Nếu như ngươi không làm được một kích trí mạng, như vậy cố gắng đừng dồn người vào chỗ chết.
Trừ khi ngươi thích loại luận điệu mèo vờn chuột này, hơn nữa nắm chắc tất thắng.
Cái gọi là giặc cùng đường chớ đuổi, người một khi đã sơn cùng thủy tận, đi đến đường cùng, cũng chỉ có thể toàn lực phản công, liều mạng một lần.
Con thỏ nóng nảy còn cắn người đấy.
Cho nên vốn đã bị dọa thành con thỏ, Thiệu Viễn tỉnh lại từ trên giường bệnh, con chó vẫn luôn bị đánh rơi xuống nước này, rốt cuộc mọc ra răng nanh cắn người.
Khi anh ta biết được chính mình được người của Cổ Thiên Tí vô tình phát hiện rồi đưa đến bệnh viện, cũng không hề biểu hiện ra bộ dáng giật mình.
Cổ Thiên Tí cũng không có tự mình gặp anh ta, mà phái thân tín đắc lực nhất của mình là Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu nhìn rất lịch sự nhã nhặn, cười một tiếng sẽ lộ ra hai cái lúm đồng tiền lớn, nếu như không phải đã từng nghe đến tên tuổi Cổ Thiên Tí, đối với tên Thẩm Cửu này cũng như sấm bên tai, Thiệu Viễn rất khó tin tưởng đây là người đã dùng một con dao phay chém chết chín người báo thù cho anh trai mình, lúc đó anh ta còn chưa tròn mười sáu tuổi.
Bởi vì anh ta họ Thẩm, lại chém chết chín người, cho nên mọi người đều gọi anh ta là Thẩm Cửu. Sau đó anh ta đi tự thú, bởi vì tuổi tác và thái độ nhận tội nên được giảm hình phạt, nghe nói là Cổ Thiên Tí vớt anh ta ra ngoài.
"Người của chúng tôi đến trễ, thật có lỗi. Biết anh có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, chúng tôi liền chuẩn bị bảo vệ anh, chỉ là đến chậm một bước." Miệng Thẩm Cửu nói thật có lỗi nhưng trên mặt cũng không có một tia áy náy.
"Không cần cảm thấy lỗi, tương phản tôi còn phải cảm tạ các người, dù sao cũng là các người cứu tôi." Thiệu Viễn bình tĩnh mà nói.
Thẩm Cửu cười nham nhở, cực kỳ giống chàng trai ấm áp nhà bên.
"Hiện tại chúng ta có chung kẻ địch, nếu không.. Hợp tác một chút?"
"Nhất định phải hợp tác, lúc này các người "Cứu" tôi, không phải là vì để tôi xem một chút thành ý muốn giết tôi của Nhậm Nhất Thông, cùng thành ý muốn hợp tác của các người sao?" Mặc dù Thiệu Viễn là ác nhân nhát gan, nhưng cũng không ngu xuẩn, ít nhất anh ta biết, loại người có địa vị như Cổ Thiên Tí, thật ra không cần thiết chú ý tới dạng nhân vật nhỏ như anh ta, có thể thu hút sự chú ý của đại lão trong giới bất động sản, tuyệt đối không phải bởi vì anh ta là một nhân tài, mà bởi vì anh ta có giá trị tồn tại.
Thẩm Cửu gật đầu: "Ừm, thông minh, trách không được lão đại của tôi nhất định phải tìm anh hợp tác. Nói một chút điều kiện của anh?"
"Trên người tôi có năm mươi vạn, các người lại thêm năm mươi vạn, nhất định phải giao đến tay cha mẹ tôi. Phải bảo đảm an toàn cho bọn họ. Còn tôi, cung cấp ăn cung cấp ở, làm cái gì đều có thể." Giọng điệu Thiệu Viễn tỏ vẻ không sao cả, bị đánh một trận khiến anh ta hiểu được, không lật đổ Nhậm Nhất Thông, anh ta vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
Cuộc sống là không có đạo lý gì có thể nói, ngươi cảm thấy ngươi vận khí không tệ, nhưng rất có thể ngươi ngồi trong nhà, phân từ trên trời xuống, mục đích không chính xác, chắc chắn sẽ có kẻ bôi xấu ngươi.
Thiệu Viễn chính là như thế.
Cha mẹ không tiếc tiền cung cấp cho anh ta học đại học, những hoài bão ban đầu của anh ta đã bị thiêu rụi từ khi lên đại học và bước vào xã hội, chỉ còn lại mong ước nhỏ nhoi là tìm một người vợ không tệ và có một cuộc sống bình thường.
Quả thật anh ta cũng làm như vậy, tìm được Vu Hiểu Hiểu gia thế bình thường nhưng dịu dàng xinh đẹp, có được một tình yêu nhỏ.
Kết quả Vu Hiểu Hiểu nói, trước mắt có một cơ hội cá chép vượt long môn, chỉ cần anh ta ra mặt để một cô gái chỉ có ngốc không có ngọt thích mình, nghe theo anh ta ký tên vào giấy chuyển nhượng, đến lúc đó bọn họ sẽ có được một căn nhà giá trị trăm vạn.
Tham lam, càng nhiều càng không vừa lòng.
Không hiểu được liệu cơm gắp mắm, hi vọng xa vời thứ không thuộc về mình, gọi là tham lam.
Có thể nói, tiền tạo thành chữ tham, tiền tệ thời nguyên thủy là vỏ sò, nói đơn giản một chút, tham, chính là hôm nay ngươi muốn rất nhiều tiền.
