Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 146: Phần thưởng nhiệm vụ Tinh Tế tỷ đệ 5

"Tôi tách ra một sợi thần thức để theo cô đi làm nhiệm vụ, nhưng bây giờ lực lượng của tôi rất yếu, một khi nói chuyện sợi thần thức này sẽ tiêu tan. Bớt nói nhảm đi." Giọng nói A Lê nghiêm túc chưa từng có.

Lâm Tịch nghe vậy cảm thấy hơi kỳ quái, không phải nói chỉ cần tiêu hao huyền tinh là có thể liên hệ sao?

Chẳng qua cô cũng không dài dòng thêm: "Làm sao đi vào, cô nói đi."

"Một vòng này đều là thứ giống như nhang muỗi, nhưng sẽ không quá nhiều. Nếu như tôi đoán không sai, tối đa cũng chỉ hai dặm đường mà thôi, đi xuyên qua là được."

A Lê thở dốc một hơi nói tiếp: "Phá giải thứ này rất dễ dàng, chính là gậy ông đập lưng ông, cô chỉ cần dùng những thứ giống nhang muỗi này bôi lên toàn thân, thì không cần lo lắng vấn đề quần áo sẽ bị ăn mòn và bản thân sẽ trúng độc. Nhớ kỹ, nếu như không muốn trở thành tên trọc, tóc cũng phải bôi lên. Thứ này.. Ngoại trừ mùi vị không tốt thì không có bất kỳ tác dụng phụ gì. Cô xuyên qua đoạn chướng khí độc này, thì có thể rửa sạch cơ thể, dĩ nhiên, lúc ra ngoài cũng phải bôi lên lần nữa. Những thứ này là.. Ôi, tôi nói ngắn gọn, thứ bên trong gọi là Tinh Khư trùng, một loại trùng rất ít gặp. Bản thân bọn chúng cũng không có bất kỳ lực công kích gì, nhưng thứ bọn chúng ăn là năng lượng, cô có thể lý giải nó là linh năng nguyên tố, cũng có thể hiểu thành linh khí."

A Lê nói rất nhanh, giọng nói càng ngày càng nhỏ, coi như Lâm Tịch có đầy thắc mắc, cũng không dám quấy rầy cô ấy.

A Lê lại nói: "Bọn chúng trời sinh đã tụ tập năng lượng, chỉ cần bọn chúng hạ xuống tinh cầu này, mặc kệ chúng nó ở nơi nào, luôn có thể tụ tập năng lượng đến chỗ của bọn chúng, sau đó bắt đầu hút, đợi đến khi năng lượng tinh cầu này khô cạn, bọn chúng sẽ bỏ chạy, đến một tinh cầu khác. Vì vậy căn cứ của bọn chúng chính là nơi có đầy đủ năng lượng nhất của tinh cầu này. Còn có, căn cứ của Tinh Khư trùng chắc chắn sẽ có nguồn nước, cho nên cô không cần lo lắng chết khát chết đói. Hơn nữa có thể ăn Tinh Khư trùng, bản thân nó không có lực công kích, cô có thể ăn nhiều một chút, nhớ kỹ mang về cho tôi.."

Giọng nói A Lê càng ngày càng yếu, rốt cuộc hoàn toàn biến mất, chẳng qua Lâm Tịch đã hiểu ý tứ của cô ấy, nhất định phải mang về cho cô ấy một ít.

Lâm Tịch là người rất dễ dàng bị cảm động, mặc dù xưa nay toàn nói lời ác độc với A Lê, nhưng mà cô biết rõ, A Lê tuyệt đối là sợ cô lần đầu tiên đến vị diện cao cấp sẽ gặp nguy hiểm, mới làm như vậy.

Lâm Tịch nghĩ đến việc "Tách thần thức ra" gì đó chắc chắn sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với A Lê, nếu không cô ấy sẽ không chỉ đi cùng một lần như vậy.

Trong lòng cô rất ấm áp, có đồng đội như thế này, thật ra không tệ lắm.

Lâm Tịch nhìn sắc trời còn sớm, quyết định vào bên trong tìm kiếm trước.

Về phương diện này cô vẫn tương đối tin tưởng A Lê, đừng hỏi tại sao, trực giác của phụ nữ!

Đến gần những thứ bùn đất sền sệt giống như nhang muỗi kia, Lâm Tịch phát hiện, mùi vị đó.. Thật con mẹ nó thối!

Lâm Tịch gần như muốn bỏ cuộc nửa đường, nhưng mà ngẫm lại, A Lê biết bên trong có thứ này, không tiếc dùng cơ hội duy nhất để liên lạc với cô, có thể Tinh Khư trùng này là thứ rất hiếm có, chẳng phải nên nhanh chân đến xem sao?

Cô nín thở, cố gắng không nghĩ tới thứ đồ chơi buồn nôn này, sau đó bắt đầu nhanh chóng bôi loạn lên quần áo toàn thân, cô bôi lên rất cẩn thận, đồng nghiệp tại nhà máy "Ăn ngon muốn chết" đã nói, những chướng khí độc này sẽ ăn mòn tất cả những thứ không có sinh mệnh, tốc độ rất nhanh.

Thối Lâm Tịch có thể chịu đựng, nhưng nếu như làm không cẩn thận có thể sẽ phải trần truồng khi trở về, cô thật sự khó mà tiếp nhận.

Dựa theo yêu cầu của A Lê, Lâm Tịch dùng thứ sền sệt này bôi lên người, cảm thấy giống như là bôi một lớp sơn bốc mùi thối, Lâm Tịch cố gắng giảm bớt số lần mình hô hấp, nếu không rất có thể cô sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử chết vì mùi thối.

