Mạt Thế Chi Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 18

18. Chiến đấu

Hắc Tử đặt lại người đàn ông không còn run rẩy dựa vào góc tường, cúi đầu, chăn bông nhiễm máu trùm lên trước mặt hắn, dưới ánh đèn tối tăm, nhìn người nọ phảng phất như đang ngủ say,

Lúc này Cường Tử đi quanh biệt thự tìm hiểu tình huống, hai người nấp ở hoa viên phía sau biệt thự, Cường Tử khoa tay múa chân, trên lầu có ba người, cửa trước có một người, trong phòng người giúp việc có hai người, đại sảnh nằm bốn người, còn một người không tìm được, phỏng chừng là xuống tầng hầm dưới đất. Hắc Tử nhíu nhíu mày, không thể xác định vị trí chính xác của quân địch là tối kỵ khi xuất kích, bất luận một sơ sẩy nào đều có khả năng trở thành nguyên nhân thất bại, nhưng hiện tại là thời cơ tốt nhất để động thủ. Sau khi phóng túng qua là lúc mà người đàn ông không còn tâm trí cảnh giác, vậy chỉ có thể cẩn thận hành sự!

Người canh gác cửa trước đúng là người thấp bé tên gọi là Tài Ca, hắn bọc chăn tìm vách tường chắn gió ngồi xuống, đối với việc đêm nay mình trực đêm cũng cực kỳ không tình nguyện, nhưng mà vừa rồi tốt xấu gì hắn cũng đã làm mất lần, cái con nhỏ cường liệt kia cũng bị hắn bịt miệng trói lại làm một lần, thật mẹ nó sướng.

Hiện tại hắn nhớ tới khuôn mặt thống khổ đến vặn vẹo cùng đôi mắt nhìn hắn muốn phun lửa kia thật không nhịn được muốn ....! Fuc*! Chờ lão đại chơi chán hắn nhất định phải làm cô đến thống khoái.

Người đàn ông thở hổn hển dâm loạn hai tiếng, nhịn không được duỗi tay đến đũng quần một chút, sau đó bỗng nhiên hắn thấy cách đó không xa trên nền tuyết có đồ vật gì đó, dưới nền tuyết trắng phản quang vừa vặn bắn vào đáy mắt hắn.

"Gì? Thứ gì vậy?".

Hắn tò mò đứng dậy kéo chăn đi qua, vừa thấy một con dao sắc bén vô cùng lẳng lặng nằm trên nền tuyết, thứ tốt như vậy mà hắn có thể nhặt được ư! Người đàn ông kích động chạy về phía trước hai bước nhặt lên xem, đột nhiên bả vai bị vỗ vỗ, hắn tức giận xoay người.

"Ai..."

Chữ 'hả' còn chưa nói ra miệng thì miệng của hắn bị một vốc tuyệt lạnh lẽo nhét vào, sau đó hắn chỉ cảm thấy trước ngực đau xót. Hắn không dám tin tưởng cúi đầu nhìn xuống thấy một lưỡi lê ánh lên hàn quang từ ngực mình rút ra, mang theo tia máu. Sinh mệnh của hắn tựa hồ theo đó mà phun trào ra, hắn sợ hãi trừng lớn mắt há mồm muốn kêu to, "Phập" một tiếng, lưỡi lê kia đã từ cái miệng há to đâm xuyên qua gáy. Tức khắc hắn không thể phát ra một chút thanh âm nào nữa.

Cường Tử thu hồi lưỡi lê, vẩy mạnh một cái lên mặt đất, máu đỏ trên lưỡi lê vẩy ra trên nền tuyết trắng, cậu duỗi tay nhặt con dao trên mặt đất cắm về bao đựng bên hông, sau đó kéo thi thể về góc tường, dùng chăn trùm lại như cũ, sau đó chuẩn bị ẩn vào biệt thự tiếp ứng lão đại bên trong.

