Mùa thu này Lâm Tịch bề bộn nhiều việc, cô không nghĩ tới chẳng những hoàn toàn thu hồi tiền vốn trong một năm, vậy mà còn có không ít lợi nhuận.
Vốn cho rằng qua thời kỳ nở hoa, bọn họ có thể nghỉ ngơi một chút, không ngờ dưới sự dụ dỗ của mẹ con Sài Manh, những xà phòng thủ công, túi hương, trà lá sen thậm chí là dưa muối Phác mẹ làm, bây giờ đều có thể bán với giá cả không tệ.
Nhất là xà phòng thủ công được tiêu thụ rất mạnh, quả thực ra ngoài dự kiến của Lâm Tịch, hiện tại ở trong thành phố đã có nhiều tiền như vậy? Tại gia đình bình thường còn không nỡ mua một khối xà phòng thơm "Thư da tốt," xà phòng thủ công đã có thể bán được mười đồng. Vốn lưu lại hai mươi khối chuẩn bị tặng lễ, kết quả đều bị hai mẹ con kia dời đi sạch sẽ.
Chớp mắt đã đến tháng mười, lá cây dương như những chiếc quạt hương bồ đều trở nên vàng rực, mà từ xa nhìn về phía chùa Thanh Nham ở bên kia, lại là lá đỏ khắp núi. Muôn hồng nghìn tía, vàng sáng dày đặc, ngược lại là dễ nhìn hơn so với mùa hè.
Hôn lễ của Triệu A Hoa và Trình Đại Lục được tổ chức tại tiệm cơm lớn nhất trấn trên, lúc mọi người trong thôn đều đến ăn cưới mới phát hiện, Trình Đại Lục bị hủy nửa bên mặt, thế mà đã được chữa khỏi!
Trình thư ký vừa là người chủ hôn, vừa là người chứng hôn, lôi kéo tay Lâm Tịch nước mắt tuôn đầy mặt.
Tiếng cười và nước mắt đều là rất dễ dàng truyền nhiễm, nhìn một đôi người mới trải qua nhiều trắc trở, hầu hết mọi người đều cảm động hơn nữa cũng không keo kiệt lời chúc phúc của mình.
Ngoại trừ Phú Cường.
Hiện tại tính tình Thân Tiểu Vân cực kỳ không tốt, dự tính ngày sinh tại giữa tháng mười hai, cô ta lại giống như sắp sinh con, nhìn cái bụng giống như một ngọn núi nhỏ, mỗi ngày Phú Cường đều sống trong lo sợ.
Nhất là lúc ba đứa bé thay nhau máy thai, gần như cả đêm Thân Tiểu Vân đều ngủ không được, cô ta ngủ không được, liền bắt Phú Cường cùng chịu chung với cô ta.
Một hồi khát nước, một hồi muốn ăn gì đó, một hồi còn nói tức ngực đến khó thở, thực sự không có chuyện gì làm thì xoay người hoặc là đi tiểu, dù sao cái gì cũng nhất định muốn Phú Cường hầu hạ.
Đem Phú Cường lăn qua lăn lại đến mức thân hình mảnh khảnh, mặt không còn chút máu.
Có người biết anh ta phải hầu hạ phụ nữ mang thai ở nhà, không biết còn tưởng rằng bị sung quân rồi.
Triệu Kim Lan không dám lải nhải ở trước mặt Thân Tiểu Vân, chỉ ở trong thôn nói hiện tại con của bà ta đáng thương biết bao nhiêu, chị em Thân gia thật sự là quá hố người.
Lúc người trong thôn đối mặt bà ta, hừ hừ ha ha ứng vài câu, sau lưng lại không có ai đồng tình bọn họ.
So sánh với những cực khổ Thân Tiểu Mẫn đã chịu, các ngươi như thế này tính là gì?
May mắn Thân Tiểu Mẫn người ta phúc lớn mạng lớn, nghe nói lúc chữa bệnh gặp được cao nhân, chẳng những dùng bí phương chữa khỏi cho cô ấy, còn nói cho cô ấy cách trồng hoa cỏ như thế nào, đây chính là nhân họa đắc phúc, người tốt hảo báo đấy.
