Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 153: Phần thưởng nhiệm vụ Tinh Tế tỷ đệ 12

Mặc dù biết Bella sẽ không đánh một trận mà không chuẩn bị trước, Jerry vẫn sợ hãi đến mức nhắm mắt lại trước cái tát của Mary cao lớn. Chờ đến khi cậu bé mở mắt ra đã thấy Mary bị Bella quăng một bạt tai, bà ta đang nhìn Bella với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc giống như mình.

"Mày, đồ gái điếm này, đồ khốn kiếp! Mày lại dám đánh lão nương?" Mary đã giận điên lên, há miệng liền mắng, lại bị một cái tát giáng xuống đánh ngu người.

Quả nhiên nhìn thấy Bella lợi hại giống như những gì cô đã nói, Jerry vỗ tay cười to vui vẻ: "Bella, chị thật lợi hại!"

Lực tay Lâm Tịch cực lớn, nén giận ra tay dĩ nhiên là không lưu tình chút nào.

Mary thấy Jerry, nhóc con đáng chết này lại dám trầm trồ khen ngợi Bella, há miệng lại muốn mắng chửi người, nhưng lại ho ra một ngụm máu, bên trong còn có hai cái răng.

Khuôn mặt bà ta sưng giống như đầu heo, mặt của bà ta bị Lâm Tịch đánh đến mức tê cứng, nhưng trong lòng Mary lại cảnh giác. Bà ta cố nén giận, sau khi mất hai cái răng nói chuyện cũng có chút thều thào, nghe rất quái dị: "Bella, đứa bé này con làm sao vậy? Sao có thể xuống tay với mẹ? Con làm như vậy có xứng đáng với công lao mẹ ngậm đắng nuốt cay mang thai 10 tháng nuôi lớn các con không?"

Lâm Tịch mắt trợn trắng: "Bà thật đúng là dám nói, sao bà không nói ngay cả Tôn Ngộ Không cũng là do bà sinh?"

Mary sững sờ.

"Bớt nói nhảm, tôi hỏi bà, tại sao bà lại ở đây giả làm mẹ của chúng tôi?"

"Con đang nói mê sảng gì vậy? Đứa nhỏ này, hôm nay con làm sao thế?" Mary tiếp tục tỏ vẻ bối rối.

Hai mắt Lâm Tịch chứa đầy sát khí, nhìn chằm chằm bà ta: "Cùng tôi giả bộ hồ đồ chỉ có hai cái kết quả, hoặc là chết, hoặc là sống không bằng chết, Mary, xem ở phân tình bà vất vả lừa chúng tôi nhiều năm như vậy, tôi cho bà một cơ hội lựa chọn."

Mary vừa cười theo vừa lặng lẽ chuyển động đồng hồ trên tay: "Ôi, mẹ cũng không biết con đang nói cái gì.."

Lâm Tịch đi nhanh một bước, chân mang đôi giày da cứng rắn đạp mạnh trên cổ tay Mary, chỉ nghe hai tiếng "Răng rắc" "Răng rắc," tiếng xương cốt đứt gãy và kim loại vỡ vụn vang lên cùng lúc, Mary gào lên thê thảm: "Mày, đồ gái điếm này, mày dám đối với tao như vậy, phu nhân Solina sẽ không bỏ qua cho mày, đồ khốn kiếp ngu hơn heo này, mày nhất định sẽ hối hận!"

Giày Lâm Tịch mang chính là loại được làm bằng da Tinh thú giá rẻ, nó cứng như một tảng đá, cô dùng bàn chân hung hăng nghiền ép hai cái, Mary liên tiếp kêu thảm, mắt trợn trắng lên, hôn mê bất tỉnh.

"Còn muốn lén lút mật báo với chủ của bà? Nói cho bà biết, lão nương chưa bao giờ hối hận, lão nương chỉ phụ trách khiến người khác hối hận." Lâm Tịch lạnh lùng nói.

