Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 278: Nhiệm vụ ban thưởng Ta là hồ Ly tinh 7

Sau khi ăn no Lâm Tịch mới bắt đầu hành động, thứ nhất là để thể lực của mình dồi dào, thứ hai là thành công dụ dỗ cá lớn đến gần vị trí của nàng, nàng đã sớm thăm dò ở các nơi, chỉ có nơi này đáy sông cạn nhất, tương đối có lợi đối với nàng, nếu từ xa mà tới, vậy cũng đừng trở về nữa.

Thừa dịp cá lớn nuốt lá sen, trong nháy mắt Lâm Tịch cũng như một con cá linh hoạt trượt vào trong nước, trải qua nhiều ngày đặc biệt huấn luyện trong nước, nàng gần như không hề tạo ra một chút bọt nước gì cả.

Còn chưa tới gần cá lớn, nó đã phát hiện được, giống như có cảm giác đối với phương hướng của Lâm Tịch.

Thị lực của cá dựa theo chủng loại khác nhau mà có chênh lệch cực lớn, có loài nhìn ban đêm tốt hơn ban ngày, cũng có ngược lại, có loài bị cận thị, còn có loài có thể lợi dụng ánh nắng mặt trời để nhìn xa hơn và rõ ràng hơn trên mặt nước, nhưng Lâm Tịch biết, chỉ cần khuấy đục nước xung quanh cá lớn, thị lực con hàng này tuyệt đối sẽ không tốt bằng mình.

Trong phong cảnh chí có ghi chép về loại cá này, cá chép bạc vây kiếm lưng trắng, là yêu thú cấp thấp, chỉ có hai loại thủ đoạn là dùng vây hình kiếm trên lưng công kích hoặc là dùng thân thể mạnh mẽ va chạm mà thôi, vị thịt ngon ít gai, có thể ăn được.

Cho nên một khi cá lớn phát hiện ra sự tồn tại của nàng, Lâm Tịch liền liều mạng đạp giẫm bùn cát dưới chân, muốn nhân cơ hội đục nước béo cò.

Giờ phút này cho dù cá lớn đã có chút linh trí sau nhiều năm tu luyện, trên cơ bản vẫn hành động dựa vào bản năng, hơn nữa, từ khi nó có ý thức mơ hồ, biết được sự tồn tại của mình tuyệt đối là vương giả tại khu vực này, ngay cả Bích Văn Trư Bà Long* cùng nó không sai biệt lắm bây giờ cũng không phải là đối thủ của nó, bị nó ăn sạch mấy con sau đó không dám đến gần vùng nước này nữa, cho nên khi nó biết có gì đó đang tới gần chính mình, chỉ nhắm ngay hướng đó, mở vây lưng ra giống như một cây quạt có gai đâm thẳng tới phương hướng có sóng nước dao động!

*cá sấu.

Lâm Tịch thấy nó lao tới rất hung mãnh, hơn nữa sau khi vây lưng kia mở ra, vài chiếc xương cá màu đen lớn như chiếc đũa trực tiếp đâm tới chỗ nàng như những thanh kiếm, nàng nghiêng người linh hoạt tránh thoát, móng vuốt sắc nhọn bên trái xòe ra, hung hăng cào vào mắt cá lớn, theo một tiếng buồn bực nặng nề phát ra, đôi mắt to ngập nước kia bị Lâm Tịch làm mù một con.

Cá lớn đau đến mức lắc đầu vẫy đuôi liều mạng đánh ra bọt nước, nhân cơ hội này Lâm Tịch hung ác cào cho nó mấy cái, kết quả bi kịch.

Móng hồ ly của Lâm Tịch hiển nhiên không có tác dụng khi đối mặt với vảy của con cá lớn đó, nếu như không phải ở trong nước, đoán chừng đều cào ra tia lửa, nhưng lại không tạo thành một chút thương tổn nào cho đối phương, Lâm Tịch không có cách nào, đành phải duỗi tay ra, dao găm mũi nhọn xuất hiện trong tay, lần nữa hung ác đâm tới cá lớn.

Một người một cá liên tục chiến đấu một hồi, Lâm Tịch đá vào thân cá mượn lực nổi lên mặt nước lấy hơi, đây cũng chính là nguyên nhân nàng luyện tập hai mươi Đoạn Cẩm, nếu không, thời gian dài như vậy người bình thường đã sớm nghẹn nổ phổi.

Hít sâu một hơi lại trở về dưới nước, cá lớn kéo lấy thân thể đầy vết thương chậm rãi bơi về phía hang ổ ở thượng du.

Lâm Tịch mau chóng đuổi theo, đá một cái vào vùng bụng mềm mại của cá lớn, nơi đó không có vảy bạc bao phủ, chỉ có một tầng da cá thật dày màu trắng.

Con cá ngược lại là bị đạp đau, chân Lâm Tịch cũng đau, con hàng này thật sự là da dày thịt béo, bà nội nó, kỹ năng tinh tế Nguyệt Chi Thôi Thể thuật cấp hai của lão tử vậy mà không sánh bằng một con cá thổ dân, Lâm Tịch cũng nghiêm túc đánh nhau, ỷ vào lực lượng và tốc độ phi thường của mình, liên tục dùng dao găm mũi nhọn cắt chém vây lưng và phần bụng tương đối mềm mại của cá lớn.

Lúc phần bụng cá lớn lại bị cắt thêm một vết thương, Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy được một làn sóng linh lực cực mạnh phun ra từ trong miệng cá lớn, trực tiếp phun vào nàng, cảm giác đó giống như hình ảnh một làn đạn đập vào mặt ngươi trong phim ảnh!

