Mạt Thế Chi Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 15

15. Gió tuyết

Khi mà bông tuyết trong suốt đầu tiên chậm rãi từ trên bầu trời bay xuống, quả thực mọi người không thể tin được vào hai mắt của mình, Thành phố H, nằm ở vành đai nhiệt đới, từ trước đến này mùa hạ kéo dài mà không có mùa đông, nhiệt độ bình quân trong năm khoảng 22-26 độ C, một hai tháng lạnh nhất nhiệt độ vẫn đạt 16-21 độ C, vậy mà giờ có tuyết rơi?

Rất nhiều người từ bốn phương tám hướng trên đường đào vong không tự chủ được dừng xe lại, mở cửa xe, ngửa đầu nhìn lên không trung. Trong thiên địa, phảng phất chỉ còn lại một bầu trời bông tuyết bay bay, khi mọi người phục hồi lại tinh thần chỉ cảm thấy cả người sinh ra hàn ý. Một ông lão khoảng 60 tuổi nhìn không trung không nhịn được lệ rơi đầy mặt, mọi người vừa mới trải qua trận mưa to kéo dài tựa như vô tận, rồi thật vất vả giữ được tánh mạng từ trong bầy tang thi chạy trốn ra được. Giờ phút này lại tao ngộ gió tuyết trăm năm mới gặp, việc này đối với những người còn đang kinh hoàng đào vong chưa ổn định tinh thần như họ không thể nghi ngờ là dậu đổ bìm leo.

Nhân loại, có phải sắp đi đến diệt vong hay không?

Tuyết rất nhanh trở nên dày đặc, mọi người mới vừa ở bên bờ tử vong giãy giụa đào vong không thể không bắt đầu tìm nơi tránh né. Tuyết lớn ảnh hưởng đến tầm mắt lái xe, còn phải tùy thời chú ý có tang thi tập kích hay không, mọi người bắt đầu tự phát thành những đoàn đội nhỏ, tụ tập ở bên nhau thương lượng tiếp theo làm thế nào để tránh thoát nạn tuyết này. Lúc này, mọi người không biết rằng, trận đại tuyết này thổi quét hơn nửa Bắc bán cầu, từ Mỹ đến Indonesia, các quốc gia bị thiên tai, lũ quét... Ở nước Mỹ kéo dài từ phía đông đến phía tây bão tuyết bao trùm. Ở Châu Âu đặc biệt là nước Anh cả nước chìm trong tuyết lớn, ở Châu Á những cơn bão lốc tiến sát vào Nhật Bản, ở thủ đô Jakarta - Indonesia mưa to mấy ngày, làm đại bộ phận hệ thống giao thông lâm vào tê liệt, hơn nữa virus tang thi đang không ngừng lan tràn khắp nơi, nhân loại đã lâm vào nguy cơ chưa từng có.

Biệt thự, Lương Nhiên duỗi tay đón lấy bông tuyết đang bay xuống, những người khác thì trợn mắt há mồm ngẩng đầu nhìn trời, chỉ có Tiểu Tiệp chưa từng nhìn thấy tuyết mới hưng phấn. Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chạy tới chạy lui không ngừng duỗi tay bắt bông tuyết, không bao lâu, trên mặt cỏ, trên nóc nhà đều bị bao trùm một tầng bông tuyết mỏng, nhiệt độ không khí giảm nhanh.

Lương Nhiên biết không bao lâu nữa biệt thự sẽ mất điện mất nước, cô kêu Hắc Tử đem một máy phát điện loại nhỏ đã chuẩn bị tốt kéo ra, chuẩn bị cho khả năng bị mất điện. Lúc chạng vạng ngoài cửa lớn của biệt thự còn vọng đến thanh âm tiếng ô tô đi đến, từ màn hình theo dõi nhìn đến có người đi qua dùng lực vỗ cửa sắt hỏi xem có người ở hay không, thậm chí có người dừng xe bên cạnh tường vây treo lên đỉnh ô tô muốn nhìn tình huống bên trong biệt thự, Lương Nhiên kêu Cường Tử bắn một phát súng trên tường rào inox, viên đạn ma sát với rào thép phát ra tia lửa làm người kia sợ tới mức té lộn nhào chạy nhanh vào trong xe, chật vật bất kham lái xe chạy lấy người.

