Edit: Jess93
Đầu La Thuấn lập tức "Đùng" một tiếng, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Thật sự là năm hạn mà!
Anh ta vội vàng liên hệ người ra giá cao nhất kia để bán quán bar ra ngoài, trong lòng vừa chảy máu vừa lửa cháy đến mông chạy về nước M.
Từ khi cùng La Thuấn kết hôn, cho tới bây giờ hai người chưa từng tách ra lâu như vậy. Cả ngày An Tử Tình xuân đau thu buồn, cô ta cũng mơ hồ nghe nói công ty bên kia xảy ra chút chuyện, chẳng qua ở trong lòng An Tử Tình, không có gì La Thuấn làm không được, bởi vậy cô ta cũng không lo lắng. Hiện tại thấy người đàn ông nhà mình chạy về, An Tử Tình như một con yến chui vào trong ngực La Thuấn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuống hai dòng nước mắt trong veo: "Thuấn, em rất nhớ anh."
"Ừm." Thái độ La Thuấn khác thường cũng không có ấm giọng an ủi, chỉ qua loa ôm lại cô ta một chút, sau đó lập tức tránh khỏi cánh tay An Tử Tình, đổi bộ quần áo, nói câu "Anh muốn tới công ty" rồi cũng không quay đầu rời đi.
Nước mắt An Tử Tình lộp bộp không ngừng rơi xuống, tại sao anh ấy có thể như vậy? Chẳng lẽ anh ấy không biết, mỗi ngày ở trong nhà cô ta nhàm chán biết bao nhiêu, nhớ nhung anh ấy đến mức nào sao?
Quả nhiên hôn nhân là phần mộ tình yêu? An Tử Tình nhào lên trên giường, khóc đến thần trí mơ hồ.
La Thuấn đến công ty mới biết được, tình huống nghiêm trọng rất nhiều so với tưởng tượng của anh ta.
Cái gì cống thải dầu tuần hoàn, cái gì gạo có độc tố Bt, không chỉ vấn đề thực phẩm, mà còn tiềm ẩn những nguy cơ về phòng cháy chữa cháy, ngoài ra còn có vấn đề về thuế. La Thuấn là sử dụng lối đi chuyên dụng trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc, nếu không, các nhân viên có liên quan bên ngoài, các phóng viên truyền thông lớn thậm chí là cổ đông của rất nhiều công ty đều sẽ gọi tên anh ta để đuổi theo và chặn anh ta lại.
Trong văn phòng, đội xử lý khủng hoảng tạm thời cuối cùng cũng đợi được tổng giám đốc.
* * *..
An Tử Tình khóc đến khi ngủ thiếp đi, chờ đến khi tỉnh lại bên ngoài đã tối đen.
La Thuấn sứt đầu mẻ trán về đến nhà, phát hiện trong nhà trống rỗng, an tĩnh giống như ngôi mộ, khiến người ta ngạt thở. Kéo hai chân nặng nề vào phòng ngủ, An Tử Tình bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đầy oan ức, quay đầu đi chỗ khác không để ý tới anh ta.
La Thuấn không khỏi cảm thấy bực bội, nhẫn nại dủng giọng nói dịu dàng hỏi: "Tình Tình, trong nhà có gì ăn không, anh đói bụng."
An Tử Tình vốn chờ La Thuấn đến an ủi mình, không nghĩ tới cuối cùng trông mong anh ta trở về, câu nói đầu tiên lại hỏi cô ta có gì ăn không? An Tử Tình gần như có thể nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình, đây chính là người đàn ông cô ta tìm! Nếu đổi thành anh Thời Dã, đã sớm đau lòng hỏi tại sao cô ta khóc, sau đó buông xuống tất cả mọi chuyện dụ dỗ cô ta đến khi nín khóc mỉm cười.
Cô ta kinh ngạc nhìn La Thuấn, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Cuối cùng Lâm Tịch cũng thấy được sự lợi hại của Tông Tuần.