Không thể không bội phục trí tuệ của người xưa. Một chữ tham này, kéo Thiệu Viễn vào một thế giới thân bất do kỷ, cũng kéo nguyên bản Lâm Tịch vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Giá cả Thiệu Viễn đưa ra xem như khá thấp, có hơi vượt quá dự kiến của Thẩm Cửu: "Anh cũng không hỏi chúng tôi muốn anh làm gì?"
"Người chết qua một lần, không cần thiết. Chỉ cần cha mẹ tôi mạnh khỏe là được, các người có thể đảm bảo, chúng ta có thể hợp tác, tôi sẽ toàn lực phối hợp." Thiệu Viễn vẫn như cũ không thèm để ý mà nói.
Xem ra anh ta cũng hiểu rõ đối với người bình thường mà nói, có đôi khi tiền tài phi nghĩa từ trên trời rớt xuống chưa chắc là phúc, sớm nghĩ thông suốt như thế, anh ta cũng sẽ không nằm ở chỗ này.
Thẩm Cửu đối với mọi chuyện đều rõ như lòng bàn tay, người này có chút khôn vặt nhưng lại có đầu óc không đồng bộ với dục vọng, mới có thể khiến mình sống thành bi kịch.
"Vậy dưỡng bệnh thật tốt, chờ tôi làm xong mọi chuyện, sẽ trở lại thăm anh."
Lâm cha Lâm mẹ phát hiện, gần đây Lâm Tịch đặc biệt dễ dàng vui vẻ.
Dáng vẻ giống như trở về lúc hơn mười tuổi, một chút chuyện nhỏ liền cười đến khanh khách, ngay cả đi đường cũng nhảy nhảy nhót nhót.
Nhìn ra được con gái đã triệt để đi ra khỏi khói mù.
Mấy ngày nay Lâm Tịch vẫn luôn tìm kiếm thuốc có thể trị bệnh hen suyễn cho lão cha, chạy một lượt đến các tiệm thuốc lớn, nhưng vẫn thiếu mấy vị dược thảo hoang dã nguyên chất chưa tìm được. Loại thuốc phối giống nhân tạo thì dược hiệu và năm tuổi đều không đạt tiêu chuẩn.
Lâm Tịch mới ra khỏi một tiệm thuốc, chỉ nghe thấy một tiếng làm ra vẻ la lên: "Lâm Tịch!"
Nhìn lại, là Vu Hiểu Hiểu, bên người còn đi theo một người quần áo mộc mạc hơn bốn mươi tuổi, Lâm Tịch nhớ kỹ mẹ Vu Hiểu Hiểu đã qua đời, chắc chắn không phải người này.
Cô ta mặc nguyên một bộ Paris Familys, trên cánh tay treo chiếc túi màu tím Cesium, ngay cả giày cũng là "Giày bố" lưu hành đương thời, tất nhiên nếu ở trên mặt lại dán một cái nhãn hiệu logo thì càng thêm hoàn mỹ.
Thấy Lâm Tịch lạnh lùng quay đầu nhìn cô ta, Vu Hiểu Hiểu vặn vẹo uốn éo vòng eo, rất có cảm giác "Người nghèo chợt giàu, ưỡn ngực điệt bụng."
Đức hạnh, lão tử dọa dẫm tên đầu heo nhà ngươi hơn một ngàn vạn, ngươi khoe khoang với lão tử cái gì? Đổi một vạn tiền đồng đập chết ngươi nha.
"Ai da, sao chỉ có một mình cậu đi dạo phố vậy?" Hiện giờ chi cần nghe giọng điệu làm dáng của Vu Hiểu Hiểu cũng đã muốn ói.
Lâm Tịch liếc mắt: "Tôi sợ nửa người đi dạo hù chết cô."
Ha ha, Vu Hiểu Hiểu ngượng cười: "Cậu vẫn hài hước như vậy."
"Lâm Tịch, trước đây coi như tớ có lỗi với cậu, chẳng qua cũng đều là chuyện quá khứ, dù sao về sau đều lăn lộn sinh hoạt trong thành phố này, chúng ta như thế nào cũng là chị em với nhau nhiều năm." Vu Hiểu Hiểu tỏ vẻ khẩn thiết, không biết lại muốn đùa nghịch trò yêu thiêu thân gì.
Nhưng Lâm Tịch vừa nghe nói chị em gì đó, nhất là cô ta vì mấy đồng tiền mà ngay cả bạn trai của mình cũng có thể vứt bỏ, ngẫm lại đã thấy ghê tởm.
Lâm Tịch mặt lạnh nói: "Có lời thì nói, có rắm mau thả, chị đây bề bộn nhiều việc."
Người bên cạnh cho Lâm Tịch một cái liếc mắt, trong miệng thì thào: "Không có tố chất."
Lâm Tịch thiếu chút nữa tức điên lên, người bên cạnh ngươi, có mẹ nó tố chất sao?
"Là như thế này, ngày mai là sinh nhật của tớ, anh Thông dự định tổ chức tiệc mừng tại nhà tớ, muốn tớ mời thêm bạn bè cùng đến chơi." Vu Hiểu Hiểu cuối cùng nói ra mục đích.
Lâm Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô ta: "Ngày mai sinh nhật cô? Vậy nhà cô ở đâu?"
Vu Hiểu Hiểu nghe xong, có cửa rồi! Cô ta không khỏi âm thầm may mắn hôm nay mình ra ngoài đi dạo.