Sống hay chết ở mạt thế hoàn toàn dựa vào vận khí, không có người nào muốn làm người xấu, nhưng cũng không có người muốn làm anh hùng, Lương Nhiên chỉ muốn người nhà và đứa bé của mình được sống sót bình an ở mạt thế, cô cũng không có nhiều năng lực để đi cứu người khác, càng không muốn vì vậy mà đem nguy hiểm dẫn đến trên người mình cùng người nhà.

Trải qua mấy ngày, thiên địa đã thành một mảnh trắng xóa, không còn xe nào có thể lên núi, lúc này trong nội thành tuyết đọng đã dày gần hai mét, một số vùng núi thấp tuyết đọng đã dày tới bảy mét, rất nhiều nhà bị tầng tuyết dày đè sập, thỉnh thoảng có cột điện hoặc thân cây khô bị bão tuyết thổi đến đổ gãy rơi trên mặt đất, nước và điện đã bị cắt, tầng trên của biệt thự cũng có chút không ổn, tuy rằng có tường rào bao quanh che đậy nhưng vẫn không ngăn cản được cuồng phong kêu khóc, cửa sổ sát đất chỉ là một tấm kính trong suốt dưới những cơn rống giận cuồng phong của bão tuyết có vẻ phá lệ yếu ớt. Mấy ô cửa sổ phòng ngủ đã nhận khảo nghiệm chính diện của bão tuyết rất nhanh bị tuyên cáo, vỡ tan tành. Gió lạnh kéo theo bông tuyết đã xuyên qua cửa sổ ở hành lang tàn sát bừa bãi, trong phòng một mảnh hỗn độn.

Lương Nhiên rất nhanh ra quyết định, để mọi người dọn đến ở trong tầng hầm, dì Bình, mẹ Lương, Lương Nhiên cùng Tiểu Tiệp vào ở trong mật thất của tầng ngầm, mấy chiếc sô pha to rộng giờ phút này phát huy rất nhiều công dụng. Dùng chăn bông thật dày trải xuống vừa ấm áp lại thoải mái, hai người Hắc Từ và Cường Tử thì ở gian ngoài phòng tập thể thao, cưa bớt bốn chân bàn bida kéo sát vào tường trở thành một chiếc giường thấp, lại trả thêm mấy tầng chăn bông lớn, để lên gối đầu mềm xốp, làm gì còn cảm giác xương cốt cứng đờ lên vì lạnh?

Bởi vì có suối nước nóng chảy vào, vệ sinh tắm rửa cũng không phải vấn đề gì, công suất máy phát điện không lớn, nhưng chỉ chạy để thắp hai chiếc bóng đèn ở tầng ngầm này thì cũng không có vấn đề, nhưng mà việc nấu cơm của dì Bình lại không thuận tiện như vậy. Nhiệt độ trên lầu rất thấp, đồ ăn mới vừa làm xong để lên bàn rất nhanh đã trở nên lạnh lẽo còn đóng mỡ, vì thế chỉ có thể bày biện ở góc tường một chiếc bếp lò than đơn dưới tầng hầm ngầm, bên cạnh đó kê một chiếc bàn vuông nhỏ, đồ ăn hầu như chủ yếu là hầm và luộc, tránh cho tầng hầm quá nhiều khói dầu.

Đối với việc này tất cả mọi người không có bất luận oán hận gì, trong hoàn cảnh này còn có thể ăn đồ ăn nóng hầm hập đã là việc mà người khác không dám nghĩ. Dì Bình và Cường Tử không ngừng cảm thấy may mắn khi có thể đi theo bên người Lương Nhiên.

Cường Tử lại càng vô cùng bội phục Lương Nhiên , đối với việc này Lương Nhiên chỉ có thể cười khổ, cô không phải thần, an bình tạm thời hiện tại được cô đổi lấy bằng bi thảm trải qua từ đời trước.