Thế gia, thứ lợi hại nhất cũng không phải là bọn họ có bao nhiêu tiền, mà là kiến thức tuyệt vời và mạng lưới quan hệ khiến người ta sợ hãi. Bình thường mà nói, những việc chỉnh người khác sụp đổ như thế này cũng không đem lại bao nhiêu lợi ích cho mình, các gia đình quý tộc đều khinh thường, hòa khí sinh tài, thương nhân chú ý chính là một chữ "Hòa," dĩ nhiên trừ khi có đầy đủ lý do chính đáng.
Chẳng hạn như -- trùng quan giận dữ vì hồng nhan*.
*Bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: Khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi "Người nhà thế nào?" Gia nhân đáp "Bị Sấm vương tịch biên hết rồi!" Ngô bảo: "Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả." Lại hỏi: "Phu nhân thì sao?" Đáp: "Bị bắt." Ngô lại nói: "Ta về nhất định sẽ thả ra." Hỏi tiếp: "Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?" "Bị Sấm vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi." Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: "Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?" Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải Quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.
Ý câu này chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh.
Hiện tại trùng quan đang nhìn hồng nhan của anh ta: "Nghe nói hôm qua em rể tốt của cô đã chạy về, đoán chừng gần đây đều sẽ bận rất nhiều việc, có thể sẽ lạnh nhạt em gái cô, là lỗi của tôi."
Lâm Tịch nhìn đôi mắt bình tĩnh không lay động của Tông Tuần, đoán chừng đây gần như là một kỳ tích quét sạch cả một thương nghiệp đế quốc chỉ trong nháy mắt, đổi thành An Tử Tình không chừng đã đắc ý thành bộ dáng gì rồi, thế gia chính là thế gia nha.
Nhìn Tông Tuần người ta, giả vờ cũng phải tươi mát thoát tục như thế chứ.
"Người dám coi tôi là đồ ngốc, tôi đều sẽ trực tiếp để kẻ đó biến thành đồ ngốc." Nghe thấy lời ấy, Lâm Tịch hơi thất vọng, tươi mát thoát tục mới online lại lần nữa đổi về tổng giám đốc bá đạo.
"Bước kế tiếp anh muốn làm thế nào?" Lâm Tịch hỏi.
Tông Tuần cười một tiếng quỷ dị, môi mỏng bày ra độ cong rất gợi cảm: "Cô đoán xem?"
Đoán em gái anh!
Thấy vẻ mặt Lâm Tịch hơi không kiên nhẫn, Tông Tuần lắc đầu, cô gái này còn không có tính nhẫn nại bằng anh ta, chưa bao giờ sẽ nói lời dễ nghe, cũng chưa bao giờ chiều theo anh ta, hết lần này tới lần khác anh ta vẫn yêu cô mà không thể giải thích được, chẳng lẽ anh ta có máu M trong truyền thuyết?
"Bảo cô đoán đấy, bởi vì lần này tôi tham khảo thủ đoạn của cô. Trong hai ngày tới, sẽ nổ ra chuyện tất cả khách sạn thuộc sở hữu của La thị đều có gắn thiết bị giám sát, chuyện quán bar bên phía Hoa quốc sẽ lan truyền đến nước M, chẳng phải La Thuấn am hiểu lợi dụng truyền thông sao? Vậy thì để truyền thông giúp anh ta nổi tiếng 1 lần nữa đi, dù sao thì sau này cũng không còn cơ hội."
Quả nhiên, sự kiện video lần này, mới là đòn đả kích trí mạng! Người dân nước M, những người đã ăn sâu vào quyền con người và quyền riêng tư, đã thấm vào trong máu của họ, dưới sự kích động của truyền thông họ đã triệt để nổi giận. Còn chưa biết rõ sự thật, đã có nhiều chuỗi khách sạn bị đối tượng không rõ danh tính xúc động xông vào đánh đập và bị quần chúng ăn dưa mãnh liệt chống lại. Được người ta gọi sự kiện này là "Giám sát môn." Trong nháy mắt La thị sụp đổ, tổng giám đốc La Thuấn bị bắt giam, đồng thời cấm nộp tiền bảo lãnh trong thời gian quy định.
