Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 17: Tiệc tối đêm Giáng sinh

Editor: Mc.Weed

Beta: Nguyệt Nguyệt

Nước thuốc bôi được một nửa, di động của Lục Gia Xuyên vang lên.

Anh dừng một chút, vẫn giúp cô bôi thuốc xong, sau đó mới ném tăm bông xuống, nhận điện thoại.

Chu Sanh Sanh không nghe thấy đối phương nói cái gì, chỉ nghe thấy anh thường xuyên lấy “Vâng”, “Được”, “Con biết rồi” để trả lời cuộc điện thoại.

Câu nói cuối cùng, anh nói: “Mẹ, ngủ ngon.”

Sau đó Chu Sanh Sanh cũng đã hiểu, ồ, hóa ra là gọi điện thoại cùng mẹ anh.

Gọi điện thoại xong, bác sĩ Lục ngồi trên ghế, chậm rãi thả điện thoại vào trong túi, tựa lưng ngồi trên ghế không nói chuyện. Chu Sanh Sanh én nhìn sườn mặt của anh, mới phát hiện vẻ mặt của anh có chút… Cô đơn?

Cô nghi hoặc vô cùng dụi dụi mắt, sợ là chính mình hoa mắt.

Thật cẩn thận duỗi tay qua, cô chọc chọc mặt của Lục Gia Xuyên. Người ở phía sau mặt không có biểu tình quay đầu nhìn cô, trên mặt chỉ có dấu chấm hỏi viết hoa.

“Sờ tôi làm gì? Nhìn thấy tôi quá đẹp trai, không thể chịu được?”

“Không không không, nhìn bộ dáng gần đất xa trời của anh, sợ anh chết ở chỗ này.”

“…”

Nhìn anh không có hứng thú muốn cãi lại với cô, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.

Một năm trước, ngày cho Lục Gia Xuyên leo cây kia, cô vốn dĩ là muốn cùng anh về nhà ông ngoại anh ăn cơm. Mẹ anh một lòng trông ngóng anh tìm được bạn đời, mà anh không muốn mẹ mình thất vọng, nên mới tìm đến cô để  cô làm “bạn gái lâm thời”.

Cô luôn luôn sử dụng nguyên tắc đổi mặt thì sẽ đổi một đời người, những ngày tháng không thể quay về không cần lưu luyến quá nhiều, nhưng một năm này, cô vẫn luôn luôn nhớ về cảnh tượng một năm trước. Cô hiếm khi ăn diện lộng lẫy, hiếm khi chờ mong trong lòng, cũng đã đi đến địa điểm đã ước định.

Cô thậm chí thấy ở ngã tư, Lục Gia Xuyên ngồi trong xe ô tô màu đen chờ cô, chỉ cần đi thêm vài bước, cô có thể cho anh một kinh hỉ rồi.

Sự tiếc nuối kia, theo sự biến mất của gương mặt kia, biến thành sự tiếc nuối vĩnh viễn.

Chu Sanh Sanh bỗng nhiên thò đầu lại gần, chớp chớp mắt với anh: “Bác sĩ Lục, khi còn nhỏ cha tôi đã từng nói với tôi, ông ấy cảm thấy tôi có năng lực nhìn thấu nhân tâm, anh dám cho tôi nhìn tay anh không? Nói không chừng tôi có thể nhìn thấy anh đang có phiền não gì trong lòng đấy.”

Lục Gia Xuyên nhếch nhếch miệng, không mặn không nhạt mà nói: “Phải không? Khi còn nhỏ mẹ tôi cũng đã nói với tôi, bà ấy cảm thấy tôi có năng lực nhìn thấu não người, cô có dám cho tôi nhìn đầu cô không? Nói không chừng tôi có thể nhìn ra cô thiếu mấy cọng noron.”

“…”

Chu Sanh Sanh lười để ý đến phản ứng của anh, dứt khoát kéo tay anh, lật qua làm bộ làm tịch nhìn kỹ.