Jerry vẫn luôn không rên một tiếng, Lâm Tịch cho rằng cảnh máu me đầy đất hù dọa cậu bé, chỉ thấy trên mặt cậu bé chảy nước mắt, ôm đùi Lâm Tịch, "Hu hu" khóc lên.

Hóa ra là quá vui mừng khi Bella giúp mình xả giận, Jerry thút thít nói, lúc trước Mary cũng đập gãy chân cậu bé như thế này.

Mặc dù hiện tại trên trấn nhỏ không có bao nhiêu gia đình, Lâm Tịch cũng không dám làm càn quá mức. May mà bình thường Mary ra ngoài đánh Tinh bài cả ngày, trong nhà chưa từng có khách tới thăm, chẳng qua ngộ nhỡ tiếng hét quỷ khóc thần sầu của bà ta bị người ta nghe thấy, cũng là phiền phức.

Jerry tập tễnh chạy đi tìm một tấm khăn bẩn thỉu, đứa nhỏ này thật có ánh mắt.

Lâm Tịch âm thầm khen ngợi.

Cô lại đạp một cước lên xương cổ tay đã sắp gãy thành bột của Mary, khi bà ta há miệng muốn la lên, cô nhét ngay chiếc khăn vào trong miệng.

Ánh mắt Lâm Tịch giống như đang nhìn một người chết, Mary không khỏi rùng mình.

"Tôi hỏi cái gì, bà trả lời cái đó. Không cho phép kêu ma gọi quỷ, nếu không bây giờ tôi sẽ đưa bà đi gặp phu nhân Solina của bà trước."

Khăn lau trong miệng mang theo một mùi thối, cổ tay lại đau như kim châm muối xát, thứ duy nhất có thể liên hệ với phu nhân Solina là quang não cũng bị cô gái như ma quỷ này giẫm nát, cả người Mary co quắp giống như chó ghẻ bị rút mất sống lưng, chán nản gật đầu yếu ớt.

Lâm Tịch lấy khăn lau xuống, quả nhiên Mary đàng hoàng hơn nhiều.

"Nói đi, bà mai danh ẩn tích co đầu rút cổ tại trấn nhỏ này, trăm phương ngàn kế thôi miên tôi, rốt cuộc muốn làm gì?"

Mary đã đau đến mức nước mắt tràn lan, nhưng trước đó Lâm Tịch đã uy hiếp không cho phép bà ta lên tiếng, khiến bà ta sợ hãi ngay cả tiếng rên rỉ cũng đều nuốt xuống. Bây giờ bà ta mới bắt đầu hối hận, tại sao lúc đó lại muốn giành làm chuyện này.

Mỗi tháng Solina đều sẽ đúng hạn chuyển một khoản Tinh tệ không nhỏ vào Tinh thẻ bà ta, chia ra dùng làm tiền sinh hoạt và tiền lương của bà ta. Nhưng mà Mary bà ta là ai? Coi như chủ cho ngươi cục xương, bà ta cũng có thể cạo được hai ba giọt mỡ, dù sao Bella con nhóc ngu ngốc này cũng đã bị thôi miên, sau này lại ăn chất gây ảo giác vào mỗi tháng, Mary đều sẽ thừa cơ hội lải nhải bên tai Bella, chính mình yêu thương chị em bọn họ như thế nào, vất vả nuôi bọn họ như thế nào, chính mình yếu ớt nhiều bệnh như thế nào, sau này cảm thấy Bella đã tin những lời truyền bá này là thật, Mary cũng không lại lặp nữa.

Mary quả thật là một thạch nữ, thật sự là loại thạch nữ đó, trong nhà căn bản cũng không có nhân vật "Ba" này. Cho nên mỗi lần hai người hỏi mẹ, ba của bọn họ đi đâu, Mary sẽ mở miệng nói lung tung, có đôi khi nói như thế này, có đôi khi còn nói như thế kia.

