 14: Ốp điện thoại

Nguyễn Ngưng ɭϊếʍ môi, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Ánh mắt cũng trở nên mê mang.

Trong mơ hồ, dường như cô nghe thấy hô hấp của người đàn ông thô nặng thêm vài phần.

Ái muội lưu chuyển giữa hai người, theo khoảng cách gần lại mà càng thêm nồng đậm.

“Meo~”

Một tiếng mèo kêu bỗng nhiên vang lên.

Mèo con rúc trong ngực Nguyễn Ngưng cảm nhận được không gian đè ép, nho nhỏ kêu một tiếng.

Thanh âm kia tinh tế nho nhỏ, không cẩn thận nghe có khi còn không nghe thấy.

Nhưng không khí ái muội trong phòng khách liền bởi vậy mà đình trệ.

Nhìn cô gái bị anh vây ở khuỷu tay, Phó Minh Viễn nghiêng đầu, trong ánh mắt toát ra vài phần nghi hoặc.

Bỗng nhiên ánh mắt khẽ nhúc nhích, dừng trêи tóc mái của cô gái.

Anh nhíu mi, nâng tay lên, tới gần.

Nhìn bàn tay anh dần phóng đại, Nguyễn Ngưng nhắm mắt lại theo bản năng.

Ánh sáng trước mắt tối lại.

Cô có thể cảm nhận được, tay của người đàn ông dừng trêи trán cô, sau đó lại rời đi.

Cùng với tiếng sô pha, cơ thể toả ra khí nóng của anh cũng rời khỏi cô.

Nguyễn Ngưng mở mắt ra, nhìn Phó Minh Viễn kéo tay nhỏ của cô, đặt một sợi lông màu nhũ vàng vào trong lòng bàn tay cô.

Cô chớp mắt, ngơ ngác ngây thơ ngồi dậy.

Nhìn lông mèo trong lòng bàn tay, không khỏi xấu hổ cười cười.

Hoá ra là tóc mái cô dính lông mèo, anh giúp cô lấy ra.

Cô còn tưởng rằng anh vừa mới muốn…

Mặt Nguyễn Ngưng nóng lên, vội vàng lắc đầu.

Sao Anh Minh Viễn sẽ hôn cô cơ chứ?

Nếu anh thật sự thích cô, sẽ không đưa ra hiệp nghị gì đó với cô.

Cô giương mắt trộm liếc Phó Minh Viễn một cái.

Anh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, thuần thục ngậm bên miệng, chuẩn bị dùng bật lửa châm.

Nguyễn Ngưng bừng tỉnh, chẳng trách luôn ngửi thấy mùi thuốc lá trêи người anh.

Cô chun mũi, trông mong nhìn anh.

Tuy biết một số diễn viên không rời thuốc lá, trước mỗi cảnh đều phải hút một hai điếu mới được, nhưng hút thuốc có hại rất lớn với cơ thể, nên hút ít đi.

Phó Minh Viễn bật bật lửa.

Vừa định để thuốc lá đến gần, nhận ra gì đó, quay đầu nhìn thấy tiểu nha đầu muốn nói lại thôi, ánh mắt như cô vợ nhỏ.

Tay cứng lại, anh hậm hực tắt lửa, thuốc cũng bỏ xuống.

Nguyễn Ngưng thấy thế, không khỏi toét miệng, ngọt ngào lộ ra một cái răng nanh.

Phó Minh Viễn thấy cô đáng yêu như vậy, trong lòng lại có chút rung động.

Anh duỗi tay xoa đỉnh đầu cô, nói tiếp: “Xoay người sang chỗ khác.”

“Dạ?” Nguyễn Ngưng ngẩn người.

Phó Minh Viễn không trả lời, chỉ lười nhác liếc cô một cái.

Nguyễn Ngưng trầm mặc.

Cô ôm mèo con ngoan ngoãn quay người, tròng mắt lại loạn quay tròn, có chút tò mò và thấp thỏm.

Lúc này, cô cảm nhận được một tay người đàn ông nắm bả vai cô.

Còn một cái tay khác, đầu ngón tay vén tóc cô ra, nhẹ nhàng ấn đầu cô.

“Ai da ——”

Đau đớn truyền đến, cô kêu một tiếng nhỏ, cuộn tròn thân mình theo phản xạ.

Nhưng ngay sau đó lại có cảm giác lạnh lẽo truyền đến, giảm bớt đau đớn của cô.