Lâm Tịch hoảng hốt, liều mạng đạp nước né qua, bả vai bên trái vẫn bị quét trúng một cái, lập tức như bị sét đánh, Lâm Tịch chắc chắn lồng ngực mình đã bị chấn thương, ngực buồn bực phun ra một ngụm máu tươi.

Con hàng này thế mà lại biết pháp thuật!

Lâm Tịch thoát ra chạy trốn, tính sai! Không nghĩ tới con hàng ngu xuẩn này lại biết pháp thuật!

Nếu như lại đến một con khác, Lâm Tịch không thể bảo đảm chính mình có thể còn sống hay không.

Ai mẹ nó viết phong cảnh chí, ngươi có mù hay không? Ngươi viết linh tinh không chịu trách nhiệm như vậy sẽ hại chết người ta đấy, đặc biệt nếu như lão tử chết như thế, trở lại xã khu nhất định sẽ bị A Lê trào phúng liên tục, bị một con cá nhổ nước miếng đập chết, A Lê còn không cười nhạo chính mình?

Lâm Tịch đang chuẩn bị đạp nước bơi lên bờ, liền thấy con cá lớn kia vậy mà cũng có hành động giống như nàng, điên cuồng chạy trốn về phía hang ổ của nó.

Trong lòng nàng hơi động, coi như nó biết pháp thuật, cũng là yêu thú có linh trí thấp (nàng tự động xem nhẹ chuyện mất mặt vừa mới bị yêu thú linh trí thấp đánh lén thành công), tại sao con hàng này lại thất bại nhiều lần mới sử dụng pháp thuật trâu bò như vậy? Một kích thành công, tại sao lại không thừa thắng xông lên?

Lâm Tịch chạy trốn là bởi vì con hàng này có kỹ năng nàng chơi không lại, ít nhất ở dưới nước chắc chắn chơi không lại, vậy cá lớn thì sao?

Nghĩ rõ ràng chuyện này, Lâm Tịch ngược lại không chạy nữa, cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu như con hàng này hết lam?

Quả nhiên, cảm giác được dưới nước dao động, cá lớn chạy trốn càng nhanh, trong lòng Lâm Tịch càng thêm chắc chắn, hẳn là phun ra mũi tên nước này cũng là gánh nặng không nhỏ đối với cá lớn đi.

Nhanh chóng đuổi kịp cá lớn, lần này Lâm Tịch cũng không nương tay, gần như là dùng toàn bộ sức mạnh của mình, cuối cùng cắt ra một vết thương khổng lồ gần như là xé ra ở dưới bụng cá lớn, theo một dòng máu chảy ra, mang theo ruột và bong bóng cá, sự vùng vẫy của cá lớn cũng dần dần lắng xuống.

Đôi mắt sắc bén của Lâm Tịch phát hiện, một vật tròn theo bong bóng cá lăn lông lốc rơi ra, trong lòng nàng mừng rỡ, quả nhiên có bảo bối!

Lâm Tịch vội vàng bơi tới gần đó, tiếp được vật đỏ rực kia, còn chưa kịp nhìn kỹ, đột nhiên cảm giác được thượng du có gì đó đang nhanh chóng tới gần, hơn nữa không phải làn sóng dao động!

Đậu má!

Lâm Tịch vội vàng đưa tay vào tìm kiếm trong ổ bụng cá lớn, cuối cùng tìm được một hạt châu xanh biếc, đó là yêu đan của cá lớn.

Lấy được hai thứ quan trọng này, Lâm Tịch kéo lấy thân thể đã có chút nặng nề mau chóng bơi tới bờ, chưa được một lát, vị trí nơi thi thể cá lớn chìm xuống đã như một cái nồi mới mở nắp, lốp bốp, bọt nước văng khắp nơi.

Bích Văn Trư Bà Long!

Khoảng chừng hơn mười con cá sấu đang cướp đoạt xác con cá lớn kia.

Lâm Tịch khóc không ra nước mắt, đó là do lão tử đánh chết!

Mình bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, ngộ nhỡ cá không đủ ăn đám Trư Bà Long kia tìm tới mình gây phiền toái làm sao bây giờ? Vẫn nên về trước đi.

Cũng may vị trí động phủ của nàng không tính thấp, nàng lại bố trí rất nhiều ở gần đó, cẩn thận ẩn giấu hành tung, về tới trong nhà mình.

Lâm Tịch cũng không có vội vã nhìn chiến lợi phẩm của mình, mà là vội vàng vận hành hai mươi Đoạn Cẩm chữa thương cho mình, giờ phút này trong lồng ngực của nàng rất đau rát. Nếu như Thôi Thể thuật có thể đạt tới cấp ba là tốt rồi, có thể mở ra chức năng tự lành thì hoàn toàn không cần phải để ý đến những nội thương ngoại thương này.

Nhìn yêu đan xanh biếc sáng long lanh và vật hình tròn giống như được một màng thịt thật dày bao quanh kia, Lâm Tịch chỉ có thể an ủi mình mà nói, mặc dù ăn không được thịt cá, tốt xấu nàng đạt được hai thứ quan trọng nhất, chịu những vết thương kia cũng coi như đáng giá.

Qua hơn một giờ, cuối cùng Lâm Tịch cũng cảm thấy khá hơn nhiều, nàng cũng không có để ý tới viên yêu đan kia, thứ này chỉ có thể thông qua luyện dược mới dùng được, nghe nói trực tiếp ăn hết linh lực cuồng bạo bên trong sẽ khiến cho người ta mất đi lý trí.

Khi Lâm Tịch dùng mũi nhọn cẩn thận cắt lớp thịt dày bằng hai ngón tay, phát hiện bên trong lại là một quả trứng!

Tại sao, lão tử cùng trứng, lại hữu duyên như thế!