Mất khống chế - Thất Khống

Chương 4

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Trì Sơ phát hiện cơ thể mình có gì đó bất thường.

Khô nóng bất an.

Cửa ra vào truyền đến tiếng đóng mở cửa, Văn Cách ngồi xếp bằng trên sô pha chơi bộ Lego ngày hôm qua chưa ghép xong. Nghe thấy tiếng động nghĩ là Trì Sơ về rồi, đợi một lúc cũng không thấy ai vào.

Văn Cách đi chân đất, bàn chân chạm mặt đất lạnh lẽo. Nhưng dần dần, bước gần đến cửa ra vào, hơi ẩm ấm áp xen lẫn với mùi đào ngọt ngào, như sợi tơ vô thanh vô tức cào cấu tuyến thể, quét sạch lý trí, dục vọng ngo ngoe rục rịch, khiến tâm trí cô nhộn nhạo.

Ngoại trừ lần phân hoá mất khống chế, Văn Cách chưa từng có cảm xúc kích động mãnh liệt đến bạo liệt như lúc này. Cơ thể cô nóng dần lên, nhìn Trì Sơ đang ngồi sụp xuống đất thở hổn hển, ngón tay chạm lên vòng ngăn, nâng mức điều chỉnh lên cao nhất.

“Anh phát tình rồi.” Văn Cách mồ hôi đầy trán, tay run run, cô cưỡng bách chính mình phải tỉnh táo, ngồi xổm xuống hỏi ý kiến Trì Sơ, “Có cần em đánh dấu tạm thời không?” Cùng lúc đó, cô ngửi được mùi pheromone Alpha quen thuộc thoang thoảng trên người Trì Sơ.

“Không cần.” Trì Sơ cắn chặt môi dưới, nuốt tiếng nức nở vào cổ họng, chặn bàn tay Văn Cách đang đưa ra định dìu cậu, chống đỡ đứng dậy trên nền đất lạnh lẽo, vịn tường loạng choà loạng choạng đi về phòng. Văn Cách không dám chạm vào cậu, lại sợ cậu chân đi không vững rồi ngã xuống đất, chỉ có thể cẩn thận đi theo phía sau.

Cánh cửa đóng sầm lại. Mồ hôi thấm ướt một mảnh áo Văn Cách, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Văn Dư hỏi trong nhà có thuốc ức chế Alpha dự phòng nào không. Có lẽ Văn Dư đang bận, gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa trả lời lại. Văn Cách đang trên đà suy sụp, mặc dù Trì Sơ trốn trong phòng nhưng không thể ngăn được nhiệt độ trong phòng khách ngày càng tăng cùng mùi hương ngọt ngào như siro lan tỏa khắp ngôi nhà. Đây thực sự là cám dỗ chết người đối với Văn Cách.

Rốt cục, Văn Cách đứng ở cửa phòng Trì Sơ gõ mạnh vài cái, hướng vào bên trong nói: “Trì Sơ, anh đi ra đi.”

Trì Sơ trốn trong phòng không trả lời, Văn Cách nghe thấy phía sau cửa ra vào có tiếng động.

Quanh thân khí lạnh bao phủ, Văn Dư bước nhanh đến chỗ ban đầu Văn Cách đứng, hướng về bên trong nói: “Trì Sơ, mở cửa ra đi.” Văn Dư thấy cơ thể lẫn tâm trạng của Văn Cách đang mất khống chế, nghiến răng hung hăng nói: “Thuốc ức chế Alpha ở trong ngăn kéo đầu giường phòng anh. Em lăn ra chỗ khác bình tĩnh lại, để yên cho anh vào phòng.”

Vừa dứt lời, trên cửa nhẹ nhàng lách cách một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng của Trì Sơ từ trong khe cửa lộ ra, vươn đầu ngón tay hồng nhạt đặt lên cổ tay Văn Dư. Văn Dư bị khí lực mềm mại này kéo thẳng vào phòng. Cửa phòng lần thứ hai bị đóng lại, để lại Văn Cách đứng ở bên ngoài, đầu óc choáng váng, tức giận đến nghiến răng.