May mắn chính là, thời tiết rét lạnh cũng hạn chế hành động của tang thi, động tác của chúng trở nên chậm chạp, đại bộ phận chỉ đảo quanh ở nội thành, thậm chí còn bị đại tuyết vùi lấp không thể động đậy, làm mọi người chạy nạn được một cơ hội thở dốc, mọi người tận lực tránh rét ở trong nhà, dựa vào chút ít đồ ăn để vượt qua bão tuyết trường kỳ.

Biệt thự, buổi tối Hắc Tử và Cường Tử thay phiên trực đêm, mà khi tuyết bên ngoài ngừng rơi, hai người phụ trách dọn tuyết, có đôi khi còn đứng dưới trời tuyết nhiệt độ dưới âm 30 độ luyện võ, ngươi một quyền ta một chưởng thật náo nhiệt, luyện xong cởi áo chạy vào bể bơi bơi lội.

Sau khi bị cắt nước, bể bơi không còn nước máy chỉ có nước ôn tuyền chảy vào, biến thành suối nước nóng chân chính, dưới một mảnh tuyết trắng hơi nước nóng lượn lờ bay lên, phảng phất như tiên cảnh làm người vô cùng hưởng thụ

Tiểu Tiệp mặc áo lông vũ thật dày thường xuyên ghé bên cửa sổ, đôi mắt sáng ngời hâm mộ nhìn hai vị thúc thúc, Hắc Tử nhìn đôi mắt đáng thương hề hề vừa đen vừa to giống Lương Nhiên y đúc nhìn mình thì đau lòng vô cùng, cũng cầu Lương Nhiên. Cuối cùng cô phải gật đầu đáp ứng Tiểu Tiệp cùng anh rèn luyện, sau khi Tiểu Tiệp biết thì ngạo kiều nói với Hắc Tử là xem ở Mommy phân thượng mới cố đáp ứng chơi với anh, làm hai người Hắc Tử cười đến muốn chết.

Vì thế từ đó về sau trong biệt thự thường xuyên thấy hình ảnh hai lớn một nhỏ chạy tới chạy lui rồi ném tuyết rồi tập luyện, sau đó Hắc Tử sẽ ôm Tiểu Tiệp đến bể bơi dạy bé bơi lội, đem tiểu gia hỏa bạch bạch nộn nộn ngâm nước thành một con tôm luộc sau đó mới để Lương Nhiên dùng khăn tắm lớn trùm lên ôm vào trong phòng.

Trong núi không biết ngày tháng, từng ngày qua đi, mấy tháng trôi qua trong nháy mắt, nhiệt độ dần dần tăng lên.

"Ăn cơm thôi!"

Giọng dì Bình vang lên trong biệt thự yên tĩnh, bà lẹ chân lẹ tay bày một nồi bát bảo hầm đặt trên bàn vuông nhỏ, bên trong cho mộc nhĩ, thịt heo, thịt gà, tôm nõn, cùng trứng cút, bên trong phong phú khiến người khác nhìn vào nước miếng chảy ròng ròng, sau đó bê lên một bát măng hầm cánh gà, một đĩa đồ sấy khô, một bát canh khoai tây, còn một bát trứng hấp thịt non cho Tiểu Tiệp. Mẹ Lương xới từng bát cơm trắng trong suốt no đủ còn bốc hơi nóng cho mọi người, bàn không đủ lớn, Tiểu Tiệp ngoan ngoãn bưng bát nhỏ ngồi ăn ở ghế nhỏ của mình, mấy người khác vừa ăn vừa thương lượng, bởi vì thời tiết dần dần ấm lại, Hắc Tử nghĩ có nên xuống núi xem tình hình hay không, biệt thự ở lưng chừng núi, tín hiệu không tốt, Cường Tử mỗi ngày đùa nghịch radio, chỉ có thể nghe được chút tạp âm "xoẹt xoẹt", cũng không biết tình huống hiện tại ở bên ngoài như thế nào.

Nhiệt độ tăng lên đồng nghĩa với việc tang thi bắt đầu được thả ra khỏi lồng, bên ngoài càng ngày càng nguy hiểm, Lương Nhiên nghĩ nghĩ, quyết định mấy ngày nữa xuống núi tìm hiểu tình huống.

Nhưng mà tất cả mọi người đều không nghĩ đến, bọn họ còn chưa kịp đi ra ngoài, thì có người đã tìm tới cửa.

--------------