Mạt Thế Chi Hắc Tử Và Lương Nhiên

Chương 20

20. Hôn môi

Lối vào đường cao tốc cực kỳ rách nát, chỗ lan can của giao lộ cùng vòng phong tỏa bị phá vỡ, mấy cửa kính ô thu phí đầy vết bụi bẩn, đến gần mới phát hiện hóa ra trên mặt kính đều là những vết máu đã biến đen, chỗ giao lộ có mấy chiếc xe bị cháy đen, những bộ phận xe cộ văng khắp nơi nhìn rất nghiêm trọng, Hắc Tử cẩn thận vòng qua, cũng dặn dò Cường Tử qua tai nghe đề cao cảnh giác.

Xuyên qua trạm thu phí tiêu điều, xe của bọn họ đi cực kỳ cẩn thận, tuy rằng mấy ngày nay nhiệt độ đã tăng nhưng mặt đường rất lầy lội, thỉnh thoảng còn có những đụm tuyết chưa tan hết. Bánh xe cực kỳ dễ bị trơn trượt, tốc độ cao nhất khoảng 30-40 km/h, đường đi cũng không phải một đường thẳng, thỉnh thoảng phải đi qua một số con đường bị hủy hoại hoặc một ít xe chặn ngang, muốn đi qua cần phải xuống xe dọn dẹp, còn phải đề phòng tang thi quanh đó.

Cứ như vậy đi mấy giờ mới chỉ đi được hơn 100 km. Đến giữa trưa, Hắc Tử tìm nơi trống trải dừng lại nghỉ ngơi.

Dì Bình dùng một cái bếp nho nhỏ đun nước sôi, nấu mấy gói mỳ, lại thả mấy quả trứng, mọi người chấp vá ăn cơm trưa, Lương Nhiên lên xe tải thay đổi thuốc cho cô gái trong xe, sờ sờ trên người cô đã không còn sốt cao thì thấy yên tâm hơn, để dì Bình pha sữa của Tiểu Tiệp dùng muỗng nhỏ từng chút cho cô uống. Vì đêm trước không ngủ nên Hắc Tử và Cường Tử thay phiên nghỉ ngơi một chút, sau đó mọi người bắt đầu tiếp tục lên đường.

Đến buổi chiều, cô gái bị thương tỉnh lại một lần, tuy rằng suy yếu đến không thể nói được, nhưng nhìn thấy dì Bình và mẹ Lương đang chăm sóc mình, trong ánh mắt toàn là sự cảm kích, uống chút sữa bò dì Bình bón xong lại lần nữa nặng nề ngủ mất.

Đi hơn hai giờ sau, ở một đoạn cao tốc gần trung tâm tỉnh G, Hắc Tử phát hiện xe bị bỏ lại trên đường quốc lộ ngày càng nhiều, rất nhiều cửa xe vẫn mở rộng, có thể nhìn ra được lúc ấy mọi người nhất định là kinh hoàng mà bỏ xe chạy, dọc theo đường số lượng tang thi du đãng cũng gia tăng rất nhiều.

Mọi người đều đề cao cảnh giác, nơi này là thành thị lớn nhất phía nam, dân cư 2-3 ngàn vạn người, bằng cả đảo Đài Loan cộng lại, vì vậy có thể nghĩ khi virus tràn đến cả thành thị sẽ trở thành một mảnh địa ngục đáng sợ như thế nào. Nhưng mà hiện tại giao lộ rõ ràng không qua được, xem ra lúc trước có đoàn xe chạy nạn đi qua nơi này gặp phải tang thi tập kích, đoàn người đã đem những chiếc xe này ngăn chặn.

Giờ phải vòng một vòng qua một đoạn quốc lộ, cũng may Hắc Tử sớm đã chuẩn bị tâm lý, ở giao lộ chạy vào cao tốc, chuyển một vòng qua ngoài nội thành đi đến cao tốc. Quả nhiên, đoạn đường này số lượng tang thi đại đại gia tăng, vốn dĩ nơi này là đất hoang, những con tang thi đang vật vờ, nhanh chóng bị hương vị người sống hấp dẫn, bắt đầu vây quanh hai chiếc xe.