Nhiệt độ trong phòng quá cao, Văn Dư không thể cảm nhận được mùi pheromone, chỉ có thể dựa vào quan sát trạng thái của Trì Sơ rồi phán đoán tình hình. Văn Dư bị Trì Sơ lôi kéo đến bên giường, người kia đè lên người hắn cọ cọ vài cái rồi chui vào lồng ngực. Lòng bàn tay cảm nhận được làn da nóng cháy, thân thể nóng rực không ngừng run rẩy trong vòng tay. Trì Sơ ráo riết ôm lấy hắn, nhẹ giọng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Lý trí Trì Sơ bị khuấy thành một hỗn hợp keo dán đặc sệt, muốn dựa vào bản năng đòi hỏi ái ân. Cậu ở trên giường dán vào lồng ngực Văn Dư, tham lam hít lấy vải vóc trên người hắn, nhưng chỉ có thể ngửi được mùi nước giặt quần áo trên áo sơ mi. Trì Sơ mơ màng nghĩ tại sao lại có mùi như thế, khó chịu mà rên hừ hừ. Lại cảm thấy vòng tay đang ôm mình càng lúc càng chặt hơn, thanh âm nhẹ nhàng bên tai đè nén cực điểm, dường như so với cậu còn thống khổ hơn, cậu nghe Văn Dư hỏi: “Trì Sơ, cậu có muốn Văn Cách vào đây với cậu không?”

Trái tim Trì Sơ như bị người chặt chẽ bóp lấy, đau đến phát run. Cậu chậm rãi thở dài, buông lỏng bàn tay đang túm áo sơ mi của Văn Dư, khổ sở cười ra tiếng: “Mình không muốn bị người khác đánh dấu.”

Thân thể mềm mại thoát khỏi vòng tay Văn Dư. Trì Sơ lung lay đứng lên, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp, bước vào phòng tắm, chừa lại một mình hắn ngồi trên giường.

Trong phòng tắm, tiếng nước tí tách không thể che giấu được mà truyền ra tiếng rên rỉ rất nhỏ mang theo thống khổ cùng sung sướng từ không gian nhỏ hẹp kia.

Trì Sơ ngủ thiếp đi trong phòng tắm. Hôm sau tỉnh dậy phát hiện mình quần áo chỉnh tề nằm ngay ngắn trên giường, trên đầu giường còn có thuốc ức chế khẩn cấp Omega chưa mở và hộp cơm giữ nhiệt. Kỳ phát tình của Trì Sơ giằng co suốt một tuần. Suốt một tuần, Trì Sơ không thấy Văn Dư đâu, Văn Cách cũng chạy về nhà rồi. Song, thuốc ức chế và cơm nước luôn để sẵn trên đầu giường khi cậu tỉnh dậy.

Xuyên suốt kì phát tình, thuốc ức chế Omega luôn đặt ở đó, Trì Sơ không biết Văn Dư làm cách nào có được lượng lớn thuốc như vậy, vì vậy một viên cũng không dám uống.

Bởi hiện nay chính phủ kiểm soát chặt chẽ việc sử dụng thuốc ức chế Omega, Omega chỉ có một giới hạn rất nhỏ về số lượng thuốc ức chế được sử dụng mỗi năm. Vì thế cho nên số thuốc một tuần Văn Dư đưa cho cậu gần bằng lượng thuốc Omega bình thường đủ dùng trong một năm.

Trì Sơ lo lắng Văn Dư dùng cách bất hợp pháp nào đó để lấy được những thứ này, lén lút cất chúng vào một chiếc hộp, khi kỳ phát tình kết thúc cậu sẽ trả chúng lại cho Văn Dư.

Tan tầm, Văn Dư nhìn hộp nhỏ đựng thuốc ức chế đặt trên bàn phòng khách. Cả người hắn choáng váng. Bước nhanh vào phòng bếp hỏi thái độ cứng rắn chịu đựng vượt qua kỳ phát tình, Omega điếc không sợ súng đang rửa tay chuẩn bị nấu canh kia.

“Tại sao cậu không uống thuốc?” Văn Dư cầm hộp hỏi.

Mỗi một lần Trì Sơ phát tình luôn cố tránh né hắn mà chịu đựng qua đi, lần phát tình này dường như chỉ là một tai nạn, là do đụng phải hắn. Lần đầu tiên đối mặt với kỳ phát tình của Trì Sơ, quả thật hắn rất hoảng sợ, sau khi tỉ mỉ tra xét tài liệu về Omega phát tình, càng dọa hắn chảy một thân mồ hôi lạnh.

Trì Sơ lật mặt cá trong chảo, ra vẻ không quan tâm chút nào: “Hả? Thuốc kia đối với mình chả có tác dụng gì cả, còn không bằng gậy mát xa ra ra vào vào còn thoải mái hơn.”

Trì Sơ bày cá lên đĩa, thản nhiên kêu Văn Dư đưa cho mình đĩa cà chua thái hạt lựu. Cậu cho vào chảo một thìa dầu, đợi nửa ngày cũng không thấy Văn Dư đưa đĩa tới, nghiêng đầu nhìn qua, đã thấy mặt Văn Dư sớm đỏ bừng từ chóp tai xuống tận cổ.