Mật Ngọt Trong Tim Anh

Chương 47: Vợ tôi 🍓

Editor: Mứt Chanh

Mỗi đợt huấn luyện quân sự đều phải có nắng to, chuyện này dường như đã trở thành chân lý từ cổ chí kim không thay đổi.

6 giờ sáng, ánh nắng xuyên qua các khe hở trên rèm tiến vào, ánh vàng rực rỡ vương vãi đầy đất.

Đồng hồ báo thức của bốn người trong ký túc xá trước sau vang lên, Ngu Vãn không có thói quen ngủ nướng nên trước tiên bước cầu thang đi xuống.

Cô cầm cái ly đi ra ban công rửa mặt.

Văn Tĩnh, Lâm Du Nhiên và Đào Nhạc Nhạc cũng lần lượt rời giường, sau đó từng người sửa soạn.

Đào Nhạc Nhạc nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ thì thở dài nói: "Tối hôm qua trước khi ngủ tớ nghe nhạc của Tiêu Kính Đằng lâu như vậy, sao không có chút tác dụng nào thế! Ông trời hoàn toàn không nghe được tiếng lòng của tớ!"

Lâm Du Nhiên nặn kem đánh răng, suy nghĩ mới đáp: "Có lẽ ông trời không chỉ lắng nghe tiếng lòng của cậu mà cũng nghe tiếng lòng của mấy anh chị khoá trên."

Cô ấy đi rót nước, ùng ục ùng ục súc miệng: "Cậu không đọc diễn đàn trường chúng ta sao, bài đăng mấy anh chị khoá trên cầu nguyện không mưa đã cao hai trăm bài rồi, cậu yếu không địch lại mạnh."

Đào Nhạc Nhạc:???

"Huhu Bản tự đồng căn sinh, Tương tiễn hà thái cấp" (*)

(*) Thất bộ thi: "Thơ bảy bước" là một bài thơ phúng dụ thuộc thể ngũ ngôn tuyệt cú thường được cho là do thi nhân Tào Thực thời Tam Quốc sáng tác. Bài thơ xuất hiện lần đầu trong Thế thuyết tân ngữ, xuất bản năm 430 dưới thời Lưu Tống. Sau khi Tào Tháo qua đời, Tào Phi nối nghiệp cha trở thành Ngụy Vương. Tương truyền, do nghi ngờ em ruột là Tào Thực có ý tranh quyền đoạt vị và cũng vì ghen tị với tài năng văn chương của ông, Tào Phi đã lệnh cho em trai nội trong bảy bước phải làm thơ đề tài anh em, mà không được dùng hai chữ này, nếu không sẽ bị xử tử. Tào Thực mượn hình ảnh cây đậu, phúng dụ về việc anh em cùng một dòng máu, cùng một cội sao nỡ hại lẫn nhau. (wiki)

Dịch nghĩa:

Vốn từ một gốc sinh ra,

Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy? (https://www.thivien.net/T%C3%A0o-Th%E1%BB%B1c/Th%E1%BA%A5t-b%E1%BB%99-thi/poem-G4nooKxYZlyZzVXkjI7waQ)

Ngu Vãn đã rửa mặt xong, đang ngồi trước bàn, cô vừa thoa kem chống nắng vừa nghe hai bạn cùng phòng nói chêm chọc cười, tâm trạng cũng trở nên rất tốt.

Chờ chuẩn bị xong xuôi, bốn người cùng đến căn tin ăn cơm sáng.

Ngu Vãn mua một chén hoành thánh nhỏ và bánh bao cuộn, ngồi cùng một bàn ăn với mấy bạn cùng phòng.

Cô lấy muỗng múc một cái hoành thánh, đang nhẹ nhàng thổi hơi nóng thì bên tai truyền đến một giọng nam trong trẻo, lộ ra kinh ngạc: "Vãn Vãn."

Ngu Vãn ngẩng đầu thì nhìn thấy Giang Triệt.

