Mạt Thế Phu Phu Hiện Đại Làm Ruộng Hằng Ngày

Chương 9: 9 Qua Lại Động Lòng

Chử Ngạn giận quá hóa cười, cái tên ngứa da Cố Đầu To này, một ngày không đánh liền ngứa người, nhìn dáng dấp cái gối là không thỏa mãn được hắn.

Nghĩ tới đây, Chử Ngạn bỏ gối xuống nhặt cành khô trên đất lên, đánh về phía Cố Trọng Cảnh.

Cố Trọng Cảnh gào lên xin tha: "A, anh sai rồi anh sai rồi, bảo bối, Nguyên Nguyên, anh sau này không đùa em nữa, ái, em đánh thật à, cứu mạng, mưu sát chồng rồi!"

"Cố Đầu To, anh đứng lại cho em, còn chạy nữa anh có tin em không để ý anh một tháng hay không?!"

Vừa dứt lời, Cố Trọng Cảnh mãnh liệt phanh gấp, thật sự đứng lại.

Chử Ngạn quơ gậy trong tay nhất thời không dừng được, trực tiếp đánh vào người Cố Trọng Cảnh, nghe tiếng liền biết đánh không nhẹ.

Chử Ngạn cũng không ngờ Cố Trọng Cảnh lại đột nhiên dừng lại, hắn chỉ muốn hù dọa Cố Trọng Cảnh, làm sao thật sự nỡ không để ý tới hắn.

Gậy đánh xuống khuôn mặt đẹp đẽ của Chử Ngạn liền nhăn thành một đống, ném gậy đi liền vội vàng hoảng loạn tiến lên xem vết thương của Cố Trọng Cảnh.

"Cố Đầu To, anh có sao không? Để em xem đánh vào chỗ nào rồi?"

Cố Trọng Cảnh cười hì hì nhìn Chử Ngạn, thưởng thức dáng vẻ đau lòng mình của y, lén lút cúi đầu hôn đỉnh đầu Chử Ngạn một chút.

"Không sao, không đau."

Chử Ngạn: "Anh ngốc hả? Sao đột nhiên dừng lại?"

Cố Trọng Cảnh oan ức: "Không phải em nói chạy nữa liền không để ý anh một tháng sao?"

"Em nói anh liền tin à, ngốc chết!" Chử Ngạn tức đến nổ phổi nói.

Cố Trọng Cảnh thần sắc bất biến: "Sao lại không tin, lời em nói anh đều tin."

Chử Ngạn đau lòng: "Đồ ngốc nhà anh."

Cố Trọng Cảnh có chút nhẹ dạ: "Không ngốc liệu có thể theo đuổi được vợ đẹp như vậy sao?"

Chử Ngạn không dễ chịu dịch chuyển tầm mắt, không đối mặt với Cố Trọng Cảnh, ánh mắt kia nóng bỏng quá mức, nhìn vào có thể làm người tan chảy trong đó, Chử Ngạn không cả dám liếc mắt nhìn.

Y đột nhiên nhớ tới lúc lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trọng Cảnh, hắn tựa hồ cũng nhìn mình như vậy, tâm lý hơi khác thường, hình như đã hiểu được gì đó.

Vừa nghĩ tới cái kia khả năng, đầu tim Chử Ngạn cũng bắt đầu khẽ run.

"Cố Đầu To, em hỏi anh một chuyện, anh phải thành thật trả lời em."

Có lẽ vẻ mặt Chử Ngạn quá mức nghiêm túc, Cố Trọng Cảnh cũng nghiêm túc theo: "Em hỏi đi, anh nhất định sẽ thành thật."

Chử Ngạn: "Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?"

Cố Trọng Cảnh nghe xong câu hỏi, ánh mắt có chút loé lên, trong ánh mắt của Chử Ngạn, lỗ tai của hắn cùng da mặt lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đỏ lên.

Trong lòng Chử Ngạn, Cố Trọng Cảnh vẫn luôn là một người da mặt cực kì dày, luôn dùng các loại lí do mất mặt đối nghịch cùng mình.

