Mắt Mèo Hoang Dại

Chương 18: 18 Quỷ Dạ Xoa 4 Hạ

Khi thấy quỷ xuất hiện xém chút nữa là Hân đã la lên cũng may tôi bịt miệng cô ấy kịp, gió lớn vẫn thổi bỗng dưng con nữ quỷ này gầm lên một tiếng rất to, rồi đột ngột không gian tĩnh lặng phăng phắt.Thằng dương không biết nhắm ngiền mắt từ bao giờ, lúc mọi thứ trở lại bình thường nó chậm rãi mở mắt ra ngước nhìn lên, con nữ quỷ không thấy bóng dáng đâu nữa mà chỉ còn bóng một cô thiếu nữ xinh đẹp mặc chiếc váy đỏ lợn lờ qua lại trên mộ, thằng dương nhìn xuống cái váy nó đem lại thì đã biến đâu mất, thì ra con quỷ đó đã đồng ý lời cầu của thằng dương, dương mừng thầm trong bụng nó nhanh chống khấn tiếp "nếu đồng ý làm vợ tôi thì cô hãy đi theo tôi", nói xong nó đứng dậy nhổ 3 cây nhang lên rồi chầm chậm rời khỏi nghĩa địa, quả thật con nữ quỷ đã bay theo phía sau.Khi chứng kiến mọi chuyện tôi đã cảm thấy lạnh cả xương sống, không ngờ thằng dương lại có thể chịu đựng giỏi như vậy, tôi quay sang gia Hân thì thấy cô ấy đứng trân không nhúc nhích, tôi liền lay cô ấy cho hoàn hồn rồi kéo tay chạy ra phía ngôi mộ.Lúc này dương đang cầm 3 nén nhang tiến về phía đầm bông súng, vì nó sợ quá bước chân mỗi lúc một chậm chạp, con nữ quỷ thì thoắt ẩn thoắt hiện, lúc ở sau lưng khi thì phía trước, lúc ở ngọn dừa khi ở cành cây sao, thằng dương không dám nhìn chỉ cúi đầu lủi tới.Bất chợt nó đụng vào cái gì đó rồi ngã lăn ra đất, nó ngước lên thì ra là thằng Tư ếch và sáu gai, hai gã bợm nhậu của làng đang say sỉn kè nhau về, đụng phải dương thằng sáu gai nổi nóng lảo đảo bước lại thộp ngay cổ áo dương kéo dậy quát:– Thằng này mày đuôi hả mậy, đi đứng không biết nhìn đường à, làm anh em tao té ngã bị thương rồi này, mày phải đưa tụi tao 100 nghìn coi như tiền thuốc men, mày mà không đưa ông sẽ nện mày một trậnNói dứt lời, sáu gai cung tay lên định dọa thì đột nhiên chớp mắt vụt một cái thằng sáu gai đã nằm trọn lỏm trong bụi tre gần đó, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.Riêng thằng Tư ếch thì hoảng hồn bỏ chạy mất dạng, thằng dương không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sợ trễ kế hoạch nên vội bước đi tiếp.Rồi nó cũng đến được đầm bông súng, trong bụng mừng thầm nó bước lên rồi cắm 3 cây nhang ở mũi xuồng, con quỷ bay lên theo rồi lơ lửng ở đó, thế là dương nhanh tay chèo...Ngay lúc này đây, đúng nửa tiếng đồng hồ tính từ khi thằng dương rời khỏi nghĩa địa, theo kế hoạch thì giờ này nó đã qua đến bờ và tiến vào khu rừng nơi bày trận địa.Nhưng vì dương bước đi chậm chạp và đụng độ phải bọn say sỉn nên thời gian đã sai lệch không theo dự kiến, tuy nhiên tôi và Hân không hề hay biết chuyện đó, vẫn y theo sắp xếp mà làm.Nhìn đồng hồ đã tới lúc, tôi chộp cây búa tạ nện lên giữa mộ cả chục phát làm nó lủng một lổ to Tướng, rồi tôi lại cắm đoạn tre vào đóng mạnh xuống...!Bụp.

