Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 172: Trương Tam ca Một đường hướng bắc 3

Hiện giờ nơi tụ tập của con người và đàn sói còn có một khoảng cách nhất định, mâu thuẫn giữa hai bên cũng chưa lộ ra. Nói chung, dưới tình hình đàn sói thường săn mồi theo bầy, sức ăn của sói rất lớn, lại có ý thức tồn trữ, cho nên hầu như ngày nào cũng có thể ra ngoài đi săn.

Giai đoạn này chính là bữa tiệc cuối cùng của đám thú dữ, bởi vì hiện tại có rất nhiều động vật nhỏ sống ở vùng ven núi, đồi núi thậm chí trên đất bằng, hoạt động khai hoang bắt đầu mang ý nghĩa bọn chúng sẽ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh, ngoại trừ bị tiêu diệt cũng chỉ có thể lựa chọn rút lui.

Mà sau khi rút lui, những động vật nhỏ kia phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với những cái miệng to như chậu máu của kẻ địch đến từ trong rừng sâu.

Lãnh thổ của loài người càng khuếch trương càng lớn, động vật bị ép rút lui càng ngày càng nhiều, thậm chí thật sự đã từng phát sinh rất nhiều chuyện ôm cây đợi thỏ, vì vậy, trong rừng sâu sôi trào!

Sư tử, hổ, sói, hồ ly..

Từng loài bày ra năng lực, thể hiện khả năng của mình, ăn đến mức miệng chảy đầy mỡ.

Hầu hết mỗi kẻ hủy diệt một chuỗi thức ăn đều vui vẻ muốn chết, cảm thấy hiện tại quả thực là đang ở trên Thiên Đường, nhưng lại không biết Địa Ngục cũng kết bạn mà tới.

Lâm Tịch mặc kệ sói có cái gì kỳ kinh bát mạch, dù sao luyện theo sẽ không sai.

Cũng không biết là dã thú có ưu thế về phương diện này hay là Lâm Tịch đánh bậy đánh bạ, dù sao ngày đầu tiên ăn hai miếng thịt khô, trong cơ thể đã dâng lên một luồng nhiệt, Lâm Tịch điều động vận chuyển toàn thân sau đó đi tẩm bổ chùm sáng kia.

Đó là tinh thần lực của cô.

Không hay biết chút nào, hiện giờ đàn sói cũng đang cùng những mãnh thú kia hưởng thụ lễ hội ăn thịt giống như ăn tết mừng năm mới này, thậm chí gần đây đi săn quá mức dễ dàng, đàn sói đã bắt đầu hoạt động theo nhóm nhỏ thậm chí đơn độc hành động, một khi ăn chán chê, chúng liền trốn vào trong sào huyệt nằm ngáy o o, đợi đến khi cảm thấy đói lại ra ngoài đi săn.

Bọn chúng cảm thấy thu hoạch đồ ăn rất dễ dàng, đã không cần tồn trữ.

Mà Lâm Tịch lại mang theo một con sói cái lông xám tên là U bị thọt một chân, bắt đầu kế hoạch đi săn của cô.

U là một con sói cái trưởng thành, thời kỳ con non nó bị tổn thương một chân sau, sau khi bị thọt một chân cũng trở nên rất quái gở, thu mình không thích sống chung với bầy đã thế lại không có sức chiến đấu gì, ở trong đàn sói lấy thực lực vi tôn này cũng là một thành viên có địa vị thấp.

Tất cả mọi việc của đàn sói đều được triển khai theo chế độ thứ bậc nghiêm ngặt, Lâm Tịch cảm thấy nói là đàn sói, có đôi khi càng giống quân đội. Mỗi lần đi săn thành công, vết cắn đầu tiên phải do Lang Vương bắt đầu. Sau đó tới Lang hậu, kế tiếp là Thứ lang.

Dạng thành viên tầng dưới chót giống như Thác và U, cơ bản đều là ăn cơm thừa canh cặn.

Tất nhiên đây là chỉ tập thể hành động.

Nếu như ngươi có bản lĩnh tự mình đi săn, thì sẽ không có người đến giành đồ ăn với ngươi, tất nhiên, từ một phương diện khác tới nói, con sói có thể đơn độc đi săn, sẽ không có địa vị thấp trong đàn.

Ngày thường U và Thác chăm sóc lẫn nhau, xem như có bạn đồng hành.

Lâm Tịch đã tu luyện một đoạn thời gian, hôm qua cô thành công săn được một con thỏ hoang, sau khi trở về phân cho U một chút. Lúc ấy U rất vui mừng và đã hẹn Lâm Tịch cùng đi săn vào ngày hôm nay.

Khu vực bọn chúng sinh sống đã sớm là lãnh địa của Lang Vương Xích và gia tộc mà nó dẫn dắt, bình thường sẽ không có động vật ăn thịt khác và đồng loại dám xông tới. Mà những động vật nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn kia vừa vặn cho chúng nó luyện tập, hiện giờ có rất nhiều con non được sinh vào mùa xuân năm nay, cũng đang học cách săn mồi dưới sự dẫn dắt của các con sói trưởng thành.

Cũng không biết bởi vì tu tập hai mươi Đoạn Cẩm hay là bởi vì có được tinh thần lực, dù sao hiện tại khứu giác và thính giác của Lâm Tịch có thể bao trùm bán kính khoảng chừng 30 km, khoảng cách xa hơn sói bình thường.

Vì vậy chẳng mấy chốc, Lâm Tịch lập tức phát hiện cách đó không xa ở phía Tây Nam, có dấu vết của thú loại nhỏ, cảm thấy có lẽ là thỏ rừng. Lâm Tịch thử dùng tinh thần lực câu thông với U: Ở phía Tây Nam, vị trí ước chừng khoảng năm dặm có con mồi.