Cô biết lần này cậu thi đại học rất tốt, lần cuối cùng khi đến trường lấy bằng tốt nghiệp, cổng trường đã kéo hai tấm băng rôn lớn màu đỏ.

Một tấm băng rôn viết tên cô, một cái khác viết tên Giang Triệt.

Nhưng có hai trường đại học tốt nhất cả nước, xác suất một nửa, cô không ngờ cậu cũng tới nơi này.

"Chào buổi sáng." Cô thản nhiên đáp.

Bên cạnh Giang Triệt còn có ba chàng trai đang đứng, là bạn cùng phòng của cậu, nhìn thấy Ngu Vãn thì mắt bọn họ đều sáng ngời.

Cô gái này thật xinh đẹp thật khí chất thật thanh thuần!!!

Làn da trắng không tì vết, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay, gương mặt siêu đẹp, cho dù mặc quân phục màu xanh đất cũng khó có thể che giấu tiên khí của nàng tiên nhỏ!

Giang Triệt nhìn ra cô không có ý tứ trò chuyện với mình: "Anh không quấy rầy em, anh và bạn cùng phòng cũng đi ăn cơm sáng."

Ngu Vãn nhẹ nhàng gật đầu: "Tạm biệt."

Giang Triệt nhấc chân rời đi, ba ông bạn cùng phòng của cậu cũng chỉ đành phải đuổi theo, lúc đi lưu luyến mỗi bước nhìn qua chỗ Ngu Vãn.

Đào Nhạc Nhạc kinh ngạc hỏi: "Vãn Vãn sao cậu quen hotboy khoa công nghê thông tin thế?"

"Bọn tớ học cùng trường cấp 3." Ngu Vãn nhẹ nhàng bâng quơ nói xong lại cúi đầu tiếp tục ăn hoành thánh.

Giang Triệt và nhóm bạn cùng phòng mua bữa sáng rồi ngồi xuống một chiếc bàn trống khác, không bao lâu, Lâm Tri Hàn cũng bưng một chén cháo đi tới.

"Đây là bạn gái tôi, Lâm Tri Hàn." Giang Triệt giới thiệu.

Ba ông bạn cùng phòng nhìn về phía Lâm Tri Hàn.

Vừa nãy mới gặp nàng tiên nhỏ xinh đẹp lạ thường, người này không đủ nhìn cho lắm.

Bọn họ cũng vẫn có lễ phép, lập tức cười chào hỏi: "Xin chào."

Lâm Tri Hàn cũng tươi cười đáp lại, cố hết sức để bản thân trông thoải mái: "Chào mọi người."

Chàng trai tên Từ Thao còn đắm chìm trong nhan sắc xinh đẹp của nàng tiên nhỏ, kích động hỏi Giang Triệt: "A Triệt! Cô gái mới vừa rồi ông chào hỏi, ông có thể đưa WeChat của em ấy cho tôi được không?"

Hai bạn cùng phòng khác cũng lập tức nói: "Tôi cũng muốn WeChat của nàng tiên nhỏ!"

"Quá ngoan quá đẹp! Chúng ta mà không ra tay tiếp cận trước thì sẽ bị đàn anh đoạt đi!"

Giang Triệt nắm thật chặt đũa trong tay, bên tai bỗng dưng nhớ tới giọng nói êm ái ngọt ngào của cô gái nhỏ rất nhiều năm trước.

"Cái hồ ở đại học B đẹp quá đi thôi, sau này chúng ta cùng nhau thi vào trường này đi."

Lúc vừa có kết quả, phòng tuyển sinh đại học B và đại học Q đều tìm được cậu, nói thật, đại học Q đưa ra điều kiện càng tốt hơn một ít.

Nhưng mà cậu vẫn chọn đại học B, bởi vì lúc ấy, cậu nói được.

Giang Triệt cúi đầu, giọng nói khô khốc như là nói với bạn cùng phòng, cũng như là nói với mình: "Đừng nghĩ, em ấy có bạn trai."