Đoạn thời gian trước La đại tổng tài hăng hái đã biến thành châm chọc vào giờ phút này, thật đúng là đẹp trai chỉ cách đó ba giây, rất nhiều phương tiện truyền thông đã so sánh những bức ảnh trước đây của La Thuấn với những bức ảnh hiện tại, một số người trên mạng càng chơi ác hơn photoshop thành nhiều phiên bản "Mọi người hãy tìm sự khác biệt," còn có bị chế thành biểu tượng cảm xúc, trong đó kinh điển nhất chính là hai tấm mặc quần áo giống nhau, sau khi tinh thần sa sút "Giám sát môn" (trước chỉnh sửa) và trước khi "Giám sát môn" thì bị đánh dấu (sau chỉnh sửa).
Mặc dù La Thuấn chuẩn bị nhiều mặt, nhưng anh ta bị rất nhiều người "Quan tâm," tạm thời đừng nghĩ được ra ngoài.
Có vài người thoạt nhìn cao lớn đẹp trai, vô cùng quyến rũ, đó là bởi vì anh ta mặc vào một bộ quần áo hàng hiệu gọi là "Tiền tài." Một khi cởi ra, thì lập tức đánh về nguyên hình.
Chẳng phải ngươi nói chân An Tử Hàm không bằng tình yêu quý giá của An Tử Tình sao? Hiện tại lão tử cắt đứt cánh của ngươi, nhìn tình yêu của ngươi có thể mang ngươi bay lượn hay không!
Lâm Tịch đang âm thầm thoải mái không thôi, ngày hôm nay lại bị một người bị kín mít ngăn tại cửa nhà mình, người phụ nữ kia dùng giọng điệu hoảng sợ nói: "Chị, là em, mau cho em vào nhà!"
Lại là An Tử Tình!
Lâm Tịch cũng không có nói nhảm, lấy ra chìa khóa mở cửa, đi thẳng vào phòng cô với An Tử Tình đã nhiều ngày không gặp.
Hóa ra, bởi vì An Tử Tình chưa từng tiếp xúc với tất cả mọi chuyện ở công ty La Thuấn, ngược lại cũng không có người làm khó cô ta.
Cô ta chỉ bị cưỡng chế không được tùy ý xuất cảnh trong thời gian tới mà thôi. Nhưng mà trải qua khoảng thời gian này mọi người dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích công ty La Thuấn, cộng thêm những lời bàn tán tràn lan trên internet, An Tử Tình đã sớm biến thành chim sợ cành cong, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Vốn dĩ với biểu hiện của La Thuấn khi trở về từ Hoa quốc, sẽ khiến cho An Tử Tình, người trong đầu luôn luôn chỉ có tình thơ ý họa, anh anh em em khá bất mãn, hai người đã bắt đầu lâm vào chiến tranh lạnh. Một người cảm thấy, ngươi đạt được ta đạt được trái tim ta, lại không cố gắng yêu quý ta; một người lại cảm thấy mình bị lừa dối sâu sắc, đây không phải là người dịu dàng khéo hiểu lòng người, đây chính là người ngu xuẩn chỉ vì lợi ích của bản thân và không biết cảm thông cho người khác.
Lúc này La Thuấn rất hối hận lúc trước bị nước mắt dũ dỗ, nỗ lực trả giá đắt cưới về một người lạnh tâm lạnh phổi như vậy, An Tử Tình không hiểu ân, thưởng, mặc kệ tình cảnh anh ta như thế nào, vĩnh viễn chỉ biết đòi lấy, gặp chuyện ngoại trừ làm nũng và khóc thút thít, cái gì cô ta cũng không biết làm!
An Tử Tình cũng rất hối hận, lúc này cô ta bắt đầu điên cuồng nhớ Lục Thời Dã dịu dàng cẩn thận.
Thời gian cưỡng đoạt quá khứ, sinh ra thứ con hoang gọi là hồi ức.
Nỗi nhớ về quá khứ đang gặm nhắm trái tim thủy tinh của An Tử Tình, cô ta muốn đi tìm anh Thời Dã của mình! Hóa ra, trên thế gian này anh Thời Dã mới là người duy nhất thật sự yêu cô ta!