Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 284: Nhiệm vụ ban thưởng Ta là hồ Ly tinh 13

Lâm Tịch vẫn luôn lặng yên không một tiếng động dùng tinh thần lực chú ý Nhâm Thiên Lý, dường như màu sắc mâm tròn càng đỏ sẫm, ông ta càng khẩn trương chờ mong, giờ phút này gương mặt vốn lạnh nhạt như quân tử nhìn lại có chút dữ tợn.

Lúc này nghe được tiếng "Ầm ầm, ầm ầm" truyền đến, là tiếng cửa đá hoàn toàn đóng lại.

Lâm Tịch lặng lẽ kiểm tra một hồi, một đại quân gần sáu trăm tu sĩ, chỉ có khoảng hai trăm người qua được cửa thứ nhất, bốn trăm sinh mạng, cứ như vậy vĩnh viễn lưu tại trong đường hầm.

Quả nhiên là "Bảo không nhẹ xá, sinh tử đừng oán."

Sau đó Lâm Tịch cảm nhận được một cơn chấn động truyền đến từ mâm tròn trên đỉnh đầu, nó tỏa ra ánh sáng màu đỏ sẫm, giọng Nhâm Thiên Lý mang theo run rẩy nói: "Chuẩn bị xong, cửa thứ hai đã mở ra! Đồ vật bên trong tiểu động thiên đều là vật vô chủ, có thể lấy được cái gì, vậy phải xem vận may của các vị đạo hữu."

Đỉnh đầu truyền đến tiếng vang "Kẽo kẹt" do cơ quan chuyển động, ánh sáng màu đỏ sẫm sáng chói khiến Lâm Tịch hoa mắt, đợi đến khi ánh mắt của nàng khôi phục thị lực, người cũng đã ở trong một khu rừng rậm rạp.

Mặc dù không có ánh mặt trời chói chang giữa bầu trời, nhưng vẫn có dáng vẻ khiến cho người ta cảm thấy giống như đang giữa trưa, bầu trời xanh lam, mơ hồ có tiếng nước chảy róc rách, chim hót líu lo ríu rít, Lâm Tịch hít sâu một hơi, luồng linh khí nồng đậm xuyên thấu qua lồng ngực, khiến cho lòng người ta vui vẻ gần như muốn reo hò ầm ĩ.

Đây chính là tiểu động thiên sao?

Ngay cả Lâm Tịch cũng có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm dày đặc ở nơi này, hai mươi Đoạn Cẩm gần như muốn tự tiến hành vận chuyển.

Trong lúc Lâm Tịch đang hết nhìn đông rồi tới nhìn tây, dưới chân nàng đột nhiên bị xiết chặt, dường như có người đang giữ chặt hai chân nàng liều mạng kéo nàng về một một phương hướng nào đó.

Đậu má!

Gần như không cần phải suy nghĩ, dao găm mũi nhọn lập tức xuất hiện ở trong tay, giơ tay chém xuống, hai sợi dây leo trên mắt cá chân trái đã bị cắt đứt, chỗ bị cắt chảy ra chất lỏng màu xanh lá, phần bị đứt co rút lăn lộn, giống như dây leo cuốn lấy chính mình cũng có thể cảm nhận được đau đớn. Lần này Lâm Tịch trông thấy có rất nhiều dây leo đang bò về phía nàng ở cách đó không xa.

Nàng vội vàng huy động dao găm cắt đứt dây leo trên cái chân còn lại, đồng thời nhanh chóng lui về phía sau, cho dù động tác của nàng nhanh như vậy, vẫn còn có một sợi dây leo quấn lấy chân trái muốn kéo nàng trở lại.

Trong lòng Lâm Tịch biết rất nguy hiểm, một khi bị kéo lại, chính là không ngừng bị quấn quanh, không chết không thôi.