Lục Gia Xuyên không có nói cái gì, cứ lẳng lặng nhìn cô giả vờ.

Tay anh rất xinh đẹp, điều này cô đã sớm biết, nhưng cầm trong tay cẩn thận nhìn, mới cảm thấy hai chữ “xinh đẹp” vẫn chưa đủ để hình dung. Cô trước nay không có đôi tay trơn bóng thon dài như vậy, mỗi đốt ngón tay đều như ngọc thạch được tỉ mỉ tạo hình, mỗi một móng tay đều có ánh sáng óng ả, mang theo màu hồng phấn nhợt nhạt.

Một lát sau, Chu Thần Côn tỉnh lại từ trong ánh mắt say mê, ho khan hai tiếng, ngẩng đầu chắc chắn mà nói: “Anh hiện tại rất phiền não vì mình không có bạn gái.”

Chủ nhân của đôi tay cười nhạo hai tiếng, thu tay không nói lời nào.

“Sao thế, chẳng lẽ tôi nói sai rồi?” Cô đoán nhất định mẹ anh lại muốn anh đưa bạn gái về ăn cơm, mà anh không tìm thấy người có thể giả làm bạn gái lâm thời.

Lục Gia Xuyên đưa tay vào trong túi áo khoác, không để ý gật gật đầu: “Đúng vậy, cô nói không sai. Cái này có gì khó đoán? Đêm Giáng Sinh còn trải qua một mình lẻ loi, rất hiển nhiên là một con “cẩu độc thân”. Mẹ tôi gọi điện thoại bảo tôi mai về nhà cũ ăn cơm, một đám người già lớn tuổi, cuộc đời sắp đi đến kết thúc không ngừng nói kết hôn đi kết hôn lại, nếu không kết hôn thì cho rằng sinh lý của tôi có vấn đề, nói không chừng sẽ sinh ra con não tàn, phiền não hiện tại của tôi tất nhiên là làm sao có thể tránh thoát được một kiếp này.”

Ha ha ha, nhìn đi, cô biết là sẽ thế này mà! Chu Sanh Sanh rất đắc ý, lúm đồng tiền như hoa.

Vì vậy anh vừa dứt lời, đã thấy nữ thần côn kia cười hì hì đi lên trước mặt anh, chỉ chỉ cái mũi của mình: “Bác sĩ Lục, anh thấy tôi thế nào?”

“Đoán thật chuẩn, muốn tôi gọi cô một tiếng Chu Đại Tiên ư?” Anh rất phối hợp.

Nào biết “Chu Đại Tiên” bĩu môi: “Ai nói với anh cái này? Tôi đang hỏi anh, anh thấy tôi thế nào, có thể cùng anh về nhà hôm Giáng Sinh, giúp anh tránh thoát một kiếp không?”

“…” Lục Gia Xuyên dừng một chút, hiển nhiên không nghĩ đến cô có ý tứ này.

“Anh nghĩ xem, anh thiếu một người bạn gái, tôi lại lẻ loi một mình không có nơi ở qua Giáng Sinh.” Chu Sanh Sanh nâng mặt liều mạng nháy mắt: “Nhìn xem, tôi cũng là người có tí nhan sắc, đôi mắt to chớp chớp này, làn da mịn  màng, cái mũi nhỏ và cao này, còn có…”

Cô còn chưa xong, đã bị bàn tay to của bác sĩ Lục che mặt, xoay sang một bên. 

“Tối nay tôi không ăn không được nhiều, xin hãy thương tiếc cho tôi, để tôi giữ được một ít thức ăn trong dạ dày này.” 

Cô bị một bàn tay của anh chặn cả khuôn mặt, tức hộc máu muốn ăn miếng trả miếng, tuy nhiên tay lại ngắn, hai cánh tay ở giữa không trung vung không ngừng, trước sau đều không thể chạm vào mặt anh. 