“Anh… Anh Minh Viễn… Shhh ——”

Bởi vì đau, cô nói lắp.

Phó Minh Viễn cầm túi chườm đá trong tay, nhẹ ấn vào chỗ đau của cô, nghe thấy cô gọi “anh”, trong lòng lại rung động.

“Còn đau không?” Anh thấp giọng hỏi.

“Đỡ… Đỡ hơn nhiều rồi.”

Nguyễn Ngưng cúi thấp đầu, sau đầu lạnh lẽo, nhưng mà đáy lòng lại cảm thấy ấm áp.

Chính cô cũng đã quên chuyện bị đụng, không ngờ anh vẫn nhớ kỹ.

Vừa nãy anh vẫy tay gọi cô lại đây, cô còn tưởng anh muốn đánh cô cơ.

Cô cắn môi, chủ động thừa nhận sai lầm.

“Anh Minh Viễn, thực xin lỗi…”

Phó Minh Viễn giúp cô ấn túi chườm đá, rũ mắt, ánh mắt dừng trêи cổ cô.

Cổ thiên nga mảnh khảnh tuyệt đẹp của cô gái, trắng nõn tinh tế, trong phòng không sáng lắm, vẫn trắng như sẽ sáng lên vậy.

“Vì sao xin lỗi?” Anh hỏi.

“Em vừa mới chọc anh tức giận…” Nguyễn Ngưng yếu đuối nói.

“Biết vì sao không?” Giọng anh khàn khàn, mang theo từ tính mê người.

Mắt Nguyễn Ngưng hơi lóe, lại bắt đầu ậm ừ.

Phó Minh Viễn không làm khó cô, nhàn nhạt nói: “Anh làm một thẻ phụ cho em, ở trêи tủ đầu giường trong phòng ngủ.”

“Thẻ phụ?”

“Ừ, tiêu bao nhiêu cũng được, đề tên của anh là được.”

Vốn chỉ muốn bồi thường, bây giờ lại chỉ muốn nhìn cô mua mua mua.

Loại thể nghiệm này rất mới lạ, ba mươi năm qua, đây là lần đầu tiên, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm.

Dù sao trước khi cuộc hôn nhân này kết thúc, cô chính là vợ của anh, đây là việc anh nên làm.

Nguyễn Ngưng nhăn khuôn mặt nhỏ, “Á, nhưng…”

“Em cứ coi như tiền của anh quá nhiều, giúp anh tiêu, nhé?”

Giọng anh hơi dương, mang theo tê dại cùng mị lực mê người.

Tim Nguyễn Ngưng run lên, nắm ngón tay.

Anh đã nói vậy rồi, cô cũng chỉ có thể nuốt lời từ chối xuống.

Dù sao sau này cô sẽ không dùng, bây giờ cần gì nói ra chọc anh tức giận?

“Vậy… Vậy được rồi.”

Sau đó, phòng khách an tĩnh lại.

Nguyễn Ngưng vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu, cảm thấy cổ hơi mỏi.

Nhưng anh đang giúp cô chườm lạnh, cô không dám lộn xộn.

Mèo con cuộn tròn bên đùi cô, khép mắt ngủ.

Cơn buồn ngủ luôn lây lan một cách dễ dàng.

Vì hành trình hôm nay mà gần như tối hôm qua Nguyễn Ngưng mất ngủ suốt đêm, bây giờ thả lỏng, mí mắt bắt đầu run lên.

Đầu nhỏ dần thấp, thấp dần, cô chậm rãi dựa vào sô pha.

Túi chườm đá vẫn đặt sau đầu, truyền đến cơn lạnh lẽo.

Trong ngày hè nóng bức, lanh lẹ khó tả.

Ngay từ đầu, cô chỉ muốn dựa một chút, kết quả vừa mới nhắm mắt lại, ý thức liền mơ hồ.

Trong lúc ngủ mơ, cô còn nhẹ nhàng cọ cọ sô pha, tìm một vị trí thoải mái, bình yên tiến vào mộng đẹp.

Đuôi lông mày Phó Minh Viễn hơi giương, lực ấn túi chườm nhẹ đi.

Ngay cả hô hấp cũng trở nên mềm nhẹ hơn nhiều.

Chườm một lúc rồi giúp cô bôi thuốc tiêu sưng giảm đau lên.

Cuối cùng nhẹ nhàng xoa, xúc tiến hấp thu công dụng của thuốc.

