Mạt Thế Trọng Sinh Chi Chữa Khỏi Hệ Thống

Chương 10: Cái đồ lưu manh

Lãnh Túc đi về phía Cố Thần, đỡ cánh tay hắn, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, dùng ngữ khí ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy, chỗ nào không thoải mái?"

Cố Thần nôn khan một hồi lâu, kết quả không nôn ra được cái gì, ngón tay run rẩy chỉ vào tên tiểu tử kia.

"Ngươi dám trộm vật thí nghiệm của phòng nghiên cứu làm đồ ăn, ngươi không muốn sống nữa sao! Mọi vật sống trong đó đều để dùng làm thực nghiệm, chắc chắn đã bị tiêm một đống thứ thuốc kì quái! Ngươi...... Nôn ――"

Lãnh Túc đau lòng mà vỗ lưng Cố Thần: "Không có việc gì, con gà này là của Lý giáo sư dùng để nghiên cứu xem xem vật nuôi còn có thể dùng để ăn được nữa hay không, bất quá chỉ tiêm một ít chất kích thích sinh trưởng mà thôi."

Cố Thần thở hắc ra, vừa nghe xong lời này, thiếu chút nữa ngất luôn.

Ngọa tào, lão tử đều phun xong hết rồi ngươi mới nói! Lão tử thật vất vả lắm mới ăn được một chút thịt! Tuy rằng có thêm thuốc kích thích, nhưng nó tốt xấu gì thì cũng là thịt!

Lãnh Túc ôn nhu giúp Cố Thần lau đi mồ hôi trên trán, hành động này khiến cho tên nhóc nào đó thiếu chút nữa trừng rớt hai tròng mắt.

Đệch! Cái người đang dùng vẻ mặt ôn nhu kia thực sự là vị đội trưởng lạnh lùng tàn nhẫn – Lãnh Túc của bọn họ sao? Không phải là kẻ giả mạo chứ? Cậu nhóc bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Chờ Cố Thần phun ra sạch sẽ, hữu khí vô lực dựa vào Lãnh Túc đứng lên, y cẩn thận ôm hắn, trầm mặt hướng tiểu tử kia liếc mấy cái, híp mắt, gằn từng chữ một.

"Tiểu Đặng Tử."

Cậu nhanh chóng đứng dậy, nghiêm cúi chào: "Vâng."

"Chạy vòng quanh căn cứ mười vòng, lập tức!"

Tiểu Đặng Tử nghe xong, méo mặt: "A?"

Lãnh Túc cười lạnh một tiếng: "Mười lăm vòng!"

Tiểu Đặng Tử lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, nhanh như chớp chạy ra xa: "Ta liền chạy!"

Cố Thần vỗ vỗ cánh tay Lãnh Túc còn đang ở trên hông hắn: "Như vậy có độc ác quá không?"

Không đợi y mở miệng, hắn nói tiếp: "Bất quá ta thích, soái chết đi được !"

Lãnh Túc khẽ cười một tiếng: "Ta cũng thích Thần Thần."

Đại não Cố Thần nhất thời chết máy, bên trong chỉ còn một đống hỗn độn, cảm giác như đầu lưỡi bị đông cứng, không nói được lời nào.

Ngọa tào, cái quỷ gì vậy?!

"Ngươi...... Ngươi kêu ai là Thần...... Thần Thần!"

Lãnh Túc tiếp tục cười khẽ một tiếng, thanh âm phát ra trầm thấp có từ tính, Cố Thần nghe xong xém chút nữa ngã quỵ xuống.

Y cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên má hắn, ngữ khí mềm mại: "Đương nhiên là kêu ngươi, bằng không còn có ai đáng để ta gọi như vậy?"

Nháy mắt cả khuôn mặt hắn đỏ rực lên như quả táo tàu, Lãnh Túc nhịn không được tiếp tục hôn hôn.

Cố Thần lập tức đẩy y ra, sửa sang lại quần áo: "Đang ban mày ban mặt, chú ý một chút!"

Cố Thần nói xong cũng không thèm quay đầu lại, Lãnh Túc nhìn hai lỗ tai đỏ bừng của hắn, khẽ cười một tiếng liền đi theo.

Trở lại phòng , Cố Thần ghé vào trên giường đem đầu vùi ở trong chăn. Lãnh Túc thấy hắn lộ ra tính trẻ con, buồn cười vỗ vỗ cái mông của hắn.

Cố Thần giống như bị giật điện, lập tức xoay người ngồi dậy, một bên phòng bị, một bên hung hăng trừng mắt Lãnh Túc: "Ngươi muốn làm gì?!"

Khéo môi y cong lên, nhướng mày trả lời: "Ngươi thử nói xem?"

Cố Thần nhìn nhìn vẻ mặt hắc hóa của Lãnh Túc, phát hiện ra nguy hiểm, thân mình run lên rụt về một góc, hai mắt ngập nước đáng thương hề hề nhìn y.

"Ta đói bụng."

Lãnh Túc híp mắt, hầu kết trượt lên trượt xuống, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Ta đi tìm đồ ăn cho ngươi."

Y vừa mới đi đến cánh cửa, Cố Thần yên lặng hướng về phía y, giơ ngón tay giữa lên nhỏ giọng mắng: "Lưu manh thối."

Lãnh Túc quay đầu lại, mày nhướng lên lộ ra nụ cừơi nguy hiểm: "Ngươi nói cái gì?"