Nghe nói Thân Tiểu Mẫn có thể dễ dàng thuê hồ cá và đất xung quanh với giá năm ngàn đồng rẻ mạt như vậy, là bởi vì có người muốn tìm vợ cho đứa cháu trai độc thân đã ba mươi lăm tuổi, con nhà nghèo lại bị phá tướng của mình.
Manh mối rõ ràng như vậy, dùng chân suy nghĩ cũng biết đang nói người nào. Người trong thôn lại suy nghĩ, hiện tại Trình Đại Lục quả thật đang ở trong Lâm Đinh Tiểu Trúc đấy.
Mặc dù vẫn luôn tin tưởng nhân phẩm lão bí thư, nhưng ai chẳng có tư tâm? Đừng nhìn đứa cháu trai kia của ông ta là người đến từ thành phố, nhưng lại nghèo kiết xác.
Cha mẹ đều mất, không tiền không nhà, cùng đường bí lối mới đến tìm lão bí thư.
Nếu người này kết hôn với Thân Tiểu Mẫn, mọi thứ đều đầy đủ.
Từ khi Thân Tiểu Mẫn và Phú Cường ly hôn, cũng không biết tại sao tất cả mọi người cảm thấy cô ấy càng ngày càng thuận mắt hơn so trước với, lúc trước vừa đen vừa gầy nhìn giống như một quả dưa muối, hiện tại người béo hơn một chút, làn da giống như cũng trắng ra, so sánh với sắc mặt vàng như nến vì đang mang thai của Thân Tiểu Vân, ngược lại cảm thấy Thân Tiểu Mẫn dễ nhìn hơn.
Mọi người không khỏi ghen tị với Trình Đại Lục, mặc dù gương mặt của mình bị bỏng đến người không ra người quỷ không ra quỷ, đây mới gọi là tay không bắt sói đấy.
- - luận về tầm quan trọng của việc có một thân thích trâu bò.
Lời đồn đại này được dì Phác nói trước, năm nay đất của nhà Triệu A Hoa cho hàng xóm thuê với giá rẻ hơn một nửa. Mặc dù mọi người đều thích chiếm món lời nhỏ, nhưng có ít người cũng có qua có lại.
Con dâu nhà hàng xóm tương đối rõ lí lẽ, thế là luôn chọn một ít rau quả trong đất đưa qua, cũng coi như là cảm tạ người ta, có một lần đưa đồ ăn qua thuận tiện nói những lời đồn đại càng ngày càng khó nghe kia cho dì Phác biết.
Hiện tại bản cũ đã phát triển thành Thân Tiểu Mẫn, Triệu A Hoa đều có quan hệ mập mờ với Trình Đại Lục.
Dì Phác:(⊙_⊙)
Dì Phác cám ơn hàng xóm, ngay tại trên bàn cơm trực tiếp nói ra việc này.
Trước cửa quả phụ luôn thị phi, mấy năm nay Triệu A Hoa trông coi Hổ Đầu, hầu như cũng không dám nói chuyện với người trong thôn, chỉ sợ người có rắp tâm khác nói huyên thuyên khiến tương lai con mình không có cách nào gặp người. Không ngờ tới chính mình đơn độc sinh hoạt không có lời ong tiếng ve nào, đón mẹ già tới đây lại còn xuất hiện loại chuyện này.
Trình Đại Lục có sức lực, bình thường cũng không thích nói chuyện, nhưng Lâm Tịch luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn Triệu A Hoa không đúng lắm.
Anh ta nghe dì Phác nói những lời kia, sắc mặt lập tức biến thành đỏ tía, nửa bên mặt bị bỏng càng nhiều màu sắc sặc sỡ. Đoán chừng là rất tức giận, thịt trên mặt đều run lên.
Anh ta đặt bát xuống, quay người lập tức đi ra ngoài.
Lâm Tịch hô: "Đại Lục, anh đi làm gì?"
"Tôi.. Tôi không làm nữa, mọi người.. Tìm người khác đi, tôi đi thu dọn đồ đạc, lập tức đi ngay, đã cho mọi người thêm phiền toái rồi." Trình Đại Lục khom người vái chào ba người.
"Anh đi, chúng ta liền trong sạch sao? Nếu người ta nói anh có tật giật mình thì sao?" Lâm Tịch lười biếng hỏi một câu.
Trình Đại Lục càng phẫn nộ: "Tôi không phải người như vậy!" Anh ta nói xong cẩn thận nhìn Triệu A Hoa một chút, trong mắt lóe lên vẻ quyết tuyệt: "Tôi rời khỏi Cẩm Gia Câu, về nhà ông bà ở."
Lâm Tịch nhìn biểu tình này của anh ta, lại nhìn Triệu A Hoa ở bên cạnh, toàn thân căng cứng, đũa trong tay cầm chặt đến nỗi khớp xương trắng bệch, mím môi cười: "Anh đi, tôi liền tìm người đàn ông khác tốt hơn cho A Hoa."
Dì Phác nghi ngờ hết nhìn người này lại nhìn người kia, nhất định là bà quá già rồi, cho nên nghe không hiểu những người trẻ tuổi này đang nói cái gì, thế là gọi Hổ Đầu: "Đi thôi, bà ngoại dẫn con đi chèo thuyền."
Chạng vạng tối, Lâm Tịch đi một chuyến đến nhà Trình thư ký, lão đầu vốn lo lắng bởi vì những lời nói vô căn cứ mà danh dự tuổi già khó giữ được, lập tức tươi cười rạng rỡ, đây gọi là vô tâm trồng liễu đấy!
