Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 167: Phần thưởng nhiệm vụ Tinh Tế tỷ đệ 26

Quincy bị đá một cái lảo đảo, nằm rạp trên mặt đất hồi lâu cũng chưa đứng dậy nổi.

Lần này tình tiết đảo ngược, khiến rất nhiều người kinh ngạc. Người được Solina mang tới đã đầu hàng và bị trói lại bằng dây thừng dạng lỏng, những người phản kháng thì đánh chết ngay tại chỗ.

Chiến tranh mới là tàn nhẫn nhất, nhưng dường như người nào cũng không có cách nào tránh khỏi. Mỗi một cuộc chiến đều bắt đầu với dã tâm của người cầm quyền và kết thúc bằng cảnh lầm than khốn khổ của người dân.

Lâm Tịch cảm thấy Tinh Tế như vậy quả thật không tệ, súng điện từ chỉ có một chút âm thanh, pháo psionic càng biến thái, dưới một phát pháo người bình thường sẽ trực tiếp tan biến, theo gió mà đi, trên mặt đất sẽ không có vết máu và những phần tay chân gãy lìa còn lại, vì vậy dù trong nhà Mike gần như long trời lở đất, bên ngoài vẫn bình tĩnh như cũ.

Hơn nữa, hạm đội của lực lượng duy trì hòa bình đang đậu ở chỗ đó, người dân bình thường không dám tới gần.

Lúc này, Donkey đã đạt tới cấp 4 thôi thể thuật chậm rãi đi tới, Lâm Tịch nhìn thấy ngoại trừ một chút vết máu trên đùi anh ta thì khó có thể biết đã từng bị thương, thôi thể thuật thật sự là một thứ rất thần kỳ, lại có thể tự chữa lành.

Donkey bước đến chỗ Quincy đứng yên, nói với binh sĩ dưới trướng: "Bịt miệng và làm mù ánh mắt của anh ta."

Solina đột nhiên giãy dụa giống như một người điên, hét lên: "Các người không thể làm vậy với anh ta, chúng tôi là tù binh, các người làm như vậy là vô nhân đạo!"

"Nhân đạo là nói với con người, rất đáng tiếc, các người là súc sinh." Lâm Tịch cười gằn.

Quincy bị đâm mù mắt là vô nhân đạo? Anh ta hại Bella nhận kẻ thù làm mẹ, nhận hết tra tấn mà chết, tại sao không suy nghĩ như vậy là vô nhân đạo?

Tiếng kêu thảm thiết của Quincy truyền đến, Lâm Tịch bất động thanh sắc, mỗi người làm ác đều phải sẵn sàng bị trả thù gấp bội!

"Bella, cô là đồ khốn kiếp! Tôi rất hối hận, lúc trước nên trực tiếp giết cô! Là Quincy cứu mạng cô, cô vậy mà muốn lấy oán trả ơn!" Solina dường như đã không thèm đếm xỉa, ra sức sỉ nhục Lâm Tịch.

"Bà dám lấy tính mạng con trai của mình ra thề, Quincy không giết tôi là vì tôi không?"

Mắt thấy đại thế đã mất, Julie không ngừng cầu xin lão quản gia: "Bác ơi, mau cởi trói giúp con, con là cháu gái duy nhất của ngài! Bác ơi!"

Thắt lưng vốn hơi cong xuống của lão quản gia dường như cong hơn trước: "Cô suýt chút nữa đã hại chết thiếu gia Jerry, thời khắc cô lựa chọn đứng về phía người phụ nữ rắn rết Solina kia, cô đã không có tư cách gọi tôi là bác rồi."

Đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ kịch liệt vang lên, trên mặt Solina nở nụ cười vặn vẹo, nốt ruồi lệ giống một giọt nước mắt màu đen, khiến bà ta trông rất quỷ dị.

"Gia tộc Moore xong rồi, nghe thấy tiếng nổ này không? Kevin đã thành công! Các người cũng không có chiến thắng, ha ha ha.."

Tiếng cười cuồng loạn của bà ta đột nhiên dừng lại khi nhìn thấy Mike và một thiếu niên khoảng 15 16 tuổi trong tay anh ta.

Dường như không tin vào hai mắt của mình, Solina liều mạng nháy mắt, khiến bà ta trông có chút buồn cười.

"Kevin quả thật đã thành công." Mike mỉm cười giễu cợt: "Cậu ta thành công nổ tung Tinh hạm các người dùng chuẩn bị chạy trốn, hơn nữa rất không may, người và vật tư của gia tộc Simon đều ở trên đó.."

Solina nghe xong, cả người đều mềm nhũn, bà ta vẫn cố gắng vùng vẫy giãy chết: "Mike, anh là đồ súc sinh lòng lang dạ thú, anh vì thôn tính tài sản anh trai mình lưu lại, bức hại cô nhi quả mẫu chúng tôi như vậy, anh sẽ bị trời phạt."

Bà ta lại mang vẻ mặt đau khổ, quay đầu nhìn mọi người: "Tôi là vợ của Prio, nữ chủ nhân gia tộc Moore, con của tôi là người thừa kế duy nhất."

Ánh mắt Solina đột nhiên nhìn chằm chằm Lâm Tịch: "Cô đã thề sẽ trung thành với con tôi, hiện tại tôi lệnh cho cô mang tên oắt con kia đến chỗ tôi! Tôi đã khởi động quang não của mình truyền tin đến nền tảng hiệp ước, nếu như cô chống lại mệnh lệnh, cô sẽ phải đối mặt với sự lưu đày của chính phủ Liên Bang!"