Một tiếng vang lên, có lẽ đã đủ sâu, tôi giục Hân đổ máu chó mực vào ống tre...Cũng đúng lúc này xuồng của dương chỉ vừa mới ra khỏi bờ vài sào, con nữ quỷ bị máu chó mực ngấm vào xương cốt nên gào thét ầm trời, biến lại hình dạng quỷ dữ ban đầu, tiếng rít đau đớn của nó ghê rợn vang trong đêm tối, làm gió lớn thổi lên, cây cối ngả nghiêng mặt đầm dậy sóng, chiếc xuồng của thằng dương cũng lắc mạnh.Con quỷ này đã phát hiện ra thằng dương hại nó nên nó bay thẳng vào người thằng dương định nhập hồn hãm hại thì bị đánh bật ra bởi áo lưới ểm bùa thằng dương mặc bên trong, việc này không làm dương bị nhập hồn nhưng đã làm nó văng khỏi xuồng rơi xuống đầm bông súng, con nữ quỷ gào lên rồi vụt bay vào bóng tối tiến thẳng về nghĩa địa nơi tôi và Hân đang đổ máu chó lên xương cốt nó, mới đổ được nửa thùng thì Hân ngừng đổ, tôi thấy lạ ngước định lên giục Hân nhanh tay lên, thì thấy Hân há hốc mồm, tay run run chỉ về phía sau lưng tôi, cảm thấy có điềm chẳng lành tôi từ từ quay mặt lại thì thấy con quỷ đó đứng ngay sau lưng tôi, mái tóc dài của nó phất phơ trong gió, vẻ mặt trắng bệch của nó dường như rất giận dữ, nó lại nhe răng ra gào lên, quơ tay một cái tôi văng xa cả chục cái mộ rơi trúng ngay cái mộ xi măng rớt xuống, tức ngực nên tôi bị ói một ít máu.Con nữ quỷ lại quay sang Hân nó bóp lấy cổ Hân xiết mạnh, Hân không thở được mắt trợn ngược lên, mặt tím tái.

Tôi cố gắng lếch dậy chạy thật nhanh về phía nó rồi móc trong túi ra lá bùa sư phụ đưa cho đánh thẳng vào đầu nó, nó hét lên kinh hoàng bị đánh văng ra xa, tôi nhanh chóng nắm tay Hân lao đầu chạy, chạy một đoạn tôi ngoáy lại xem thì thấy bụi lốc mù trời quay quanh ngôi mộ của nó, cây tre cắm vào mộ nó từ từ trồi dậy rồi bật ra khỏi mộ, lúc này tôi không nhìn nữa chỉ còn biết cố chạy thục mạng.Ra đến mé đầm không thấy thằng dương đâu chỉ thấy chiếc xuồng trôi dạt vào cặp mé, tôi lo lắng vô cùng vì biết là đã có chuyện rồi, tôi và Hân phóng lên xuồng bơi được vài sải thì...!Ầm một cái, từ dưới đáy đầm ngoi lên cái gì đó chụp vào mạn xuồng làm chúng tôi suýt ngã, tôi chấn tĩnh lại nhìn kỹ thì phát hiện đó là thằng dương, chúng tôi mừng rỡ lôi nó lên xuồng.Nó sặc sụa liên hồi vì bị uống phải nhiều nước, sau một lúc nó hồi tỉnh lại tôi liền hỏi:– Có chuyện gì xảy ra với mày vậy?Nó thở một hồi rồi nói:– Khi nãy tao bị nó đánh văng xuống đầm, trong lúc đó tao đã cố gắng nín thở không dám ngoi lên, đợi ít lâu tao mới dám trên khỏi mặt nước thì không thấy con quỷ đâu nữa, tao ôm mạn xuồng nghỉ mệt một hồi vừa định leo lên thì đột nhiên có một bàn tay lạnh ngắt chộp lấy chân tao lôi mạnh xuống nước, nó kéo tao thẳng xuống đáy, tao cố dãy dụa nhưng vô ít, bàn tay của nó trơn như lươn tao không tài nào nắm dính.

một hồi sau tao không còn nín thở nổi nữa, trong thoáng chốc tao mới sực nhớ ra lá bùa thầy Năm cho tao trong túi áo, tao liền moi ra dán vào tay nó thì tức khắc nó buông ra nên mới toàn mạng gặp mày nè– Chắc có lẽ là ma da – Hân tiếp lời– Thôi ta nhanh đi thôi – tôi giục- à khoan đã, còn một chuyện nữa tao muốn hỏi mày, khi nãy bài khấn mày đọc ở đâu ra vậy– Tao tự nghĩ ra thôi, tao thấy làm vậy sẽ thành khẩn hơn con quỷ sẽ dễ xuất hiện hơn.– Mày đúng là bệnh thiệt mà!Vừa nói tôi vừa chèo nhanh tay sang bờ bên kia, cặp bến thì tiếng cây cối xô vào nhau nghe xào xạt từng hồi một ở phía xa, tôi biết là con quỷ này đã đuổi theo đến nơi, tôi bảo mọi người dùng hết sức chạy thật nhanh về nhà, chúng tôi chạy băng băng trong đêm tối, đôi chân gần như muốn nhũn ra mà tiếng gió càng lúc càng gần, tôi ngoáy lại thì thấy bóng trắng đang bay rất nhanh ở phía sau lưng, tôi chỉ còn biết dùng hết sức bình sinh để chạy, rất may mắn là chúng tôi về đến nhà kịp lúc.Đến đây thì con quỷ đã rơi vào trận pháp tinh linh càn khôn trận, sư phụ tôi đang đứng ở phía đàng, thấy ông ta con quỷ dừng lại rồi nó rít lên trong cơn gió, dường như nó nhận ra sư phụ tôi, ngay lập tức nó định quay đầu bỏ chạy khỏi trận pháp thì bất thình lình Long và Phượng từ trong bóng tối phóng ra, trên tay cầm hai nhánh dâu tằm đánh túi bụi vào thân con quỷ lùa nó vào lại trận pháp, rồi hai đứa nó đứng chấn giữ cửa hậu tuyệt không cho nó có đường rút.Lúc này thầy Năm niệm chú rất nhanh, động tác bắt ấn chú cũng nhanh nhạy không kém, con nữ quỷ càng quằn quại và không ngừng kêu la thảm thiết, ngay lúc này thầy Năm nhanh như cắt rút lá bùa đã khai quang ném thẳng vào người nó, con quỷ rú lên một tiếng vang vọng rồi lao thẳng vào bóng đêm biến mất, mọi thứ trở lại im ắng, dương nóng lòng quay sang hỏi thầy Năm:– Thầy ơi, nó chạy mất rồi.Thầy điềm nhiên đáp:– Các cháu yên tâm, nó đã rơi vào trận pháp của ta thì đừng hòng ra được, đây là trận pháp dùng ngũ linh làm "Ấn" và môn thần làm "trận", ngũ linh ở đây là 5 tượng đồng linh thú của tổ sư truyền lại cho ta bao gồm kim lân trấn hướng tây, bạch hổ hướng đông, huyền vũ hướng nam, chu tước hướng bắc và thanh long trấn giửa, còn môn thần ở đây là 2 vị khuyến thiện và phạt ác, ta đã nhờ xác thể của Long và Phượng để hình thần mượn oai trấn giữ cửa lui của nữ quỷ.