Ba người bạn cùng phòng vô cùng đau đớn mà kêu rên: "A a a a rốt cuộc vẫn xuống tay chậm một bước!"

Lâm Tri Hàn đoán được bọn họ nói đến ai, tầm mắt làm bộ lơ đãng đảo qua thì nhìn thấy cách mấy bàn, Ngu Vãn đang ngồi dựa bên cửa sổ.

Cô đang nói chuyện với bạn cùng phòng, đôi mắt cong, nở nụ cười rất ngọt, phóng khoáng và cởi mở. Sáng sớm ánh nắng chiếu vào trên người cô, cả người cô đều bị kẹt trong ánh sáng không một chút sương mù.

Thật ra có đôi khi Lâm Tri Hàn cũng chán ghét bản thân tính toán chi li, sống cẩn thận từng li từng tí nhưng hoàn cảnh sinh hoạt của cô ta khiến cô ta không thể không như vậy.

Mà đây cũng là chỗ cô ta ghen ghét Ngu Vãn nhất, dựa vào cái gì có người lại có thể đơn thuần sạch sẽ, vô ưu vô lự như vậy?

Mấy người bạn cùng phòng đấm ngực dậm chân tiếc nuối hơn một lúc, cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật rằng nàng tiên nhỏ đã là của người khác.

Đề tài giữa con trai nói tới nói lui cũng là ba thứ game, bóng rổ và giày này.

Từ Thao hỏi: "A Triệt hôm nay ông mang đôi ngựa vằn trắng này mua hết bao nhiêu tiền? Tôi xem trên website chính thức lâu rồi, vẫn luôn hết hàng."

Giang Triệt nhớ lại, cụ thể bao nhiêu tiền cũng nhớ không rõ lắm: "Có lẽ là năm sáu ngàn, tôi tìm mua dùm."

Đôi giày thể thao cậu mang trên chân là đôi giày thể thao Yeezy hot nhất trong hai năm qua, giá trên website chính thức bán gần hai ngàn, nhưng bởi vì vẫn luôn hết hàng, giá cả bị xào tới bốn năm ngàn thậm chí còn cao hơn.

Đối với con trai mà nói, những đôi giày đắt tiền hơn không được coi là đắt tiền, đây không chỉ là một đôi giày mà còn là tín ngưỡng!

Gia cảnh của ba người bạn cùng phòng đều khá tốt, cha mẹ hoặc là quản lý cấp cao của công ty hoặc là doanh nghiệp nhà nước tầng giữa, coi như cũng khá giả.

Bọn họ tiết kiệm tiền tiêu vặt, vẫn có thể tiết kiệm được năm sáu ngàn.

Lập tức muốn tìm Giang Triệt xin thông tin liên lạc mua giùm. Bọn họ không sợ tốn nhiều thêm chút tiền mà chỉ sợ mua hàng giả!

Nhưng mà đối với Lâm Tri Hàn mà nói, năm sáu ngàn mua một đôi giày quả thực không thể tưởng tượng! Mẹ cô ta cực cực khổ khổ làm việc nửa năm ở trên trấn nhỏ, cũng thu nhập được năm sáu ngàn!

Cô nhíu mày, theo bản năng buột miệng thốt ra: "Giày cướp tiền mắc như vậy, cha mẹ kiếm tiền không vất vả sao?"

"......"

Trên bàn cơm lắng đọng vài giây, mọi người đều có phần xấu hổ, không nói gì.

Sau đó bữa cơm này cũng ăn xong trong bầu không khí có hơi xấu hổ.

Lâm Tri Hàn chợt nhận ra nên bắt đầu hối hận, lúc đi với Giang Triệt đến sân thể thao, cô ta kéo tay áo anh nói lời xin lỗi: "Vừa rồi em không có ý đó."

Trước đó lúc học cấp ba, hai người bên nhau nói chuyện nhiều nhất là về học tập, rất nhiều vấn đề hiện thực đều liên quan đến.

Đây là lần đầu tiên Giang Triệt ý thức được sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình, quan điểm về vấn đề quả thực là hoàn toàn khác biệt.