Nhưng hắn thật sự chưa từng thấy Cố Trọng Cảnh đỏ mặt.

Quá kinh ngạc rồi, Chử Ngạn giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin nổi, mắt không chớp một cái nhìn Cố Trọng Cảnh dần dần đỏ lên như cà chua.

"Nguyên Nguyên, lần đầu tiên nhìn thấy em anh liền động lòng."

Chử Ngạn cả người chấn động, có ý gì? Lần đầu gặp mặt, vậy không phải là...!

Mười năm!

Cố Trọng Cảnh thích y mười năm?!

Nhưng làm sao có thể? Nếu như Cố Trọng Cảnh thích y, làm sao luôn tìm y gây sự?

Chử Ngạn nghĩ đi nghĩ lại liền nổi cáu: "Nếu lần đầu gặp mặt liền thích em, vậy tại sao anh luôn đối chọi với e? Cùng em giành tiểu đệ, cùng em giành tài nguyên, ngay cả tinh hạch tang thi cũng giành với em!"

Cố Trọng Cảnh nghe Chử Ngạn phẫn nộ lên án, oan ức như một đứa trẻ.

"Nguyên Nguyên em oan uổng cho anh, anh chủ động tranh giành đồ vật với em khi nào? Lúc mới vừa biết em, vừa cùng em chào hỏi một cái em không nói hai lời liền đánh anh, sau đó cũng là em chủ động tìm anh gây phiền."

Chử Ngạn nghẹn lại, sau đó liền cười lạnh nói: "Trước là em tìm anh gây phiền, nhưng đó là bời vì anh gọi em là tiểu thư, mắt của anh chỉ để trang trí sao? Là nam hay nữ anh cũng nhìn không rõ? Chuyện sau đó anh còn không ngại mà nói là em chủ động trước?"

Cố Trọng Cảnh không muốn làm Chử Ngạn tức giận, đợi lát nữa nháo lên thì không tốt, nói thế nào thì bây giờ bọn họ cũng là người yêu, nhường nhịn bà xã là đương nhiên, cũng không phải vì hắn sợ.

"Nguyên Nguyên anh sai rồi, chuyện trước kia chúng ta không nhắc đến nữa được không? Sau này anh sẽ không bao giờ đối đầu với em nữa, em bảo anh làm gì anh sẽ làm đó, em chỉ hướng đông anh tuyệt đối sẽ không đi đằng tây được không?"

Chử Ngạn nhìn hắn yếu thế, miễn cưỡng hài lòng, nhưng trong lòng vẫn là tức không nhịn nổi, nếu không phải lúc trước Cố Trọng Cảnh gọi một tiếng "Tiểu thư" kia, nói không chừng hai người bọn họ đã sớm đến với nhau, làm sao đến mức lãng phí thời gian mười năm.

Tay y lại bắt đầu ngứa rồi, muốn đánh người.

Thế nhưng đánh rồi thì cuối cùng vẫn là mình đau lòng, Chử Ngạn khó sử

Y nhìn bốn phía không gian một chút, nói: " Nghe lời như thế? Em nói gì anh nghe đó?"

Cố Trọng Cảnh trịnh trọng gật đầu: "Em nói gì anh nghe đó "

Chử Ngạn: "Được, dọn dẹp một mẫu đất, không dọn xong không cho ngủ."

Cố Trọng Cảnh: "Được, bà xã nói cái thì là cái đó, anh đi dọn ngay."

Một chút phiền muộn cuối cùng trong lòng Chử Ngạn biến mất, khóe miệng hơi nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Ai là bà xã của anh."

Cố Trọng Cảnh ngâm nga bài hát không đứng đắn, bắt đầu dọn dẹp mấy loại cây chết héo trong không gian hoang vu.

Chỗ hắn đứng là bên cạnh suối nước của không gian, chỗ này là chỗ đất màu mỡ nhất cả không gian, rất thích hợp trồng dược thảo và hoa cảnh.

Cố Trọng Cảnh nhìn suối nước một chút, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Nhất thời ảo não không nhịn được gõ mạnh đầu mình một cái.