Dù sao một người bị thôi mien, sau đó chỉ biết ngu xuẩn làm việc giống con lừa, một người là oắt con mới 2 tuổi, chẳng phải bà ta nói cái gì chính là cái đó?

Bởi vậy ký ức Lâm Tịch nhận được mới hỗn loạn như vậy.

Mary đến trấn nhỏ, quả thực qua một đoạn thời gian tiêu dao, ngủ đến tự nhiên tỉnh, đánh Tinh bài là công việc duy nhất của bà ta. Tất cả chi tiêu trong nhà đều do con lừa ngu xuẩn kia phụ trách, số tiền tiết kiệm trong Tinh thẻ của Mary được tích lũy trong 4 năm, đã thu vào tương đối khá, bà ta không có đời sau, chỉ có thể dùng tất cả cơ hội tiết kiệm tiền cho mình.

Bà ta cảm thấy những người bên cạnh phu nhân đều là đồ ngốc, nên mới bị bà ta cướp được cơ hội tốt như vậy. Đánh một chút bài là có thể kiếm tiền, Mary bà ta tuyệt đối là người thông minh nhất!

Bà ta làm thế nào nghĩ mãi cũng không ra, rõ ràng thuật thôi miên của sư phụ Quincy đã đạt đến trình độ siêu phàm, cô gái chết tiệt kia làm cách nào có thể giải trừ chứ?

"Nếu tôi khai ra chi tiết, cô đồng ý bỏ qua cho tôi sao?" Mary nâng cánh tay không bị thương lên, lau vết máu trên miệng.

Lâm Tịch rất không kiên nhẫn: "Hoặc là nói, hoặc là chết, bà cảm thấy bà còn có tư cách nói điều kiện với tôi sao?"

Mary đã sợ hãi đến tim gan lạnh lẽo, hoàn toàn lạnh lẽo.

"Phu nhân khiến tôi ở lại đây, bởi vì nơi này đã bị bỏ hoang, coi như gia tộc Moore nổi lên lòng nghi ngờ cũng sẽ không tìm tới nơi này. Jerry.. thật ra Jerry là một trong những người thừa kế của gia tộc Moore."

Lâm Tịch cũng biết, thân phận Jerry chắc chắn sẽ không đơn giản. Vì bảo vệ phần bí mật này, lại hao tổn tâm lực như thế, nhất định là có lý do.

Ba của Jerry, ông Prio Moore đột nhiên qua đời, ông ấy chỉ có hai người tình nhân, mỗi người đều sinh cho ông ấy một đứa con trai. Solina luôn luôn có dã tâm biết được tin tức này, trực tiếp ra tay với tình nhân còn lại là Wendy và con của bà ấy.

Thành môn thất hỏa*, Bella chính là con cá bị liên lụy kia.

*Thành môn thất hỏa: Câu đầy đủ là: Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (城门失火, 殃及池鱼) nghĩa là cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương. Cửa thành bị cháy, mọi người chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá sẽ chết. Câu này dùng để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà bị tai họa.

Vốn là muốn bà ta mang theo Jerry, hai người đến cái trấn nhỏ này, bởi vì Jerry khóc rống đành phải mang theo Bella. Chờ Solina gửi tin tức vào quang não cho bà ta, bà ta đã có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Jerry.

Chẳng qua trước đó bà ta nhất định phải đảm bảo Jerry còn sống.

Solina yêu cầu chính là Jerry còn sống là được rồi.

Lâm Tịch có hơi không phúc hậu nghĩ đến, nguyện vọng của Solina và Bella đều giống nhau, vì cái quái gì Mary lại sống như một ông nội được cung phụng, mà cô lại khốn khổ như cháu trai?

Chẳng qua vừa nghĩ tới tình cảnh hiện tại của Mary, tâm tình Lâm Tịch bình tĩnh trong nháy mắt.

Tất cả những ai đã là ông nội bây giờ, đều từng là cháu trai, một ngày nào đó, tôi sẽ kiêu hãnh đứng tất cả chúng sinh!