Ví dụ như đôi giày bốn năm ngàn, đối với cậu mà nói thật sự không tính là gì, ba mẹ cậu chưa từng khắt khe với cậu trên phương diện tiền bạc.

Quà sinh nhật năm mười sáu tuổi của cậu là một thẻ tín dụng trị giá 200.000, trong nhà Ngu Vãn thì càng tin rằng phải nuôi con gái cho giàu có, cô đã nhận được tấm thẻ phụ khi kém cậu một tuổi.

Thay vì quan tâm đến tiền bạc, ba mẹ cậu càng hy vọng cậu có thể có kiến thức rộng lớn.

Giang Triệt lắc đầu với Lâm Tri Hàn, trấn an cô ta: "Không sao đâu, tính cách bọn họ tùy tiện, sẽ không để ý."

*

7 giờ bắt đầu huấn luyện quân sự, sau khi tập hợp xong thì bắt đầu tư thế hành quân.

Trong nửa tiếng, tư thế phải tiêu chuẩn, lưng phải thẳng, nếu có một người cử động thì sẽ bị phạt thêm một phút.

Tiết học đầu tiên vào buổi sáng bắt đầu lúc tám giờ, lục tục có sinh viên năm hai, sinh viên năm 3 xách theo cặp sách, vừa ngáp vừa đi qua khu dạy học.

Lúc đi ngang qua sân thể dục, ánh mắt mọi người không tự giác nhìn vào chỗ nhóm tân sinh viên xanh mơn mởn.

Hôm nay nắng rất lớn, nhiệt độ cũng 35 độ trở lên, bản thân từng chịu trước đây khổ rốt cuộc cũng đến phiên nhóm mấy em khoá dưới ha ha ha ha!

Mọi người ôm tâm trạng xem kịch vui nhìn qua, muốn nhìn một chút xem dáng vẻ một đám cây cải dầu nhỏ bị phơi tới mức ỉu xìu à nha.

Kết quả!

Mọi ánh mắt trước đây đều bị thu hút bởi cô đàn em đứng hàng đầu.

Đại học B không ít cô gái xinh đẹp, nhưng xinh đẹp như này, thật đúng là rất hiếm thấy.

Mày lá liễu nhỏ, gò má trắng nõn mềm mại, không có trang điểm, tóc được cột rất tùy ý nhưng cũng vô cùng đẹp, vẫn toát lên vẻ thuần khiết muốn chết.

Em khoá dưới đứng trong tư thế hành quân nghiêm túc, một đôi tay nhỏ bấu chặt đường may quần, quả thực ngoan chết mất.

Trên cổ ra mồ hôi, từng tấc da dưới ánh nắng chiếu xuống càng có vẻ mịn màng trắng sáng.

Bọn con trai mới vừa rồi còn vui sướng khi người gặp họa lúc này nhịn không được đau lòng, sao lại thế này cái thời tiết này, không có việc gì nắng gắt như vậy, phơi người ta bị cảm nắng thì làm sao bây giờ?!!

Mọi người nhìn nàng tiên nhỏ đến quên mất thời gian, cho đến khi tiếng chuông chuẩn bị vào học đầu tiên vang lên, mọi người mới như vừa tỉnh từ trong mộng.

Má ơi! Bọn họ đi học bị muộn rồi!!!

Truyền thông xã hội đương thời rất phát triển, QQ WeChat diễn đàn Tieba, một truyền mười, mười truyền trăm, không đến một buổi sáng, hơn phân nửa trường học đều biết khoa báo chí năm nay có một cô em khóa dưới giá trị nhan sắc siêu cao như nàng tiên nhỏ!

Giữa ngày hè, nhiệt độ cao, trái tim cũng dễ dàng xao động, không ít con trai sau khi tan học hâm mộ tiếng tăm tiến đến xem.

Vốn dĩ cũng chẳng hy vọng gì lớn lao, đồn đãi ấy mà, luôn là nửa thật nửa giả. Cho dù có ảnh chụp lén, vậy cũng không thể tin hoàn toàn.

