Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 374: Quay lại 19

Lâm Tịch vốn cũng không nhận ra bọn họ.

Vô luận là Thiệu Viễn đã hủy mặt hay là dáng vẻ toàn thân già nua, đều khiến anh ta thoạt nhìn như là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi. Mà Vu Hiểu Hiểu cũng không còn yểu điệu, châu tròn ngọc sáng như lúc trước, tóc xoăn nhuộm vàng búi tròn trên đỉnh đầu, tạm biệt những trang sức lưu hành đương thời, khiến cô ta không còn quyến rũ xinh đẹp.

Lâm Tịch lấy hai bình nước, hai lon cà phê, một bao bánh mì nướng và hai bao nấm kim châm cay chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Lần này cô đến khảo sát một thôn nghèo khó hướng thôn Nam Vượng cầu cứu.

Bởi vì Nam Vượng đã thành thôn điển hình thoát khỏi nghèo khó, cửa sổ thổi kèn, tiếng lành đồn xa, cho nên có người đến nhờ vả, hi vọng có thể có cao nhân giúp đỡ, còn có người chạy từ xa tới tìm việc làm.

Cổ Thiên Tí biết được tin tức, đúng lúc Lâm Tịch ở gần đó, thế là để cô tự mình đi nhìn xem, nếu tình huống là thật, dứt khoát lại phục chế một thôn tương tự Nam Vượng.

Lúc này Lâm Tịch đã khảo sát hoàn tất, chuẩn bị đi thôn Nam Vượng báo cáo tình huống với Cổ tài chủ.

Siêu thị của Thiệu Viễn vốn không nhỏ, kết quả mạnh mẽ chen ra một nửa đổi thành quán bài, bởi vì hiện tại Vu Hiểu Hiểu thích chơi mạt chược.

Lúc Lâm Tịch tiến vào hai người đang nhỏ giọng cãi nhau gì đó, Lâm Tịch chọn xong đồ vật thấy còn không có người ra, liền hô một tiếng: "Ông chủ tính tiền."

Thiệu Viễn vội đáp lại, Lâm Tịch đưa qua một tờ năm mươi tệ, miệng Thiệu Viễn lải nhải thầm tính toán trả tiền thừa cho Lâm Tịch, kết quả khi ngẩng đầu lên, tiền trong tay anh ta giống như chổi rơm rơi một tiếng "Lạch cạch" trên mặt đất.

Mấy năm nay Lâm Tịch trên cơ bản chưa từng thay đổi, cho nên Thiệu Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra cô: "Là cô? Lâm Tịch?"

Vu Hiểu Hiểu nhất định nghe thấy Thiệu Viễn hô tên Lâm Tịch, lập tức chạy chậm đến đây. Thiệu Viễn trách cứ: "Cẩn thận eo của em, đi nhanh như vậy làm gì?"

"Cô tới làm gì? Nhìn bộ dáng này của cô, lường gạt người ta nhiều tiền như vậy cũng không thấy cô sống tốt hơn tôi bao nhiêu!" Vu Hiểu Hiểu nhìn Lâm Tịch một chút, áo thun ngắn tay và quần dài thể thao thuần cotton bình thường, bĩu môi, không có gì khác lúc trước, bộ dáng nghèo kiết hủ lậu.

"Lâm Tịch, thật xin lỗi." Thiệu Viễn chỉ nghĩ trong chốc lát, cuối cùng là đem câu nói này nói ra.

Lâm Tịch nhìn anh ta một chút, giọng nói rất bình tĩnh: "Đừng nói xin lỗi với tôi, bởi vì chúng ta không có quan hệ gì."

Những ân oán giữa bọn họ, đã dừng lại ở một gậy kia. Chỉ cần đừng đến quấy rối lão tử cùng cha mẹ, tất cả tùy ý các người.

Vu Hiểu Hiểu nghe xong liền không vui: "Nhìn dáng vẻ anh áy náy như thế có phải là muốn đền bù cô ta một chút hay không?"