U ngẩn người, cũng may mặc dù chân nó bị thọt, nhưng đầu óc lại cực kỳ thông minh, lập tức hiểu rõ đây là Thác đang nói chuyện với nó, cách liên hệ kỳ diệu này vừa tránh hô to gọi nhỏ vừa không quấy rầy đến con mồi, thật sự là quá tuyệt vời.

Nhưng mà U chỉ có thể nghe mà không thể dùng cách tương tự liên hệ Thác.

Lâm Tịch dùng đầu sói đầy lông chỉ về một phương hướng, ra hiệu U tiến lên từ nơi này, mà chính mình lại lựa chọn một phương hướng khác bọc đánh qua đó, phía trước cách đó không xa có một tảng đá lớn lõm xuống, coi như không thể trực tiếp bắt được chắc chắn cũng sẽ ngăn con mồi ở bên trong, tới một chiêu bắt ba ba trong rọ.

Mà U đi theo một đường thẳng, cũng vì chiếu cố chân của nó. U rất cảm kích khẽ kêu một tiếng, mặc dù chân thấp chân cao, nhưng cũng rất nhanh nhẹn chạy tới.

Chẳng mấy chốc Lâm Tịch đuổi con thỏ hoang kia chạy tới địa điểm đã định trước, nhìn con thỏ rừng hoảng sợ, Lâm Tịch nhìn U, lắc lắc cái đuôi, U hiểu rõ Thác có ý tứ để cho nó động thủ, vì thế một cú nhào về phía trước rất nhẹ nhàng bắt được con thỏ vừa mập vừa lớn này.

U ngậm con thỏ đến trước mặt Lâm Tịch, để cô ăn trước. Lâm Tịch khẽ lắc đầu, dùng mũi ủi con thỏ đến trước mặt U.

U ngoẹo đầu đưa mắt nhìn Lâm Tịch một lát, trong đôi mắt màu vàng có nhàn nhạt ấm áp.

Nó cắn con thỏ từ giữa, để lại cho Lâm Tịch một nửa, sau đó bắt đầu ăn vui vẻ. Lâm Tịch lại xé bộ lông con thỏ, lấy bộ phận còn lại trực tiếp vứt vào trong không gian. Dù sao hôm qua cô mới ăn nửa con thỏ rừng lớn, cô cũng không đói lắm, cần phải bảo tồn lương thực.

Hiện giờ những động vật này không quan tâm nhiều đến thức ăn, bởi vì chỉ cần ngươi muốn, hầu như mỗi ngày ngươi đều có thể bắt được những con mồi có kích cỡ lớn nhỏ không giống nhau, mà động vật lại không có tủ lạnh, bọn chúng cũng không phải kền kền, chúng chỉ ăn mỹ vị tươi mới!

Nhưng Lâm Tịch biết, qua mùa đông giàu lương thực này, bọn chúng sẽ nghênh đón một mùa xuân vô cùng hỗn loạn, ấm no sinh dâm dục. Mùa đông ăn no bụng, mùa xuân sinh hoạt rối loạn, hầu hết mỗi con sói cái trong tộc đàn đều mang thai con non. Đây cũng là nguyên nhân khiến đàn sói không muốn đi xa tha hương, bôn ba gian khổ như thế, đoán chừng con non có thể còn sống sót rất ít.

Bình thường mà nói, đàn sói thường hoạt động như một gia đình, tộc đàn này tương đối đặc thù. Lúc mới bắt đầu, nó được hình thành từ bốn gia đình, bọn chúng nhìn trúng ngọn núi này, cỏ cây um tùm, chủng loại động thực vật phong phú, còn có mấy cái hang đá thiên nhiên to to nhỏ nhỏ, rất thích hợp cho thế hệ của chúng nó ở đây sinh sôi.

Thế là Lang Vương Xích mang mấy gia đình chiến đấu hai trận oanh oanh liệt liệt với bầy sói ban đầu ở đây, rốt cuộc giành được thắng lợi. Mà bầy sói ban đầu tổn thất nặng nề, nhưng cũng không muốn rời đi, Lang Vương Xích dũng mãnh khiến chúng nó tin phục, cũng thành thuộc hạ của nó, vì vậy đại gia đình này bắt đầu hình thức chung chủ hỗn hợp này, Lang Vương Xích trở thành Vương duy nhất trong phạm vi trăm dặm này.

Bọn chúng xua đuổi sư tử, hổ, gấu đen, dùng máu tươi của mình và thi thể của địch nhân bảo vệ lãnh địa của mình. Ban ngày, sẽ có sói đực chuyên phụ trách cảnh vệ kiêu hãnh tuần tra vương quốc của bọn chúng, một khi phát hiện có kẻ xâm nhập, chúng sẽ lập tức phát ra tiếng thét dài độc nhất vô nhị, Lang Vương Xích sẽ lập tức dẫn dắt các dũng sĩ trong gia tộc đằng đằng sát khí xuất hiện ở đây, chết hoặc là cút, là một trong hai lựa chọn duy nhất của bọn chúng.

Lang Vương Xích là kiêu ngạo của bọn chúng, mảnh đất màu mỡ này là kiêu ngạo của bọn chúng, trở thành tộc nhân của Lang Vương Xích, cũng là kiêu ngạo của bọn chúng.

Nhưng bọn chúng không nghĩ tới, đột nhiên tới một đám hai chân mà bọn chúng mãi mãi cũng không có cách nào chiến thắng, cuối cùng chết hoặc là cút cũng thành một trong hai lựa chọn duy nhất của bọn chúng!