Thật ra con quỷ này không trốn thoát mà chỉ ẩn mình đâu đó trong những bụi cây kia chờ ta mất cảnh giác nó sẽ thừa cơ chốn thoát.– Vậy làm sao bắt được nó hả thầy?Thầy Năm mỉm cười rồi quay sang bảo tôi:– Giờ đến lúc con nên thể hiện cho ta xem con có Tư chất làm đệ tử ta không rồi đó!– Ý thầy là sao?Thầy Năm không trả lời quay sang bảo Hân vào nhà lấy ra một hủ gạo, sau đó ông bẻ một nhành liễu cắm vào, rồi chôn một đạo bùa dưới đáy hủ..

Thầy nhìn tôi:– Cầm hủ gạo lên đi!Tôi lóng ngóng làm theo nhưng vẫn chưa hiểu chuyện gì, thầy lại nói tiếp– Đây là cách tìm ra nó, con hãy cầm hủ gạo này bước vào trận, đi theo chỉ dẫn của cành liễu nếu ngọn liễu hướng về chổ nào thì chổ đó chính là nơi con quỷ đang ẩn nấp, khi đến gần con quỷ gạo trong hủ sẽ tự động văng ra, lúc đó con hãy rút cành liễu này đánh vào nơi nó ẩn nấp, con nữ quỷ ắt sẽ hiện thân.Mặc dù tôi là một kẻ gan lì, nhưng sau những gì vừa xảy ra trước mắt khiến tôi không khỏi có chút e dè, đây cũng lần đầu tiên trong đời tôi phải chuẩn bị đối mặt với thứ mà khoa học không thừa nhận, thứ mà trước giờ tôi không tin, thế mà hôm nay tôi phải ở đây để làm ngược lại tất cả mọi suy nghĩ của mình trước đó.

tôi lưỡng lự ít giây rồi bắt đầu bước vào trận, không khí ngột ngạt đến khó thở.Tôi nhìn về hướng thằng Long, thường ngày nó là một thằng nhát gan sao hôm nay lại trở nên khác hẳn, nó đứng im không động đậy, mắt cũng đứng trân không nhấp nháy, một tay cầm dâu tằm đưa ngang đầu, tay kia bắt ấn nhìn rất uy nghiêm, cả con Phượng cũng vậy.Tôi lại đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, rồi nhìn xuống cành liễu.

Bỗng dưng cành liễu từ từ chuyển động, nó quay đầu về phía bên trái tôi, tôi vội ngước lên nhìn, trước mặt là một bụi tre lớn cành lá dày đặt, tôi chậm rãi bước đến bụi tre càng gần tôi càng nghe rõ tiếng thân tre cọ vào nhau cót két, cành liễu trên tay tôi cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ và gạo trong hủ tự động nảy lên lăn tăn...Lúc này mồ hôi lạnh của tôi cũng bắt đầu chảy xuống, tôi nín thở đưa tay cầm cành liễu dùng hết sức mình quật mạnh vào thân tre...Bỗng dưng một tiếng rú đau đớn vang vọng khắp nơi trong đêm tối, tàn tre vỗ vào nhau dữ dội.

đột nhiên lúc đó có một nhánh tre lớn cong xuống vật thẳng vào tôi làm tôi văng ra xa, hủ gạo cũng đổ hết ra đất, tay tôi chống xuống đất trúng nhằm vào đá nhọn nên xướt một đường dài.Ngay lúc tôi chưa kịp định thần thì một bóng trắng từ trong bụi tre lao tới, tôi hoảng quá đưa tay lên đỡ thì một tiếng rú nữa vang lên, tôi từ từ hé mắt nhìn ra phía trước thì thấy....