Cuối cùng, cô chụp lấy tay hất anh ra, tức giận nói: “Tôi chỉ muốn giúp anh một việc, trả ơn anh vừa rồi trong rạp chiếu phim giúp tôi một lần! Hơn nữa gia đình anh muốn anh đưa bạn gái về nhà ăn cơm, vừa đúng nhà tôi không có ai để về ăn cơm, đẹp cả đôi đường, vì sao lại không làm? Không làm thì thôi, ai cần! Tôi là một thiếu nữ vô địch thiên hạ cực kì xinh đẹp, rất nhiều người đang chờ đợi để mời tôi ăn cơm! ”

Cô trợn trắng mắt, đứng dậy quay đầu định đi.

Nào biết phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói lười biếng của anh: “Mẹ tôi nấu cơm rất ngon.”

Dừng chân một lát, cô quay đầu lại nhìn anh với vẻ nghi ngờ.

Vị bác sĩ kia ngồi trên băng ghế dài, nheo mắt nhìn cô: “Tuy rằng tính cách hơi xấu, đầu óc cũng không đủ dùng, nhưng tâm địa không tồi, bộ dạng lớn lên vẫn nhìn ra đâu là mắt đâu là mũi…”

“Người khác đều nói là khuynh quốc khuynh thành, tôi ở nơi này lại coi như mắt có mắt mũi có mũi?! A, anh tìm cho tôi một cái mũi là mắt, một cái mắt là mũi xem!” Chu Sanh Sanh cũng liếc mắt nhìn anh: “Cho nên thì sao? ”

“Cho nên, đành cố mà mang cô về nhà ăn bữa cơm thôi.”

Anh còn thật sự bày một bộ dạng  “Cố mà mang”!

Chu Sanh Sanh vừa tức giận vừa buồn cười đứng ở tại đó, nhưng trong lòng lại chậm rãi mềm nhũn xuống. Cô đứng ở đầu đường, qua lớp người đến người đi nhìn anh, hít thở chậm rãi thở ra sương trắng bên môi, như người mất hồn nghĩ, một nguyện vọng kia còn chưa hoàn thành, rốt cuộc một năm sau có thể kết thúc đúng không?

*-*

Đêm nay, hai người đi trên phố tràn ngập ca khúc Giáng Sinh, chậm rãi trở về nhà.

Tính đi tính lại, Lục Gia Xuyên đã đưa cô về nhà nhiều lần, từ lúc cô còn là Chu Sanh Sanh, cho đến bây giờ cô là Chu An An.

Không dám để lộ quá nhiều tin tức, cô đổi thân phận mới dẫn anh đi vòng một con đường mới về nhà, vẫn như cũ dừng ở cách xa nhà một con đường, chỉ lung tung vài cái nói đây là nhà riêng của cô.

Lục Gia Xuyên đi dưới ánh đèn đường, bóng lưng được kéo rất dài, rất dài, trong im lặng, bỗng nhiên mở miệng hỏi cô: “Cô nói cho tôi nghe, cô sẽ không cho tôi leo cây chứ?”

Dưới chân cô lảo đảo một cái: “…Gì?”

Người bên cạnh liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Một năm trước, một người phụ nữ cũng nhẹ nhàng nói rằng muốn cùng tôi về nhà ăn tối, sau đó ở đầu đường thứ hai phía trước, cho tôi leo cây rồi như bốc hơi khỏi thế giới, không xuất hiện nữa.”

“…”

“Hôm đó tôi cũng nói với mẹ tôi sẽ đưa bạn gái về nhà, cả nhà bảy cô tám dì đều đến, ngồi nghiêm chỉnh ở nhà, chuẩn bị vây xem bạn gái tôi. Sau đó, tôi bị cho leo cây, trở lại một mình, không có một bữa ăn nào, nhưng chấp nhận một lễ rửa tội, từ trong ra ngoài đều vui vẻ.”

Chu Sanh Sanh phụt một tiếng bật cười, ngẩng đầu lên nhìn thấy bác sĩ hơi híp mắt, vẻ mặt không tốt, lại vội vàng nghiêm túc. 