Trong khi Cường Tử vòng đến cửa trước thu phục người trực đêm thì Hắc Tử đã ẩn vào hành lang đi vào lầu một, đến gần phòng người giúp việc, nơi này cách đại sảnh khá xa, ở giữa phòng giặt đồ và phòng bếp, cửa không đóng, bên trong truyền đến thanh âm người đàn ông đang kịch liệt suyễn khí cùng người phụ nữ thấp thấp kêu thảm xin tha. Hắc Tử nhanh chóng đi đến cửa, anh nín thở dựa vào khoảng ở tối ven tường, phảng phất như hòa hợp một thể với bóng đêm, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, chờ đợi thời cơ ra tay, trong phòng là một mảnh hơi thở dâm mĩ, chỉ có một chiếc giường, trên giường có ba người, người phụ nữ bị ấn dưới thân người đàn ông giống như một con cá gần chết, ánh mắt dại ra, thân thể đong đưa theo những lần người đàn ông kia va chạm.

Một người đàn ông khác thì quỳ bên cạnh, một tay không ngừng vuốt ve nắn bóp da thịt của người phụ nữ, một tay vuốt ve phía dưới của mình, không ngừng thở hổn hển, trên lưng trần trụi tất cả đều là mồ hôi, hai gã rất nhanh đến thời khắc bùng nổ, ngay cả khi Hắc Tử đi vào cũng không biết. Người đàn ông đang phập phồng phía trên người phụ nữ bỗng nhiên dừng lại một trận run rẩy sảng khoái trào, cùng lúc đó lưỡi dao trên tay trái của Hắc Tử như tia chớp đâm vào huyệt Thái Dương của hắn. Đồng thời tay phải cũng phi một lưỡi dao cắm vào yết hầu của người đàn ông còn lại. Sau đó anh bước nhanh nhảy lên giường, duỗi tay che lại miệng của người phụ nữ đang chuẩn bị hét chói tai.

Người phụ nữ hoảng sợ vạn phần, một phần thân thể của người đàn ông đã chết vẫn còn cứng rắn như cũ trong thân thể cô, người đã ngã trên người cô không có hô hấp, từng giọt máu ấm áp còn chảy trên thân thể trần trụi của cô, nhưng cô lại bị bịt kín miệng không thể hét lên. Cô cho rằng mình là người tiếp theo, vì vậy chỉ có thể chảy nước mắt dùng ánh mắt cầu xin người đàn ông đáng sợ này, cầu anh đừng giết cô, sau đó cô nghe được thanh âm mát lạnh của anh.

"Đừng sợ, tôi đến cứu các cô."

Người phụ nữ phát run tìm quần áo mặc vào, một bên nghe theo người đàn ông kia dặn dò thỉnh thoảng phát ra thanh âm rên rỉ đứt quãng.

Chốc lát sau, Hắc Tử mang theo người phụ nữ rời đi phòng của người giúp việc, trong bóng đêm sờ soạng đi về hướng đại sảnh, ở đây hơn nửa năm, nhắm mắt đều biết đường đi lại như thế nào. Khi đi qua phòng bếp anh nghiêng tai nghe một chút, không có tiếng hít thở, trong không khí có một mùi vị tanh hôi, phỏng chừng là hương vị máu của tang thi trên những người này mang đến, Hắc Tử nhíu nhíu mày, nhanh chóng đi qua cửa phòng bếp khép hờ, đi đến chỗ cửa cầu thang.

Đây là chỗ ngoặt giao giữa tầng hầm, lầu một và lầu hai, từ tay vịn chỗ cầu thang nhìn qua, đại sảnh có bốn người đàn ông cùng ba người phụ nữ, trên bàn trà để một chiếc đèn sạc khẩn cấp, giờ phút này mấy gã đàn ông đã nằm trên sô pha hoặc trên thảm ngủ rồi, tiếng gáy đinh tai nhức óc, ba người phụ nữ bị trói tay ra sau lưng bó thành một đống, thỉnh thoảng nức nở, Hắc Tử ý bảo người phụ nữ vẫn luôn sợ hãi run rẩy ở phía sau, ôn hòa nói:

"Theo lời tôi vừa nói mà làm, sau đó tìm một chỗ trốn đi."