Năm trước có một cô gái đã trở nên nổi tiếng trên mạng với mánh lới quảng cáo là "Bức ảnh của sinh viên đẹp nhất đại học B", fan Weibo trong một đêm tăng 20.000, gần như trở thành một hotgirl mạng.

Nhưng mà gương mặt cực kỳ ngây thơ và đáng yêu, vừa đi xem người thật, hoàn toàn không có chuyện như vậy!

Trong lòng mọi người suy đoán lần này hơn phân nửa cũng là tình huống như vậy, nhưng dù sao chuyện cũng không có bao nhiêu, đi góp vui cũng chẳng sao.

Chờ tới sân thể thao, đưa mắt nhìn, tất cả mọi người đều ngây người!

Cái này không thích hợp, người thật sao còn đẹp hơn trong ảnh thế?!!

Đến buổi chiều, gần như toàn bộ trường đều biết chuyện cô em khóa dưới khoa báo chí! Thật sự!! Siêu đẹp!!!

Bạn cùng phòng Đào Nhạc Nhạc trêu ghẹo: "Vãn Vãn cậu sắp hot rồi."

Lâm Du Nhiên cũng cười nói: "Tớ đánh cược bình chọn hoa khôi năm nay, Vãn Vãn cậu nhất định đứng hạng nhất!"

Ngu Vãn cảm giác không được tự do cho lắm, cô cảm giác bản thân bây giờ như là một con khỉ nhỏ ở vườn bách thú, không ngừng bị người ta vây xem.

Sau đó huấn luyện viên xem không vừa mắt, con trai từng đợt nối tiếp từng đợt, vẫn chưa xong đúng không?!

Xem ông còn không trị được đám nhóc con này ư!

Ông nộp đơn lên trung đoàn trưởng chuyển sinh viên một lớp khoa báo chí mình dẫn dắt ra phía sau cùng. Bọn con trai này lại đến, rướn cổ cũng không nhìn thấy nàng tiên nhỏ!

Ngu Vãn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Huấn luyện quân sự ở đại học mệt nhiều hơn thời cấp 3, mỗi ngày từ 7 giờ sáng đến 9 giờ tối, suốt mười bốn tiếng đồng hồ.

Thời tiết lại thật sự nóng, một ngày đứng trong tư thế quân đội, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt.

Càng muốn chết đó là 10 giờ rưỡi còn muốn cắt điện, qua thời gian tắm rửa đều không được phép tắm!

Ngu Vãn trở lại phòng ngủ, giành giật từng giây, nhanh chóng dùng mười lăm phút tắm gội sạch cái đầu.

Ngày thường ở nhà, cô ít nhất đến hơn bốn mươi phút, nhưng đây là ở phòng ngủ, cô tắm chậm, bạn cùng phòng xếp hàng sau không thể tắm rửa.

Cô ôm chậu ra rồi cười nói: "Tĩnh Tĩnh, tớ xong rồi, cậu đi tắm đi."

"Được." Văn Tĩnh cũng cười cười, ôm chậu vào phòng vệ sinh.

Ngu Vãn giặt bộ quân phục đã thay ra trên ban công rồi mới trở lại trên chỗ ngồi lấy máy sấy sấy tóc.

Tiếng máy sấy vù vù bên tai, cô nghe thấy Lâm Du Nhiên kêu cô và tên một bạn cùng phòng khác.

Ngu Vãn cho rằng tìm cô có chuyện gì nên tắt máy sấy nhìn qua.

Chỉ thấy bạn cùng phòng đứng trước cửa sổ ban công với vẻ mặt hưng phấn vẫy tay về phía mình: "Vãn Vãn, Nhạc Nhạc, các cậu mau đến xem, có anh chàng sắp tỏ tình dưới lầu kìa! Hiện tại đang xếp hoa hồng và ngọn nến kìa!"