Hắc Tử lái xe đi trước mở đường, trong bộ đàm dặn dò Cường Tử lái xe sau cẩn thận, hai người đột nhiên dẫm mạnh chân ga, bất chấp mặt đường trơn trượt, chỉ muốn nhanh chóng cẩn thận vượt qua chỗ tang thi đang tụ tập này. Xe Jeep chạy mười phần mã lực, hướng về phía trước đâm bay vô số tang thi, kính chắn gió phía trước bị thịt nát máu đen vẩy bẩn thành một mảnh bầy nhầy, khi va chạm Lương Nhiên ôm chặt lấy Tiểu Tiệp co chặt ngồi tại vị trí, không nhìn cảnh tượng đáng sợ ở bên ngoài.

Rốt cuộc, mọi người hữu kinh vô hiểm vượt qua đám tang thi đang vây quanh, Hắc Tử không giảm tốc độ mà lao nhanh như bay tiến vào đường quốc lộ. Lương Nhiên hơi chút ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, rất xa kia mơ hồ có thể nhìn đến những tòa nhà cao tầng mọc san sát ở trung tâm thành phố. Vài tòa nhà theo kiến trúc đặc biệt vẫn đứng vững như cũ, nhưng toàn bộ thành thị phảng phất như một tòa thành chết, không có các loại đèn nê ông, không có những tạp âm phát ra từ phương tiện giao thông, không có tiếng người, và giờ đã không còn là đô thị lớn nhất phồn hoa nhất ở phía nam này nữa.

Sau khi vòng ra cao tốc, thành thị phía sau đã cách rất xa, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, mắt thấy trời đã chuyển tối, Hắc Tử tìm giao lộ tiếp theo ngừng xe lại trên đường, kiểm tra chung quanh một chút, trạm thu phí tự động ở trước đã không có người cùng xe, hai bên đường cái là bình nguyên trống trải, mọi người quyết định buổi tối tạm chấp nhận ở đất hoang này nghỉ một đêm. Hắc Tử tìm nơi tránh gió dựng một cái lều, để cho Lương Nhiên và mẹ Lương còn có Tiểu Tiệp ở bên trong, dì Bình thì ở trên xe tải trải chăn ngủ bên cô gái đang dưỡng thương, Cường Tử ở trên đầu xe ngủ, còn anh thì canh gác đêm nay. Sau khi sắp xếp xong, dì Bình vẫn đun một nồi nước nóng như cũ, thả vào đó một chút gạo nấu thành nước cơm, mỗi người lấy ra đồ hộp và đùi gà đã được phát, sau khi ăn xong đồ hộp uống một chén nước cơm nóng, mọi người đều cảm thấy cả người ấm áp, tính đến nay tất cả mọi người đã một ngày một đêm không được ngủ, vì vậy nhanh chóng theo sự sắp xếp của Hắc Tử mà đi nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều biết, giờ cần phải dưỡng đủ tinh thần, khôi phục thể lực đến mức tốt nhất.

Đêm đã khuya, Hắc Tử ngồi trong xe không dám thả lỏng cảnh giác một chút nào, có khi đứng dậy đi lại xung quanh xe một vòng cho nóng người, hiện tại tuy rằng không lạnh như trước, nhưng nửa đêm vẫn có hàn khí bức người, làm nóng người xong Hắc Tử ngồi vào trong ghế sau của xe, nhìn nhìn về phía lều trại của Lương Nhiên cách đó không xa, không khỏi thấy may mắn mình chọn là loại lều trại dã ngoại tốt nhất, ngủ bên trong một chút gió cũng không lọt vào được.

Anh đang nghĩ ngợi, thì bỗng nhiên thấy một thân ảnh đen đen từ trong lều chui ra, nhìn hình dáng chắc là Lương Nhiên, lúc này cô không ngủ ra đây làm gì? Đang muốn mở miệng hỏi thì Lương Nhiên làm động tác xua tay, cô mặc một chiếc áo gió dài, rất nhanh đi đến chỗ xe, ở cửa sổ xe gõ một chút, Hắc Tử vội vàng mở cửa ra, Lương Nhiên chui vào xe, Hắc Tử có chút kinh hỉ, không biết nửa đêm Lương Nhiên tìm anh có chuyện gì, đang muốn hỏi, đột nhiên Lương Nhiên cởi ra đai lưng của áo khoác, nhẹ nhàng cởi ra áo, trên người, chỉ mặc một chiếc áo ngực nho nhỏ cùng màu với quần lót....

Lập tức Hắc Tử biến ngốc.

Trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của Hắc Tử, anh từng vô số lần mơ thấy Lương Nhiên, nhưng giấc mơ đẹp nhất cũng không thể tưởng tượng được lại là khung cảnh trong giờ phút này, mái tóc ngắn đến vai của cô mềm mại rũ xuống, khuôn mặt trắng như ngọc, thanh lệ, chiếc áo nhỏ xinh bọc lấy từng đường cong rõ ràng, mỗi một đường cong đủ để cho Hắc Tử phun máu mũi, vì vậy Hắc Tử cảm thấy xoang mũi nóng nóng, anh thật sự chảy máu mũi rồi.

Lương Nhiên cười một chút, vươn tay lau sạch máu mũi của anh, động tác này làm áo khoác càng trượt xuống dưới, mang ra những đường cong kinh tâm động phách. Hắc Tử ngẩn ngơ, Lương Nhiên nhẹ nhàng đến gần anh, dán đôi môi lạnh lẽo mềm mại nhẹ nhàng lên môi anh, một cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, đôi môi kia tựa hồ như có chút lạnh, nhẹ nhàng ma sát.

Sau đó cái lưỡi hương hoạt vươn ra từ bên trong, chui vào trong miệng của anh, đến khi đụng đến đầu lưỡi của anh thì như chú cá nhỏ bị sợ hãi trốn trở về, tiếp theo đôi môi kia tựa như mang theo ma lực lại chậm rãi trượt từ khóe môi lên đến vành tai, nhẹ nhàng liếm mút da thịt mẫn cảm ở vành tai anh.

Nháy mắt máu trong người Hắc Tử như sôi lên, anh muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ nghe được những tiếng suyễn thanh kịch liệt của chính mình, anh cảm thấy mình đang mềm như đống bùn lầy, nhưng trên thực tế cơ bắp cả người anh lại đang căng cứng, anh vươn tay muốn đẩy Lương Nhiên ra hỏi cô vì cái gì, nhưng mà bàn tay duỗi ra lại không tự chủ được nắm bả vai mềm mại nhẵn nhụi của cô. Lương Nhiên dán lên anh, một bàn tay khác linh hoạt cởi bỏ nút thắt quân phục màu đen của anh, ở cổ, ở ngực, ở bụng dưới, một viên lại một viên, cho đến khi cơ ngực rắn chắc cùng với cơ bụng rõ ràng của anh lộ ra, sau đó cô đem mình khảm vào lòng ngực của anh.

Cao lớn cùng nhỏ xinh, cứng rắn và mềm mại, bọn họ phù hợp như thế đấy.

Hắc Tử vừa thở hao hến vừa cúi đầu nhìn Lương Nhiên, da thịt hai người tương dán, mặt Lương Nhiên dán ở ngực anh, đôi tay xuyên qua vạt áo sơ mi mở rộng vòng quanh ôm lấy eo anh, tư thế giống như hiến tế, làm dây thần kinh lý trí trong đầu anh tạch một cái đứt đoạn, anh hoàn toàn đã quên hỏi vì sao, chỉ cảm thấy máu trong người mình nóng đến sôi trào, anh dùng sức ôm lấy, đem người phụ nữ thân mình nhỏ xinh trong lòng ngực ủng tiến vào ngực, nhiệt liệt hôn xuống.

Giống như trong mộng, Lương Nhiên trong ngực vừa thơm, vừa mềm, vừa trơn, vừa ngọt giống như được ăn loại mật ong thơm nhất, Hắc Tử trúc trắc rồi lại triền miên hôn Lương Nhiên, không cẩn thận làm đau cô sau đó càng thêm nỗ lực mà dùng môi lưỡi đi bồi thường, anh ở đôi môi điềm mỹ của cô thở dài thật sâu, anh duỗi tay ôm lấy mặt cô, ấn từng cái hôn lên khuôn mặt cô, học bộ dạng vừa rồi của cô, lướt qua mặt, liếm mút ở vành tai cô sau đó lại trượt về đôi môi, truy đuổi cái lưỡi làm mình điên cuồng, sau khi bắt được lập tức mút trụ thật sâu, không muốn buông ra.

Trong xe nhỏ hẹp, chỉ nghe thấy thanh âm thở dốc của hai người cùng với thanh âm ngọt nị liếm mút của những nụ hôn.

--------------------