Có lẽ bởi vì thanh âm của anh quá ôn hòa, có lẽ bởi vì ánh mắt cổ vũ của anh mà người phụ nữ thoáng bình tĩnh lại, gật gật đầu, sau đó vừa khẽ nấc vừa tập tễnh bước vào phòng khách. Khi đi ngang qua sô pha cô khẽ co rúm một chút, nhưng vẫn nhẹ nhàng đi đến bàn trà xách chiếc đèn lên, đi về hướng mấy người phụ nữ bị trói, mấy người kia có chút kinh ngạc nhìn cô không bị trói đang tắt đèn, đại sảnh lâm vào một mảng đen nhánh. Sau đó người phụ nữ đó đi đến gần các cô, vừa giúp các cô cởi bỏ dây thừng vừa nói nhỏ ở bên tai các cô mấy câu.

Ở một mảnh trầm mặc, trong đại sảnh mấy người đàn ông đang ngủ bị hai người Hắc Tử che miệng cắt đứt yết hầu, sau đó anh và Cường Tử không có chút tạm dừng mà bay nhanh lên lầu hai, lúc này mấy người phụ nữ trong góc mới dám phát ra vài tiếng khẽ nấc, không biết là cảm thấy bất hạnh vì bị bắt hay là thấy may mắn khi được cứu trợ.

Bão tuyết làm cho mấy phòng ở lầu hai bị tàn phá rối tinh rối mù, chỉ có hai phòng mặt hướng về phía núi thì người còn có thể vào ở, trong một gian phòng, người đàn ông cao to ngăm đen với người đàn ông Quảng Đông kia ở trong một phòng. Tình cảnh trong phòng giống với phòng cho người giúp việc dưới lầu, duy nhất bất đồng là người phụ nữ trong phòng này đang ra sức lấy lòng bọn họ, người cao to ngăm đen nửa dựa vào đầu giường, nhìn người phụ nữ trước mặt đang ra sức phun ra nuốt vào thứ ở phía dưới, thỉnh thoảng xoang mũi phát ra âm thanh suyễn khí, người đàn ông ở phía sau người phụ nữ thì đang bóp eo cô dùng sức ra vào, đâm mạnh đến nỗi làm cho người phụ nữ thỉnh thoảng phun ra vật dữ tợn trong miệng quay đầu nhìn lại với đôi mắt ngập nước tràn ngập oán trách, kiến hắn ở phía sau cười ha ha rồi duỗi tay đánh mạnh lên cái mông trắng nõn của cô. Hơi thở thối nát làm cho hai người đàn ông trẻ tuổi mới vừa chạm đến cánh cửa đồng thời bị trấn trụ, hai người đều đỏ mặt liếc nhau một chút rồi quay đầu đi, lặng lẽ cầm chắc vũ khí trong tay...

Hai người mỗi người một phòng, Cường Tử đá văng cánh cửa có hai người giơ súng chạy vọt vào nã một phát đạn bắn vỡ đầu người đàn ông cao to, bên Hắc Tử cũng đồng dạng vọt vào phòng, nhưng anh không nghĩ đến là, động tác của anh rất nhanh nhưng người đàn ông trên giường phản ứng cũng không giống bình thường, người đàn ông đó không quay đầu lại chỉ nhanh chóng kéo người phụ nữ dưới thân mình, xoay người một cái, dùng thân thể trần trụi của cô kia chặn cho mình. Một cánh tay của người phụ nữ bị hắn kéo lên rũ ở bên cạnh một góc kỳ quái, toàn thân cô đều là dấu vết bị làm nhục, trải dài ở làn da tuyết trắng, tản mát một loại mỹ diễm mà tàn khốc. Hắc Tử không khỏi nhắm mắt, cả hành lang chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ ở gian phòng cách vách. Sau khi Cường Tử hoàn thành nhiệm vụ cũng chạy tới rồi dại ra một chút, hai người giơ súng ngắm chuẩn, nhưng nhất thời không dám nổ súng, người đàn ông kia phảng phất như rất có kinh nghiệm, hắn tận lực dấu những nơi yếu hại của mình phía sau người phụ nữ, hắn duỗi tay về phía sau lấy khẩu súng đặt dưới gối, người phụ nữ bị bắt nỗ lực ngẩng đầu, dùng khẩu hình không thể phát ra thanh âm mà nói với hai người.