Bây giờ người trong thôn nhìn Thân Tiểu Mẫn quần áo gọn gàng, mặt mày tỏa sáng, có chỗ nào giống người phụ nữ đen gầy khúm núm lúc trước, quả thực như biến thành người khác, thậm chí có không ít người nghị luận, luôn cảm thấy bây giờ nhìn lại Thân Tiểu Mẫn đã thấy cô ấy tốt hơn chị mình rất nhiều.
Đôi người mới uống rượu giao bôi, tiệc cưới chính thức bắt đầu.
Tất cả mọi người nâng chén chúc phúc cô dâu chú rể đầu bạc đến già.
Lúc nghi thức hôn lễ sắp kết thúc, Thân Tiểu Mẫn đi lên trước đài, tuyên bố quyên cho trường tiểu học trong thôn một ngàn đồng dùng để tu sửa trường học, mua sách vở.
Dù nghèo cũng không thể nghèo giáo dục, dù khổ cũng không thể khổ con cái.
Thân Tiểu Mẫn nói, chính mình đã ăn thua thiệt vì không có học thức, hi vọng sau này những đứa trẻ đều có thể vẫn luôn được đến trường, mọi người đều biết tôi không có con, đời này cũng không thể làm mẹ, tôi nguyện ý đem một mảnh tình thương chân thành của mẹ phân cho bọn nhỏ tại nơi đã sinh ra và dưỡng dục tôi lớn lên!
Mọi người nhiệt liệt vỗ tay, lại đẩy hôn lễ lên cao trào lần nữa.
Nguyên bản bọn họ vẫn mỗi người ở một gian phòng, đành phải tạm thời bố trí lại gian phòng của Trình Đại Lục một lần nữa, làm thành phòng cưới.
Lâm Tịch nhìn một chút sườn núi phía bắc vẫn luôn không nhúc nhích, chính là mảnh đất Trình thư ký nói "Chỉ có năm mẫu," kỳ thật lúc đầu Lâm Tịch muốn bao mảnh đất duy nhất này vào trong sân.
Nhưng lúc đó tiền của cô thực sự không đủ, đành phải thôi.
Hiện tại sao, Lâm Tịch muốn xây thêm mấy gian phòng ở đó, vây mảnh đất kia vào trong, xây một cái "Vọng Hà Sơn Trang," đến lúc đó để Triệu A Hoa bọn họ dời qua đó ở.
Trải qua sự kiện tập kích ban đêm vào lần trước, em trai Thân trở nên ngoan hơn.
Người hiền bị bắt nạt, một chút cũng không sai.
Thực tiễn đưa ra kết luận chính xác, lại một lần nữa chứng minh nói đạo lý tuyệt đối không có tác dụng khiến nó dừng lại bằng một quả đấm.
Nếu đã không thể cảm hóa ngươi, ta mẹ nó liền hỏa táng ngươi.
Tính toán thời gian, hai bà bầu Thân gia và Phú gia có thể cũng sắp sinh, nghe nói ngày sinh dự tính của Triệu Thiên tại đầu tháng mười hai, Thân Tiểu Vân thì tại giữa tháng.
Ngày Vọng Hà Sơn Trang hoàn thành, trong thôn có rất nhiều người đến chúc mừng, Lâm Tịch cũng hào phóng bày tỏ cảm tạ. Phòng ở Sơn Trang là dựa theo "Bắc Kinh bình" đương thời lưu hành, nhưng vô luận nền đất hay là vách tường đều hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn xây tòa nhà mà làm, nóc nhà áp dụng tấm bê tông được đúc bằng xi măng cốt thép, chính là tục xưng "Lâu đĩa" ở phương bắc.
Sở dĩ Lâm Tịch gọi nơi này là "Vọng Hà Sơn Trang," chính là vì chuẩn bị làm một tòa lầu nhỏ ba tầng, chẳng qua dựa theo số tiền hiện tại của cô, xây xong phòng ốc thật sự phải uống gió tây bắc. Cho nên đành phải xây tầng thứ nhất trước, chờ sau này có tiền trực tiếp xây ở phía trên là được rồi.
Lâm Tịch lại mua thêm mấy con chó, sau đó trực tiếp điều bốn con chó lớn đã quen thuộc sang sơn trang.
Không có ai chú ý tới, con chó tinh kẹp hai chân sau hơn mấy tháng khôi phục bình thường trong nháy mắt.