Đào Nhạc Nhạc đã mệt mỏi tê liệt, nằm trên giường như cá ướp muối lướt điện thoại, nghe vậy thì lập tức ngồi dậy như cá chép lộn mình.

Cô ấy vừa bước xuống cầu thang vừa kích động nói: "Trước kia tớ chỉ thấy tỏ tình dưới lầu trong TV thôi, không ngờ vừa đến đại học đã xem được bản live-action! Vào đại học quả nhiên vui quá!"

"Này, Vãn Vãn cậu không đi xem sao?" Cô ấy thấy Ngu Vãn còn ngồi ở trước bàn không nhúc nhích.

"Tóc tớ vẫn còn ướt, chờ tớ sấy tóc xong lại xem nha."

"Được, vậy bọn tớ đi xem trước á!" Đào Nhạc Nhạc hưng phấn chạy đến bên cửa sổ, cùng với Lâm Du Nhiên hai cái đầu nhỏ cùng nhau thò ra ngoài xem.

Phía dưới ký túc xá.

Tiền Tung dùng keo vuốt tóc gọn gàng, cậu ấy bày hoa hồng đỏ và ngọn nến mua được thành một hình trái tim thật lớn, lại cúi người, ấn bật lửa đốt lên từng ngọn nến một.

Cậu ấy là người địa phương, trong nhà có mấy căn nhà, xem như có chút tài sản. Chiều nay vừa đi xem Ngu Vãn, cậu tức khắc cảm nhận được nhất kiến chung tình là cảm giác gì.

Chung quanh không ít bạn học vây xem, còn có người chụp ảnh quay video, đã đăng một bài đăng trên diễn đàn để phát trực tiếp quá trình tỏ tình.

Lục Thức xuống máy bay vào một tiếng rưỡi trước, một phút cũng không chậm trễ, trực tiếp bắt xe tới trường học.

Tới dưới ký túc xá, vừa lúc đụng phải một màn náo nhiệt này, anh không quan tâm lắm, cầm điện thoại cúi đầu nhắn tin.

"Vãn Vãn, bây giờ anh đang ở dưới ký túc xá em."

Gửi tin nhắn xong, anh còn đang cúi đầu chờ cô bé trả lời thì bên tai truyền đến một giọng nói được khuếch đại qua loa.

Mỗi một chữ được gọi với tình cảm chân thật, nuốt chửng núi sông...

"Ngu Vãn! Anh thích em! Em làm bạn gái của anh đi!"

Lục Thức:?????

Này con mẹ nó là ngay trước mặt anh cướp bồ anh à?!

Trong đám người vây xem vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi mập mờ ồn ào, Tiền Tung được ủng hộ, trong lòng ôm một bó hoa hồng, cầm lấy loa đang muốn kêu tiếp...

"Em đồng ý anh đi, anh......"

Lời nói còn chưa nói xong, trước mắt đã có một bóng đen đổ xuống.

Anh chàng có vóc người rất cao, cao hơn cậu một cái đầu, mắt đen láy, môi hơi mỏng, xương lông mày như mũi kiếm, cả người toát ra vẻ lạnh lẽo.

Mặt Tiền Tung ngơ ngác, người vây xem cũng sững sờ, không biết anh đẹp trai đột nhiên xuất hiện này muốn làm gì.

Lục Thức hơi cụp mắt với vẻ mặt âm u: "Đừng gào."

Tiền Tung:??

Mọi người:???

Cho dù khí thế bị người này ép đến sít sao, Tiền Tung cũng không lùi bước!

Mắc cười! Lúc này nhận sợ, sau này cậu ở trong trường còn ngẩng đầu được sao?!

Cậu ngóc cổ lên lớn giọng: "Cậu là ai? Tôi tỏ tình liên quan gì cậu? Yêu đương tự do cậu có hiểu hay không!"

Ánh mắt của Lục Thức trở nên nặng nề, mấp máy môi, cười như không cười: "Cô gái cậu gọi là vợ của tôi."

"Cậu nói xem có liên quan đến tôi không?"