"Nổ súng!"

"Đoàng!" Viên đạn xuyên qua bả vai người phụ nữ, bắn vào thân thể người đàn ông phía sau cô, người đàn ông gọi là Chính Ca kêu thảm một tiếng, nhưng lại không giống người bình thường là buông người phụ nữ ra, ngược lại hắn dùng sức đẩy cô về hướng Hắc Tử. Sau đó nhảy lên đến bên cửa sổ tụt xuống.

Hắc Tử duỗi tay đỡ lấy người phụ nữ bị đẩy tới, sau đó đưa cô cho Cường Tử ở phía sau.

"Cứu người trước!"

Tiếp đó Hắc Tử đến bên cửa sổ tụt xuống, mà Cường Tử không tự chủ được đón lấy người phụ nữ đã hôn mê, không đợi cậu lấy lại tinh thần, đột nhiên dưới lầu truyền đến một tiếng hét hoảng sợ chói tai.

Người đàn ông trần truồng dùng tốc độ nhanh nhất để đào tẩu nhưng khi hắn nhảy xuống lầu mới phát hiện nơi này là phía sau biệt thự, tức khắc có chút hoảng hốt không biết nên chạy đường nào, lúc này Hắc Tử cũng nhảy xuống tới nơi, người đàn ông không thể không xoay người đối mặt với Hắc Tử đang đi từng bước về phía hắn. Hắn không biết mình như thế nào mà chọc đến cái sát tinh này. Trên thực tế nếu không phải Lương Nhiên trọng sinh, người đàn ông gọi là Chính Ca này sẽ không gặp được Hắc Tử ở chỗ này, hắn sẽ mang theo đội ngũ này càng ngày càng lớn mạnh vẫn luôn làm những điều ác độc kia. Nhưng mà tại giờ phút này, đối mặt với người đàn ông cả người mang đầy sát khí như anh, hắn chỉ có thể cầu xin tha mạng.

"Người anh em à! Có chuyện gì từ từ nói!"

Hắn thở phì phò, kiệt lực muốn thuyết phục Hắc Tử, tay che lại miệng vết thương, máu theo cánh tay chảy xuống nền đất.

"Các người muốn đàn bà? Muốn đồ ăn? hay muốn xe? Cái gì đều cho các người! Chỉ cầu người anh em tha cho tôi một con đường sống!"

Người đàn ông "Bịch" một tiếng quỳ gối trên nền tuyết.

Hắc Tử trầm mặc lắc đầu, giơ súng nhắm chuẩn, người này tàn nhẫn độc ác, co được dãn được, nhất quyết không thể lưu lại.

Trong nháy mắt khi chuẩn bị bóp cò súng, anh nhìn thấy trên mặt người đàn ông quỳ trên nền tuyết có biểu tình sợ hãi, đồng thời ở phía sau có một trận gió lạnh! Lập tức Hắc Tử lách người sang hướng bên cạnh.

Một con tang thi cả người đã hư thối vồ lấy, trực tiếp nhào vào người đàn ông đang quỳ kia, tức khắc người đàn ông phát ra những tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi người đàn ông đã bị tang thi xé rách phần ngực, tang thi đang vùi đầu nhai huyết nhục, tiếng kêu rên tiếng nhai nuốt quả thực có thể làm lông tơ trên người dựng thẳng, Hắc Tử giơ súng "Đoàng" một tiếng kết thúc thống khổ của hắn, sau đó lại cho tang thi đang quay đầu nhìn anh, trong tay nó còn cầm một đống nội tạng miệng còn đầy máu tươi một phát súng.

Khi Hắc Tử chạy về đại sảnh, anh nhìn thấy Lương Nhiên đang quỳ trên mặt đất khẩn cấp băng bó cứu giúp người phụ nữ bị trúng đạn trên lầu, trong phòng là hai cỗ thi thể thê thảm của hai người phụ nữ.

---------------