Nàng lắc ống tay áo một cái, phi tiêu hồ điệp năm cánh lấy từ đồng nhân trận bay ra ngoài, sợi dây leo tương đối mảnh kia phát ra tiếng bị cắt đứt, Lâm Tịch thừa dịp này thoát khỏi phạm vi dây leo có khả năng bao trùm mình.

Xem ra vẫn không nên quá chủ quan, yêu đằng ba màu này thuộc hệ thực vật cấp ba, cấp bậc cao là bởi vì năng lực sinh tồn của nó siêu mạnh, rất khó bị giết chết, chẳng qua chỉ có một thủ đoạn công kích rất đơn giản, đó là dùng dây leo cuốn con mồi vào gốc cây, sau đó vẫn luôn trói chặt ăn mòn tiêu hóa từng chút một.

Sở dĩ nó có thể đánh lén Lâm Tịch thành công là bởi vì Lâm Tịch có thói quen dùng tinh thần lực thăm dò xung quanh, một chút pháp lực dao động nàng cũng có thể phát hiện được, nhưng con hàng này chỉ là quấn quanh theo bản năng, cho nên Lâm Tịch hoàn toàn không phát hiện ra.

Lâm Tịch triển khai toàn bộ ngũ thức không còn dám khinh thường nữa, lúc nàng đang chuẩn bị quay người rời đi, đột nhiên trông thấy tại gốc của yêu đằng ba màu kia, hình như có một thây khô, mà khiến Lâm Tịch chú ý, chính là trên người thây khô dường như có vật gì đó lóe lên một cái.

Cẩn thận thăm dò xung quanh một chút, không có bất kỳ khác thường gì. Lâm Tịch hỏi Cổn Cổn có thể mang cỗ thây khô kia tới đây hay không, Cổn Cổn bày tỏ không thể, hiện tại không gian của nó chỉ có thể dung nạp chính nó và chủ nhân mình ký kết khế ước, mặc dù hiện giờ cỗ thây khô kia đã không còn bất kỳ hơi thở sinh mạng nào, nhưng không gian của Cổn Cổn vẫn không thể chứa đựng như cũ.

Lâm Tịch chưa từ bỏ ý định, lại hỏi Cổn Cổn: "Vậy ngươi có thể lấy những vật trên người thây khô kia cất vào trong không gian rồi mang tới cho ta hay không?"

Cổn Cổn meo một tiếng, tỏ vẻ có thể.

Lâm Tịch mừng rỡ, vội vàng muốn Cổn Cổn mang tất cả những vật có thể lấy trên người thây khô tới đây.

Mặc dù Cổn Cổn đã mập đến mức chiều cao và cân nặng tương đương với nhau, nhưng tốc độ bay vẫn không tệ, Lâm Tịch sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mắt không chớp cẩn thận chú ý tất cả động tĩnh xung quanh mình.

Hai chủ tớ một người phụ trách trộm cướp, một người phụ trách trông chừng, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Lâm Tịch thấy yêu đằng ba màu đang tự vung vẩy xung quanh, mà thây khô thì thỉnh thoảng chuyển động một cái, cho dù yêu đằng ba màu chỉ là thực vật, Lâm Tịch vẫn có thể cảm giác được nó đang rất kinh ngạc.

Yêu đằng biết rõ có người đang giở trò quỷ bên cạnh mình, nhưng làm thề nào cũng không tìm được bất kỳ dấu vết gì để lại, nó không cam lòng, sau đó phí công vung vẩy vô số dây leo, tìm kiếm kẻ thù không tồn tại kia, Lâm Tịch ở một bên nhìn thấy cảnh này thì rất mừng rỡ, ngươi nha dám đánh lén lão tử.

Chỉ trong chốc lát, Lâm Tịch liền cảm giác được Cổn Cổn đã tới gần mình, đầu tiên là một quả cầu màu cam đột ngột xuất hiện, tiếp theo là mấy thứ rơi xuống trước mặt mình giống như ảo thuật.

Lâm Tịch nhìn đồ vật trên mặt đất, sắc mặt đột nhiên đen lại.