Emma! Có thể tính là bảo hộ trứng thành công, bình an rời khỏi tên sát tinh kia!
Phác mẹ lau nước mắt, trong miệng thì thào, không nghĩ tới bà già này, còn có thể ở trong căn nhà tốt như vậy.
Bên này pháo vang lên lốp bốp, bên kia Thân Tiểu Vân vậy mà sinh sớm!
Vốn ngày sinh dự tính ở giữa tháng, kết quả Triệu Kim Lan nhớ ăn không nhớ đánh, biết hôm nay Thân Tiểu Mẫn hoàn thành nhà mới, đã sớm nghe nói căn nhà kia khí phái như thế nào, lại để Triệu A Hoa con hàng khắc chồng kia đi vào ở, cùng đi còn có người mẹ góa chồng của cô ta -- Cao Ly của nhà họ Phác kia.
Chẳng lẽ thật sự chính là dọn nhà mang theo mẹ, càng ngày càng phát tài?
Kỳ thật nếu nói rõ ràng thì Triệu A Hoa và Triệu Kim Lan còn có một chút quan hệ thân thích quải mười tám cái ngoặt, hai mẹ con nhanh mồm nhanh miệng này vẫn luôn có quan hệ không quá tốt với Triệu Kim Lan.
Con gái góa chồng mang theo người mẹ góa chồng, vậy mà có thể ở lại chỗ tốt như vậy, hơn nữa cung cấp căn nhà tốt này, vẫn là con dâu cũ của mình, trong nháy mắt trong lòng Triệu Kim Lan không thăng bằng.
Cơn giận này nhất định phải phát ra ngoài, thế là Triệu Kim Lan liền đến nhà Phú Cường, nếu không phải cô ta đến trộn lẫn vào, hiện tại người chuyển vào căn nhà khí phái như vậy chính là mình!
Triệu Kim Lan muốn dùng kịch bản lúc trước đối phó Thân Tiểu Mẫn dọn dẹp Thân Tiểu Vân, vậy đơn giản là người si nói mộng.
Hai người trào phúng lẫn nhau, ngươi tới ta đi, mắng chửi người tự nhiên là chuyên vạch khuyết điểm, lời nào đâm vào lòng liền nói lời đó.
Thân Tiểu Vân vốn rất khó chịu, thở một ngụm đều tốn sức, tự nhiên dần dần rơi vào thế hạ phong. Cô ta giận dữ lên, chống nạnh bày ra tạo hình Đổng Tồn Thụy xả thân làm nổ lô cốt, ngón tay chỉ Triệu Kim Lan, muốn nói "Bà cút ra ngoài cho tôi," kết quả lời còn chưa kịp nói, đã cảm thấy trong bụng quặn đau một trận, một dòng nước ấm theo đùi uốn lượn mà xuống..
Cũng may trong thôn có bà mụ, vừa vặn đang ở chỗ Lâm Tịch xem náo nhiệt, nhận được tin vội vàng vắt chân lên cổ điên cuồng chạy tới nhà Phú Cường.
May mắn kết quả cuối cùng mẹ con đều bình an, chẳng qua Thân Tiểu Vân chịu không ít tội, ước chừng mất một ngày một đêm mới sinh ra ba đứa bé giống như mèo con.
Nghe được Triệu Kim Lan không ngừng lẩm bẩm "Tổ tiên phù hộ, Bồ Tát phù hộ," Phú Cường liền giận không có chỗ phát tiết, thế này đã mấy lần, không dứt, một người hai người đều không để cho anh ta bớt lo.
Ngày thường Thân Tiểu Vân rất chú trọng bồi bổ, cho nên ba đứa bé coi như không tệ, nhưng lần này cô ta mất máu quá nhiều, lại không có sữa, lúc bà đỡ rời đi đã dặn dò nhiều lần, cho cô ta ăn ngon một chút, cũng tuyệt đối đừng để đứa bé bị đói.
Phú Cường nhìn ba đứa bé hai nam một nữ, niềm vui sướng vì mới làm cha và Phú gia có con nối dõi tụ hợp cùng một chỗ, quả thật vui vẻ mấy ngày.
Nhưng cũng không được bao lâu, số tiền anh ta tích trữ đã bị bốn cái miệng kia ăn sạch không còn một mảnh.