Chử Ngạn đang cùng hắn nhổ cỏ khô bên cạnh giật mí mắt, hỏi hắn:" Anh làm gì vậy?"

Mắt Cố Trọng Cảnh sáng lên: "Nguyên Nguyên! Anh nhớ tới một chuyện, uống nước suối này có thể cường thân kiện thể, anh đồ óc heo, sao lại quên mất chuyện này chứ?"

Chử Ngạn: "..."

Cạn lời rồi, không gian của mình có công năng gì anh cũng quên được, đúng là óc heo.

Cố Trọng Cảnh nhìn biểu cảm cạn lời của y liền biết y đang nghĩ gì: "Ầy, cái này không trách anh được Nguyên Nguyên, tuy rằng nước suối có thể cường thân kiện thể, nhưng cũng chỉ có tác dụng khi chưa thức tỉnh dị năng, khi đó anh mới uống được một tháng liền thức tỉnh dị năng, đều đã mười năm trôi qua, sao anh còn nhớ được? "

Đời này hai người đều không có dị năng, cái công năng đối với Cố Trọng Cảnh có cũng như không này đột nhiên trở nên có ý nghĩa.

Cố Trọng Cảnh đột nhiên hưng phấn lên, thân thể nguyên thân vẫn luôn không quá tốt, đối với một chàng trai mười chín tuổi mà nói, thực sự quá gầy yếu rồi, cộng với chiều cao một mét chín của hắn, thoạt nhìn như một cây sào.

Lúc trước Cố Trọng Cảnh muốn rèn luyện cơ thể một chút, lần này có nước suối, Cố Trọng Cảnh có thể tiết kiệm thời gian rèn luyện để làm nhiều việc khác rồi.

Hắn lắc mình rời khỏi không gian cầm lấy cốc, múc một cốc nước đưa cho Chử Ngạn: "Nào, Nguyên Nguyên."

Chử Ngạn nhận lấy hiếu kỳ uống một ngụm, thần sắc đột nhiên trở nên kỳ lạ, vị mát lạnh ngọt lành này, thật quen thuộc...!

"Nước này mùi vị thật quen."

Cố Trọng Cảnh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, cái đó, bình thường nước em uống đều lấy trong không gian của anh,"

Chử Ngạn mặt không cảm xúc: "Cho nên anh cài gian tế vào đội của em."

Cố Trọng Cảnh không dám tiếp lời, cầm lấy cái cốc trong tay y múc một chén, ở ngay vị trí Chử Ngạn uống qua uống một ngụm, làm bộ lơ đãng nói sang chuyện khác: " Nguyên Nguyên, có phải ngày mai em phải về trường rồi không? "

Chử Ngạn buồn cười, cũng không vạch trần hắn, thuận theo lời của hắn nói: " Giáo viên gọi điện cho viện trưởng rồi, không đi không được."

Nói rồi nói liền có chút khổ não tức giận: " Anh nói xem em đã rời ghế nhà trường bao nhiêu năm rồi? Lại đi học còn không phải sẽ thi được trứng ngỗng sao? "

Cố Trọng Cảnh: "Đừng lo, đợi anh lấy được tiền lương sẽ đi mua vài cây óc chó về trồng, đảm bảo em ăn vào trí nhớ sẽ tăng lên ầm ầm, thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại* không thành vấn đề.

*Thanh Hoa Bắc Đại: Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, hai trường học xếp thứ nhất và thứ hai Trung Quốc

Chử Ngạn mặt mày ủ rũ như trước: "Khoa học xã hội có thể dựa vào trí nhớ, khoa học tự nhiên làm sao bây giờ?"

Cố Trọng Cảnh: "Không sao, học giỏi khoa học xã hội là được, đến lúc đó thi vào trường nghệ thuật, học vũ đạo gì đó, còn có thể nâng cao độ mềm dẻo của cơ thể, sau này còn dùng đến.

"

Chử Ngạn: "..." Nghĩ thật là đẹp!

Lời tác giả: Chử Ngạn: Ăn cơm ngủ đánh Đầu To, không đánh không được..