Lâm Tịch nhấc Kevin lên vứt qua, Solina giống tìm được bảo vật hiếm thấy ôm Kevin vào trong ngực.

Khi con người ở trong tình huống nguy cấp nhất, nếu trí thông minh không tăng nhanh, thì sẽ nhanh chóng hạ xuống. Rất hiển nhiên, Solina là người sau.

Đến giờ phút này bà ta vẫn còn cảm thấy Lâm Tịch vứt Kevin sang đó là bởi vì sợ bị Liên Bang lưu đày.

"Tôi lệnh cho cô, mang tên oắt con kia đến chỗ tôi!" Không biết là bởi vì khẩn trương hay là kích động, giọng nói Solina rất bén nhọn.

"Quả thật tôi đã thề cả đời này sẽ trung thành với gia tộc Moore và thiếu gia Moore, nhưng rốt cuộc con của bà có phải là thiếu gia Moore hay không, trong lòng bà còn không rõ ràng sao?"

Lời nói của Lâm Tịch đã hoàn toàn đánh Solina vào vực sâu.

Và sau đó, lời nói của Mike càng khiến bà ta vạn kiếp bất phục: "Sở dĩ tôi đến trễ, không chỉ vì xử lý vấn đề Tinh hạm, tôi còn mang theo Kevin đi làm giám định DNA, dù anh trai tôi đã qua đời, nhưng đã hoài nghi mẹ con các người từ lâu rồi, rất không may, cuộc kiểm tra đã chứng minh, Kevin không phải đứa bé nhà Moore."

Nụ cười thân sĩ của Mike đối với Solina quả thật không khác gì ác ma.

"Tôi điều tra trong một đoạn thời gian dài, nhưng cũng không thể làm rõ ràng rốt cuộc cậu ta là con trai của Quincy hay là Mark, chẳng qua, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần cậu ta không phải đứa bé nhà Moore là được."

Kevin vẫn luôn trầm mặc không nói đột nhiên giãy dụa lao về phía Jerry, chẳng biết từ lúc nào trong tay cậu ta đã có thêm một con dao laser.

Mike lập tức hoảng sợ: "Jerry trở lại!"

Những binh lính dưới trướng Donkey vội vàng dùng súng điện từ nhắm vào Kevin.

Lâm Tịch xua tay, ngăn cản mọi người: "Để cậu bé đi, gia tộc Moore không cần một người thừa kế yếu ớt luôn được người khác bảo vệ!"

Jerry nhỏ hơn Kevin vài tuổi, dáng người cũng không cao lớn rắn chắc như cậu ta, nhưng thân pháp đứa bé này thực sự quỷ dị, nhanh chóng di chuyển xê dịch, Kevin cầm vũ khí trong tay vậy mà không làm gì được cậu bé, Jerry giống như một con khỉ linh hoạt, lúc ở phía trước, lúc ở phía sau, khiến Kevin nhìn hoa cả mắt, dao laser trong tay bổ trái chém phải, nhưng lại không đả thương được Jerry chút nào.

Sau khi hai đứa bé giao thủ triền đấu hơn 10 phút, cuối cùng Jerry cũng nhìn thấy cơ hội, bay tới kẹp chặt cánh tay Kevin, một tay bổ vào cổ tay cậu ta, dao trên tay Kevin không giữ được rơi xuống đất, Jerry nhanh nhẹn duỗi một chân ra hất chuôi dao bay về phía mình.

Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, dao laser đã nằm trong tay Jerry, Jerry đưa tay lên đâm một dao xuống, tia sáng đâm vào đùi Kevin, mùi da thịt cháy khét cùng với tiếng hết như lợn tru của Kevin truyền ra.

Solina thấy vậy điên cuồng vặn vẹo giãy dụa: "Đồ khốn kiếp, mày không thể đả thương Kevin của tao, nó trời sinh đã cao quý, nó là thiếu gia nhà Moore, mày tên con hoang này không xứng động đến một sợi tóc của nó!"

Jerry rút dao ra, chậm rãi đi về phía Solina: "Tôi chỉ đang trả lại cho các người mà thôi. Người của bà đã làm gãy chân tôi như vậy, hiện tại tôi trả lại cho các người." Jerry vừa nói vừa chạy tới chỗ Solina, nhìn thấy tia sáng của dao laser, giờ khắc này Solina đã hoàn toàn hoảng sợ: "Mày muốn làm gì? Tao là vợ của ba mày, cũng coi như là mẹ của mày!"

Trả lời bà ta chính là lưỡi dao đâm thấu ngực!

"Tôi chỉ có một người mẹ, mà bà đã giết mẹ tôi! Bây giờ tôi sẽ trả lại cho bà."

Nước mắt trên khóe mắt Jerry rơi xuống, vứt dao laser trên mặt đất, cậu bé chạy về phía Lâm Tịch, ôm lấy cô thật chặt.

Dù có sức chịu đựng và thông minh đến đâu, cậu bé cũng chỉ là một đứa bé 10 tuổi.

Lâm Tịch ôm Jerry đang run rẩy cả người: "Em báo thù cho mẹ, em là người giỏi nhất!"