Lâm Tịch cho bạn già của Trình thư ký, con gái, con dâu mỗi người năm khối xà phòng thơm thủ công, năm túi thơm, khiến nữ quyến Trình gia tươi cười rạng rỡ. Bọn họ đã sớm nghe nói mỗi nhà trong tổ năm đều được tặng loại xà phòng thơm thủ công này, xinh đẹp đến không tưởng nổi, ửng đỏ trong suốt giống như thạch hoa quả người ta bán trong siêu thị, bên trong còn có thể thấy được cánh hoa. Mà túi thơm hương Lavender, đặt ở cạnh gối đầu có thể ngủ an giấc, còn có thể trị mụn!
Lão đầu nhìn thấy ngay cả bạn già đều có dáng vẻ như nhặt được chí bảo, không khỏi cười khổ một cái, xem ra mặc kệ phụ nữ ở tuổi tác gì đều thích cái đẹp.
Lâm Tịch lại kín đáo đưa cho lão đầu một túi cầm tay: "Nhà chú Đường cháu không đi được, hiện tại rất nhiều người đều đang nhìn chằm chằm, phần này liền phiền phức chú Trình giúp cháu đưa một chút. Chờ đến lúc đó, mọi người đừng quên đến uống rượu mừng!"
Trình thư ký tự nhiên biết ý tứ uống rượu mừng, trái tim cũng để xuống, không ngờ chỉ là nghĩ để Đại Lục có thể có một nơi ngốc, có phần cơm ăn, kết quả lại còn giải quyết được chung thân đại sự.
Lão bí thư nhìn bóng lưng đi xa của Thân Tiểu Mẫn, không khỏi âm thầm may mắn, may mà lúc trước có lòng nhân ái giúp cô ấy, đây coi như là trồng thiện nhân được thiện quả đi. Còn những lời đồn đại kia, thích truyền thì truyền đi, dù sao lão đầu tử không thẹn với lương tâm!
Lâm Tịch ra khỏi nhà Trình thư ký trở về Lâm Đinh Tiểu Trúc, đúng lúc đi ngang qua trong thôn, xa xa đã nhìn thấy một bà bầu đang chống nạnh nói nước miếng tung bay: "Dù sao đại viện tường cao, ai biết đóng cửa rồi ba người đến tột cùng ngủ như thế nào?"
Nụ cười hiểu ý cũng chưa từng xuất hiện như trong dự liệu, ngược lại mỗi người đều có thần sắc quỷ dị.
Thân Tiểu Vân còn chưa kịp bổ sung lại vài câu đâu, đã nghe thấy có người lạnh lùng nói ở sau lưng: "Lúc trước chị tới nhờ vả tôi, đóng cửa lại rồi ngủ như thế nào?"
Có vài người phụ nữ xưa nay thích bát quái trong thôn lập tức có chút ngượng ngùng, đang nói xấu lại bị người ta bắt tại chỗ rồi.
"Cô có ý gì? Lúc đó tôi và Phú Cường trong sạch." Sắc mặt Thân Tiểu Vân cũng khó nhìn.
Ánh mắt Lâm Tịch chăm chú nhìn cô ta, giọng nói không lớn, lại dày đặc khí lạnh: "Trong sạch hay không trong sạch, trời biết chị biết. Chị cướp chồng của em gái mình, ép em gái ruột rời đi, tôi đã từng nói xấu chị một câu nào? Ngược lại, chị quỳ gối ôm chân của tôi cầu xin tôi đáng thương cháu ngoại trai chưa xuất thế, tôi giảm cho chị một vạn tiền thuê đất đấy, Thân Tiểu Vân, ngẩng đầu ba thước có thần minh, trong bụng của chị còn có ba đứa bé đấy, coi chừng gặp báo ứng!"
Sau đó cũng không đợi cô ta đáp lời, Lâm Tịch trực tiếp xuyên qua đám người rời đi.
Thân Tiểu Vân lại nhìn những người vừa nói chuyện phiếm với cô ta, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ khinh bỉ không thèm che giấu.
"Nó nói hươu nói vượn, nó.. Nói xấu tôi, không có chuyện đó." Thân Tiểu Vân lắp bắp.
Đám người liếc nhìn nhau, lập tức tản ra.
Nhưng trong lòng đều đang suy nghĩ: Lại có một tin tức lớn, hóa ra Thân Tiểu Vân lại là người không biết xấu hổ như vậy. Ai nói thật ai nói dối còn cần phân tích sao? Nếu như Thân Tiểu Mẫn nói dối, tại sao cô ta không dám phản bác? Mọi người trở về nhà mình, trong lòng vừa khuyên bảo chính mình, về sau phải cách xa người phụ nữ này một chút, ngay cả em gái ruột của mình cũng xé xác, bọn họ tính là gì?
Kỳ thật những lời đồn đãi kia là do Thân Tiểu Vân này truyền ra, cho nên đám người mới bắt đầu tin tưởng, dù sao bọn họ vốn là chị em ruột, quan hệ lại không tốt, cũng không thể ném một chậu phân lên đầu em gái mình, đúng không?
Nhưng hiện tại nhân phẩm của hai chị em này, trong lòng mọi người đều nắm chắc, cho tới bây giờ Thân Tiểu Mẫn chưa từng nói một câu không tốt về chị mình, ngoại trừ hôm nay.
Lâm Tịch trở về nhà, tâm tình rất không tệ, tính toán thu nhập gần đây, tiền vốn của cô trên cơ bản đã thu lại.
Đi vào trong sân, trông thấy Trình Đại Lục đang ngồi nhổ đống cỏ dại trước phòng, Lâm Tịch đột nhiên ngồi xổm ở bên cạnh anh ta, duỗi tay ra sờ lên mặt Trình Đại Lục!