Mẹ nó, nàng sắp đau mắt hột rồi.

Có một chiếc quần lót màu vàng trên mặt đất.

Lâm Tịch rất muốn hỏi Cổn Cổn, ngài lột thứ này xuống như thế nào vậy?

Đoán chừng hiện giờ thây khô đáng thương kia đã không còn mảnh vải che thân, sau khi chết nếu có linh tất nhiên cũng sẽ vô cùng oán hận tên trộm thực sự quá thiếu đạo đức này, vậy mà ngay cả cái quần cộc cũng không để lại, có còn để cho người yên tâm mà chết hay không?

Cổn Cổn nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Tịch, mở to đôi mắt vô tội "Meo" một tiếng, là ngươi nói, có thể lấy được cái gì thì lấy toàn bộ mà, từ trước đến nay bản Thần thú chỉ đâu đánh đó, được rồi, chỉ cái nào trộm cái đó.

Lâm Tịch dùng vài mảnh pháp khí vỡ vụn không chịu nổi bao quần cộc màu vàng kia lại, sau đó ném qua chỗ yêu đằng ba màu, yêu đằng như nhặt được chí bảo quấn nó thật chặt, nhanh chóng kéo về gốc.

Phủi tay, cuối cùng không cần phải đối mặt với chiếc quần cộc màu vàng khiến người ta xấu hổ này, Lâm Tịch bắt đầu cẩn thận kiểm tra chiến lợi phẩm đầu tiên của Cổn Cổn.

Một cái túi thoáng có chút cổ xưa nhưng lại rất bền chắc, hẳn là túi trữ vật các tu sĩ thường dùng, đây là thứ Lâm Tịch cần trước mắt. Bởi vì chủ nhân đã chết, cho nên Lâm Tịch rất dễ dàng đem tinh thần lực của mình in dấu ở phía trên, sau đó nàng cảm ứng được một không gian khoảng mười mét khối, có hai bộ y phục của nam tử, vài túi nước cùng một chút thức ăn, còn có một cái pháp khí phi thuyền nho nhỏ, mấy chục viên linh thạch trung phẩm và gần trăm viên linh thạch hạ phẩm.

Xem ra người này hẳn là một tu sĩ trúc cơ kỳ có vốn liếng tương đối giàu có, bởi vì sau khi kết đan mới có thể tích cốc, nếu không, chỉ có thể dựa vào ăn tích cốc đan mới có thể không cần ăn uống, người này đã mang theo túi nước và đồ ăn, có thể thấy được cũng chưa từng kết đan, hơn nữa những mảnh vỡ trên mặt đất kia cũng đều thuộc về pháp khí, bình thường pháp bảo sẽ không tuỳ tiện vỡ vụn thành như vậy.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu như là tu sĩ kết đan kỳ, sao có thể tùy tiện bị một gốc yêu đằng giết chết chứ!

Chắc chắn người này bị yêu đằng giết chết chứ không phải chết trong tay tu sĩ, nếu không, sẽ không để lại nhiều đồ cho mình như vậy, linh thạch hạ phẩm thì không nói, riêng mấy chục viên linh thạch trung phẩm kia, chắc chắn tu sĩ trúc cơ kỳ bình thường không thể lấy ra được.

Ánh mắt Lâm Tịch bị một chiếc nhẫn nho nhỏ hấp dẫn.

Chiếc nhẫn này không phải vàng cũng không phải ngọc, nó chỉ có một vòng tròn rất đơn giản, ở giữa chiếc nhẫn có một vòng màu đỏ nhô lên, Lâm Tịch trông thấy ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất chính là đến từ vòng màu đỏ nhô lên này.

Nàng phải cẩn thận nghiên cứu một chút chiếc nhẫn này rốt cuộc là vật gì, đột nhiên cảm giác được có sóng linh khí cách đó không xa, Lâm Tịch vừa động ý niệm vừa thu hồi tất cả đồ vật trên mặt đất, một đạo kiếm ảnh phóng tới như gió!