“Tôi không phải loại người như vậy!” Cô chột dạ dời tầm mắt sang chỗ khác, cố gắng làm cho bản thân có vẻ tự tin: “Ưu điểm lớn nhất của tôi chính là nói được làm được. Bác sĩ Lục, anh yên tâm, ngày mai tôi chết giữa đường, có biến thành quỷ cũng sẽ bỏ qua cùng anh ăn bữa cơm này. Cho dù không thể cho người già trong nhà đối với hôn nhân đại sự của anh hết quan tâm, nhưng ít nhất cũng có thể làm cho họ từ nay về sau không dám dạy anh cách yêu đương nữa!”

“…” Lục Gia Xuyên không nói gì, nhưng theo quan sát của Chu Sênh Sanh mà nói, cô có thể xác định khóe miệng anh có xu hướng cong lên.

“Biểu cảm gì đây? Muốn cười thì cười, không ai ngăn cản anh.” Chu Sanh Sanh cười nhạt: “Bác sĩ Lục chính là người sẽ chết vì kiêu ngạo, nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, cuộc sống như vậy mới thích thú! Anh im lặng như vậy là có ý tứ gì?”

“Cảm ơn đã chỉ dạy. Lần sau tôi sẽ cố gắng như một kẻ điên ha ha ha và chạy như điên trên đường phố tối tăm.”

“…”

Cuối cùng, anh dừng lại ở cái mà cô gọi là “cửa nhà”, ngẩng đầu lên nhìn vào khu phố nhỏ kia: “Ngày mai gặp nhau ở chỗ này đúng không?”

Chu Sanh Sanh gật đầu: “Ở chỗ này.”

“Buổi chiều tôi phải đến bệnh viện một chuyến, lúc 5 giờ tôi chờ ở đây đón cô.”

“Được.”

“Cô… Ăn mặc chỉnh tề một chút đi.”

“Phụt…” Chu Sanh Sanh nở nụ cười, một lát sau vẫn gật đầu như cũ: “Được.”

“Quần áo cũng phải thay đổi, cái tay áo này đều bẩn hết rồi.” Anh ta liếc mắt nhìn một cái, mặt đầy bất mãn. 

“Được, được được.” Cô chỉ lặp lại duy nhất một từ.

Lục Gia Xuyên lại có chút nghi ngờ, từ khi nào người này lại nghe lời như vậy? Lúc trước không ngừng coi nhau là cái đinh trong mắt, chỉ sợ một giây không thể làm anh tức chết thôi sao?

“Cô chắc chắn sẽ không cho tôi leo cây?” Anh xác nhận lại một lần  nữa.

Dưới bầu trời đầy sao, vóc dáng cô gái nhỏ nhắn kia cười đến mức mắt đều cong thành trăng lưỡi liềm, nhếch miệng giơ tay thề: “Tôi thề sẽ không lần nữa…“

Dừng một chút, cô nói: “Tôi thề, tôi sẽ không cho anh leo cây.”

Dự báo thời tiết cô đã kiểm tra kĩ, sẽ không có mưa trong tuần tới. Lúc này đây, cô nhất định sẽ cùng anh về nhà ăn một bữa cơm, hoàn thành ước định một năm trước. 

Chu Sanh Sanh vẫy tay, nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất ở đầu đường.

Bóng lưng của anh bị đèn đường kéo rất dài, lẻ loi, lại giống như một gốc bạch dương thẳng tắp. Trong một khoảnh khắc, cái bóng của anh trùng khớp với cô, khiến cô hơi hoảng hốt.

Trên đời này người cô độc thực sự không chỉ có một mình cô, đại khái mỗi người cô độc đều có điểm khác nhau, nhưng rốt cuộc cũng cùng một đường về. 

Cho dù thế nào, ngày mai cô nhất định sẽ cùng bác sĩ Lục ăn cơm đêm Giáng Sinh!