Tư Minh Hạo vẫn luôn không nói gì, anh ta rất khó chịu.
Hiện tại quan hệ giữa anh ta và Triển Vân Linh rất mập mờ, căn bản mỗi lần đều có một đám người che chắn, ngoại trừ trên lớp còn lại hai người như hình với bóng.
Mặc dù Tần Minh Nguyệt là bạn gái chính quy trái lại rất ít khi đi cùng nhau, nhưng Tư Minh Hạo cảm thấy loại người kiêu căng, không biết cách tôn trọng người khác giống như Tần Minh Nguyệt, nếu như không phải bây giờ Tư gia cần hợp tác với Tần gia, anh ta đã bỏ rơi cô, có thể cho cô một danh phận đã không tệ.
Kết quả cô gái này lại công khai ở cùng một cây giá đỗ tát thẳng vào mặt của anh ta.
Bây giờ Tư Minh Hạo ước rằng Triển Vân Tiêu có thể đánh chết Dịch Dương mới hả giận, nhưng không thể, nếu thật sự trêu chọc đến cô gái đanh đá Tần Minh Nguyệt này, chuyện gì cô cũng dám làm.
Tư Chấn Nam đã nhắc nhở anh ta nhiều lần, tuyệt đối không thể đắc tội Tần Minh Nguyệt, phải cung phụng giống như tổ tiên. Mỗi lần nghĩ đến phải sống với tổ tiên cả đời như vậy, nội tâm Tư Minh Hạo cũng sụp đổ.
Nhìn Triển Vân Linh trong bộ váy trắng, không nhiễm bụi trần, giống như một đóa hoa thủy tiên tươi mát duyên dáng yêu kiều, Tư Minh Hạo khẽ cắn môi, Vân Linh tốt đẹp như vậy, không thể có một tia dơ bẩn khinh nhờn! Chịu đựng, nhất định phải chờ trong nhà đạt được phê duyệt lại nói!
"Dựa vào cái gì! Cậu thua chỉ có một mình cậu bị phạt, Vân Tiêu thua lại muốn năm người!" Tiếng nói sắc nhọn của Tiền Dao Dao vang lên.
Lâm Tịch âm thầm lắc đầu, kẻ ngu xuẩn này!
"Cô không dám nhận điều kiện này, là sợ Triển Vân Tiêu sẽ thua tôi? Mà các người.." Cho tới bây giờ trên mặt Dịch Dương cũng không có một chút biểu cảm nào, tràn ngập khinh thường: "Hóa ra nhóm của các người là do cô gái Tiền Dao Dao này quyết định, nếu đã không có can đảm, cút đi, đừng cản đường của tôi."
"Cậu.. Cậu đừng khích bác ly gián!" Tiền Dao Dao ý thức được mình nói sai, cô ta đã quen phản đối khi đối mặt với người mình chán ghét, không ngờ Dịch Dương vậy mà bắt được điểm này làm ầm ĩ. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Triển Vân Tiêu hơi trầm xuống, trong lòng Tiền Dao Dao có một chút thấp thỏm: "Vân Tiêu, cậu đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, tớ tin cậu nhất định có thể thắng, thật đấy!"
"Ha hả! Tin tưởng? Tin tưởng đến mức không dám đồng ý với điều kiện của tôi?"
Lúc này, Tiêu Triệt trầm giọng nói: "Cậu ta là ngoài mạnh trong yếu, sợ bại bởi Vân Tiêu, mới cố ý nói nhăng nói cuội kèm theo hai điều kiện này, nếu để tôi nói, đồng ý với cậu ta!"
"Đúng! Chắc chắn Vân Tiêu sẽ không thua, Dịch Dương tên giá đỗ này, từ nhỏ đã có vẻ bệnh tật, chắc chắn sẽ thua, nói ra bao nhiêu điều kiện chẳng phải đều uổng phí!" Tiền Dao Dao mới vừa nói bậy, lúc này vội vàng nhảy ra trợ uy.
Lâm Tịch hoàn toàn cứng họng khi đối mặt với một đồng đội heo không có IQ này, chỉ còn "Ha ha."
Đây là trợ uy sao? Tại sao nghe thế nào cũng giống như Triển Vân Tiêu đang bắt nạt kẻ yếu, thắng người không học võ, như vậy được sao?
Tần Minh Nguyệt cười như vậy khiến Tiền Dao Dao hậu tri hậu giác suy nghĩ, chẳng lẽ cô ta lại nói sai?
"Cô không nói lời nào, không ai coi cô là câm điếc!" Mặt Triển Vân Tiêu đen như đáy nồi, người phụ nữ như heo này!
Đôi mắt to của Triển Vân Linh chứa đầy nóng nảy và lo lắng: "Vân Tiêu, cái tính khí nóng này của em khi nào mới có thể thay đổi? Tần tiểu thư bọn họ tới nơi này để tập luyện kỹ năng mà thôi, mọi người đừng suy nghĩ nhiều. Minh Nguyệt, cậu đi với chúng tôi đi, đừng so đo, tất cả mọi người là bạn bè, như vậy rất tổn thương hòa khí?"
Giống như trong cốt truyện, Triển Vân Linh vĩnh viễn làm những chuyện hòa giải vô ích, cũng không biết có lòng hay là vô tình, luôn khiến mâu thuẫn càng thêm gay gắt.
Quả nhiên!
"Tư Minh Hạo tôi và Dịch.. Cái gì đấy, từ trước tới giờ đều không phải là bạn bè." Tư Minh Hạo cảm thấy chiều cao một mét tám của mình hoàn toàn có thể nghiền ép người này, dùng một loại giọng điệu nhìn xuống con kiến hôi mà nói: "Về phần cậu cố tình gây sự đưa ra những điều kiện kia, tôi thay mặt Vân Tiêu tiếp nhận. Hi vọng cậu nói thì có thể làm được, mặc dù lớn lên không giống đàn ông, ít nhất làm việc cũng phải giống như một người đàn ông."