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Nguyễn Ngưng chỉ nhíu mày rầm rì một tiếng rồi ngủ tiếp.

Phó Minh Viễn nhìn cô một lúc, đứng dậy nửa quỳ trêи sô pha, duỗi tay xuyên qua dưới gối cô, một tay khác bảo vệ phần cổ cô, ôm ngang cô lên.

Mèo con mất chỗ dựa ấm áp, lập tức bừng tỉnh, hất đầu kêu meo meo.

“Ưm…”

Nguyễn Ngưng nhíu mày, mu bàn tay xoa đôi mắt.

Cô mơ mơ hồ hồ ngủ, không rõ tình huống lúc này.

Phó Minh Viễn vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, duỗi tay ấn đầu cô trêи vai mình.

Có chỗ dựa, trong tiềm thức lại cảm nhận được hơi thở rất quen thuộc của anh.

Vì thế Nguyễn Ngưng nhắm mắt lại lần nữa, an tâm mà ngủ.

Khóe miệng Phó Minh Viễn nhẹ cong, dùng sức ôm cô lên.

Bởi vì động tác đứng dậy, điện thoại của Nguyễn Ngưng không cẩn thận rơi ra từ trong túi, rơi trêи sô pha.

Rơi úp xuống, lộ ra ốp điện thoại.

Thân ốp hồng nhạt rải đầy cánh hoa, trong tao nhã mang theo tâm hồn thiếu nữ, nhưng phía dưới chỗ ấn dấu vân tay còn in một mô hình nhỏ.

Trong tay cầm microphone, một thân áo khoác da, bày tạo hình cool ngầu.

Nụ cười tùy ý, nhìn thế nào cũng thấy giống người nào đó.

Phó Minh Viễn khựng lại, hơi nheo mắt.

“Ưm…”

Lúc này, Nguyễn Ngưng khẽ rêи một tiếng.

Phó Minh Viễn thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhìn cô một cái.

Có lẽ là tư thế này ngủ không thoải mái lắm, cô gái chau mày, má hơi phồng lên.

Giống bánh bao, mềm mại đáng yêu, làm người muốn cắn một miếng.

Phó Minh Viễn than nhỏ, nhẹ nhàng để cơ thể cô trầm xuống, để cô có thể dựa vào vai anh.

Anh không nhìn điện thoại của cô nữa.

Thả nhẹ bước chân, xoay người, nhẹ nhàng lên lầu, ôm cô vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ chính đã được Phó phu nhân cải tạo thành phòng tân hôn, tuy rất muốn sắp xếp phòng ở chỗ khác, nhưng ở địa bàn của con trai, bà không dám làm quá mức, chỉ dọn dẹp trong ngoài một lần.

Phó Minh Viễn quỳ một gối trêи đệm giường, bàn tay che đầu cô gái, động tác mềm nhẹ thả cô xuống.

Sau đó kéo chăn mỏng qua, cẩn thận giúp cô đắp lên.

Anh ngồi ở mép giường, nhìn gương mặt điềm tĩnh lúc ngủ của cô gái, khóe miệng chậm rãi cong lên, cười một nụ cười chính anh cũng chưa từng nhận ra.

Đầu ngón tay gẩy chỗ tóc hơi loạn trêи trán cô, giúp cô dịch góc chăn lần nữa, sau đó đứng dậy, cầm điều khiển từ xa, điều chỉnh điều hoà tới nhiệt độ thích hợp.

Cuối cùng, anh nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, khép cửa phòng lại.

Đi xuống lầu, nhìn đồ dùng cho mèo trong một góc, anh xắn tay áo đã buông xuống lên lần nữa, chậm rãi đi qua.

Làm xong hết việc, anh tìm được mèo con rúc trêи sô pha.

Vừa muốn bế nó lên, trong lúc vô tình, ánh mắt dừng trêи điện thoại của Nguyễn Ngưng.

Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ tức giận 2】

Phó Minh Viễn: Tiểu ngu ngốc, nói không dỗ liền thật sự không dỗ?

Nguyễn Ngưng: Anh Minh Viễn ... Thực xin lỗi QAQ

Phó Minh Viễn: Đừng khóc, thẻ là của em, phòng ở là của em, người cũng là của em.

Nguyễn Ngưng: Em… Em chỉ cần người là được rồi (/ω\)

Phó Minh Viễn ( cười ): Được, nhưng trước đó, chúng ta cần tâm sự vấn đề ốp điện thoại.