Sau đó, cô cẩn thận đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn quần áo vừa đen vừa xấu trên người mình có dấu vết bị ăn mòn hay không. Sự thật chứng minh, quả nhiên A Lê rất đáng tin cậy.

Đi được non nửa con đường, quần áo không bị ăn mòn, cô cũng chưa xuất hiện dấu hiệu trúng độc mà những người kia đã nói, lần này cuối cùng trái tim cũng có thể hoàn toàn buông xuống, Lâm Tịch không khỏi thở dài một cái, sau đó theo thói quen hít sâu một hơi, sau đó..

Suýt chút nữa nôn mửa bởi vì mùi vị trên người mình.

Lâm Tịch cẩn thận mà lại nhanh chóng xuyên qua rừng rậm.

Làm nhiều nhiệm vụ quả thật là có lợi, sau nhiệm vụ rừng rậm trên hoang đảo, dạng rừng rậm này quả thật là trò trẻ con.

Nếu A Lê đã nói những con Tinh Khư trùng này lấy năng lượng làm thức ăn, như vậy trong rừng rậm hẳn là an toàn, những kỳ trân dị thú kia đều là vật có năng lượng, chắc hẳn đã bị xử lý từ sớm.

Sau khi xuyên qua khoảng chừng hai, ba dặm đường có chướng khí độc, quả nhiên lại không thấy những thứ sền sệt kia.

Thông qua đoạn đường chướng khí độc này, coi như bản thân cô vẫn bốc mùi như cũ, nhưng đập vào mặt là không khí mát mẻ vẫn khiến cho Lâm Tịch muốn nhảy cẫng hoan hô!

Cảm giác dường như không khí cũng có sinh mệnh, mỗi khi hít vào một ngụm, đều có thể cảm giác được bọn chúng thông qua xoang mũi tiến vào khí quản như thế nào, chúng tiến vào phổi, sau đó tiến vào máu, trong nháy mắt đó, hai mươi Đoạn Cẩm Lâm Tịch tu tập đã lâu đều không có một chút tác dụng vậy mà lại tự động vận hành!

Lâm Tịch vừa tham lam hô hấp không khí tràn ngập linh khí, vừa nhanh chóng quan sát bốn phía, bây giờ ở đây, cỏ cây vẫn sum sê như cũ, hoàn toàn tĩnh mịch, dù sao lần này cũng chỉ là đến dò đường, thành thật mà nói, có thể để cho hai mươi Đoạn Cẩm có thể vận hành chính là thu hoạch lớn nhất.

Thế là cô vội vàng khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, Thủ Tam Âm, lên đi!

Nếu như nói rằng tại thế giới của Vũ Đồng kia, Lâm Tịch tu tập hai mươi Đoạn Cẩm giống như đi đường núi, trong rừng rậm hoang đảo coi như là thôn cấp đường cái, nơi này quả thật chính là đường sắt cao tốc!

Chỉ trong hơn hai giờ ngắn ngủi, một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào đan điền, Lâm Tịch mừng rỡ trong lòng, mới hơn hai giờ! Lâm Tịch điều động luồng nhiệt, ôn dưỡng đan điền sau đó chậm rãi chảy trở về, không ngừng cọ rửa kinh mạch, kiểu đau đớn quen thuộc này, đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được.

Lại đưa luồng nhiệt trở về đan điền, Lâm Tịch lưu luyến không rời thu công. Thời gian trở về rút ngắn còn hơn một nửa, điều này phải quy công cho việc thành công chải vuốt được một đường kinh mạch, dĩ nhiên, linh khí đầy đủ trong rừng cũng là công lao không thể bỏ qua.

Lâm Tịch quyết định, sáng ngày mai đến sớm, nhất định phải bắt một chút Tinh Khư trùng.

Cô đã tự bổ não ra từng con trùng béo múp míp, đừng nói ăn, ngẫm lại cũng cảm thấy rất buồn nôn. Nhưng mà đối mặt với sinh tồn, Lâm Tịch cảm thấy cái gì cũng đều là mây bay, tính mạng còn không giữ nổi, kiểu cách cho ai nhìn!

Lâm Tịch cảm thấy, những thứ A Lê tâm tâm niệm niệm đều là thứ tốt.

* * *..

Trước 4 giờ Lâm Tịch trở về nhà, trên đường còn hái được một loại cỏ dại tết cho Jerry một con châu chấu, thứ này cô bện rất xinh đẹp, đó là do lão ba một lần lại một lần kiên nhẫn dạy cô. Nhớ tới lão ba, trong lòng Lâm Tịch hơi chua xót, cô niệm Ngưng Tâm Quyết đè cảm xúc này xuống, suy nghĩ cũng không có tác dụng quái gì, cái gì cũng không bằng mạnh lên sớm một chút!

Cũng may, trên trấn nhỏ đã không còn bao nhiêu gia đình, trên cơ bản Lâm Tịch đều không gặp được ai, coi như gặp phải cũng trốn ra xa.

Về đến nhà, Lâm Tịch vội vã tắm một trận, lại giặt sạch sẽ bộ quần áo rách rưới thối chết người kia, thoạt nhìn quần áo vẫn rất rắn chắc, cũng không có dáng vẻ bị ăn mòn, Lâm Tịch hoàn toàn yên lòng.

Mary trở về nhà, biết được lần này Bella vẫn không thu hoạch được gì như cũ, sắc mặt rất khó coi: "Ngày mai nghỉ đừng đi ra ngoài, còn không bằng ở trong nhà làm thêm một chút thủ công, sau này đừng đi ra ngoài."

Lâm Tịch nghe xong, trong lòng khẩn trương, mẹ nó, làm sao có thể chứ!