Nói đi nói lại, rốt cuộc người nào đang cố tình gây sự? Ngươi nha còn vô tình vô liêm sỉ đấy!
Lâm Tịch biết, nếu là một tháng trước, chắc chắn Dịch Dương sẽ thua, nhưng hiện tại nha..
"Được, tôi cũng hi vọng cậu nói được làm được, dù sao mặc dù cậu làm việc không giống đàn ông, ít nhất dáng dấp còn giống một người đàn ông." Dịch Dương lạnh nhạt trào phúng.
"Mẹ kiếp, cậu nói người nào!" Rốt cuộc Tư Minh Hạo nổi giận, anh ta có khả năng bị cắm sừng, gian phu lại còn lớn lối như thế!
"Nói người nào ai biết, đã tới khu võ thuật, hi vọng các người am hiểu không chỉ là đánh pháo miệng!" Lâm Tịch lười biếng nói, trực tiếp cầm tay Dịch Dương: "Đi thôi, đi tìm hội trưởng xác nhận!"
Động tĩnh bên này, thật ra đã sớm đưa tới không ít người vây xem từ xa, ngay cả những người đang luyện tập trong từng phòng võ thuật cũng đi ra, đã nhiều năm không ai ký xác nhận đánh nhau, có náo nhiệt không xem là kẻ ngốc, đây là điểm chung lớn của người trong nước!
Người hai bên cộng thêm mấy trăm quần chúng ăn dưa, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi tìm hội trưởng câu lạc bộ võ thuật, khiến hội trưởng câu lạc bộ võ thuật vẫn luôn ngồi ăn rồi chờ chết giật nảy mình, khá lắm, còn tưởng rằng có người từ bên ngoài đến phá quán đấy, hù dọa bảo bảo!
Sau khi liên tục xác nhận hai bên không có dị nghị đối với trận đấu này, chính thức ký hiệp ước đánh cuộc, dựa theo lệ cũ thường ngày, vì phòng ngừa phe thất bại không chịu thực hiện, phải thông báo ba lần trong phạm vi toàn trường.
Khi người dẫn chương trình của Thịnh Duệ dùng giọng nói ngọt ngào lặp lại thông báo phe thất bại phải chạy năm vòng xung quanh sân thể dục và hô to "Tôi là nhân yêu tiểu tiện nhân" ba lần, đầu tiên mọi người bật cười, sau đó toàn bộ Thịnh Duệ đều sôi trào!
- - Wow! Thật là lãng mạn! Có người đánh nhau vì đệ nhất mỹ nữ của Thịnh Duệ!
- - Đúng vậy đúng vậy, nếu có người cũng vì tôi đánh nhau, tôi có chết cũng là chết hạnh phúc!
- - Đừng có gấp, chắc chắn sẽ có người vì cậu đánh nhau, chẳng qua đánh thua thì chịu trách nhiệm cưới cậu.
- - Cút đi!
- - Mặc niệm cho người đáng thương dám can đảm khiêu chiến với Triển Vương tử đi!
- - Ôi, hồng nhan họa thủy, với thân thể nhỏ bé kia của Dịch Dương, đoán chừng Triển Vân Tiêu đánh một quyền đã bay.
* * *
* * *
Tóm lại cái gì cũng nói, ở nơi này vốn nên là hoạt động tự do vào buổi chiều, vô luận là hẹn hò trong rừng cây, hay là ngắm hoa trong vườn hoa hồng, vò đầu bứt tai trong câu lạc bộ nhiếp ảnh, còn có những người tham gia nấu ăn, đều không hẹn mà cùng nện bước chân, kêu gào chạy tới câu lạc bộ võ thuật.
Câu lạc bộ võ thuật vốn tương đối quạnh quẽ trong nháy mắt quá tải, nếu như không phải trường học hoàn toàn phong kín, đoán chừng bây giờ bên ngoài đã bắt đầu có người đẩy xe nhỏ cao giọng rao hàng: "Bia, nước khoáng, thuốc lá, sữa bò cháo Bát Bảo, đến, đến, nhường chân một chút, hạt dưa, đậu phộng, cá nướng lát, ôi! Phía trước phiền toái thu chân lại một chút."
Tóm lại, sau một hồi náo loạn, rốt cuộc thi đấu chính thức bắt đầu!
Đích thân hội trưởng câu lạc bộ võ thuật làm trọng tài, cuộc đấu dùng quy tắc tán thủ, tất nhiên, võ đài chính là đấu trưởng giữa câu lạc bộ võ thuật, hiện tại các ghế ngồi trống rỗng ngày xưa đã chật cứng người, vé đứng đã bắt đầu xuất hiện, hội trưởng câu lạc bộ võ thuật rất đau lòng, lúc trước xây thành phong bế thu phí thì tốt, có thể tăng thêm cho câu lạc bộ rất nhiều kinh phí hoạt động nha!
Lôi đài cao sáu mươi centimet, dài rộng đều tám mét. Ban đầu nó là hệ thống ba -thắng-hai, mỗi lần ba phút, nhưng bây giờ biến thành một trận đánh, với thời gian năm phút. Trong lúc đó nếu ngã xuống bắt đầu đếm ngược ba lần, cùng với bước ra khỏi lôi đài đều tính thua, một bên xuất hiện ba lần trọng tài đếm ngược, cũng có thể được phán là bên thua cuộc.
Ăn dưa quần chúng xem xét thể trạng hai bên dự thi, trong nháy mắt đã quyết định thắng thua.
Với một tiếng tiếng còi rõ ràng vang lên, trận thi đấu bắt đầu!