Lâm Tịch nhận lấy tiền lẻ trong tay Thiệu Viễn, phất phất tay quay người đi ra ngoài: "Có lỗi với người khác đều không tính là gì, đừng để đến cuối cùng ngay cả chính mình đều có lỗi!"

Vu Hiểu Hiểu nhấc chân liền muốn đuổi theo mắng cô, kết quả đi quá nhanh, xương sống truyền đến một trận đau đớn như kim đâm, đợi đến khi cô ta ra ngoài, chỉ thấy một chiếc Benley SUV nhanh chóng rời đi.

Xem ra cuộc sống của Lâm Tịch.. Ít nhất tốt hơn chính mình, dù sao nhìn xe này cũng đáng giá mấy chục vạn.

Đi xe mấy chục vạn, nhà ở chắc chắn cũng sẽ không kém!

Nghĩ đến đây, trong nháy mắt ngọn lửa giận dữ bùng cháy lên toàn thân Vu Hiểu Hiểu, đó vốn nên là cuộc sống của mình! Vốn là cuộc sống của Vu Hiểu Hiểu cô ta!

Lời hờn dỗi tích tụ chưa mắng được Lâm Tịch mà nghẹn khuất khiến cô ta không thở nổi, nhanh chân vượt vào trong nhà, quát to Thiệu Viễn: "Có phải các người vẫn luôn có liên hệ hay không? Nếu không tại sao cô ta sẽ chạy tới chỗ này của chúng ta? Sao hả, tôi bị thương thắt lưng chậm trễ cuộc sống "Tính phúc" của anh, đây là muốn tìm đường ra cho mình rồi?"

"Tính tình này của em thực sự nên sửa lại một chút, đừng luôn nhớ ăn không nhớ đánh." Giọng nói Thiệu Viễn rất cứng nhắc, nhưng lại khiến cho Vu Hiểu Hiểu giật nảy mình, có nhiều lúc Thiệu Viễn đều rất dễ dàng tha thứ cô ta, dù cô ta tìm mấy người tới nhà mình chơi mạt chược đôi khi sẽ nói vài lời mập mờ trêu đùa anh ta cũng không tức giận.

Chắc hẳn Thiệu Viễn cũng biết, chính mình không thể làm loại chuyện này, thắt lưng chỉ cần hơi chịu lực sẽ lập tức xảy ra vấn đề, kỳ thật cô ta cũng biết Thiệu Viễn bây giờ còn có thể đối với mình như vậy, cũng không phải bởi vì anh ta vẫn yêu mình.

Giữa hai người bọn họ có rất nhiều bẩn thỉu.

Thiệu Viễn càng nhiều hơn chính là đáng thương cô ta, mặc dù cô ta cũng không biết tại sao đã biết rõ là hung thủ tìm người chém nát mặt anh ta, vậy mà Thiệu Viễn vẫn như cũ chọn đi cùng với mình.

Chẳng qua Thiệu Viễn cũng không phải là hoàn toàn nhẫn nhục chịu đựng, khi Vu Hiểu Hiểu làm quá mức, Thiệu Viễn sẽ đánh cô ta, mỗi lần đều sẽ đánh cô ta rất đau, nhưng cũng sẽ không đụng vào thắt lưng của cô ta.

Có đôi khi Vu Hiểu Hiểu cũng không hiểu rõ chính mình, tự mình làm những chuyện kia, bây giờ có thể có kết quả này hẳn là đời trước tích đức đi, cô ta vốn nên mang lòng cám ơn ngoan ngoãn làm người vợ nghe lời của Thiệu Viễn.

Có lúc cô ta sẽ nghĩ như vậy, cũng đi làm như thế. Nhưng mà càng nhiều thời điểm, luôn có một cơn giận tích tụ tán loạn khắp nơi trong đầu và trong lòng cô ta, nếu như không phát tiết ra ngoài, cô ta cảm giác chính mình sẽ ngạt thở, sẽ nổ tung, sẽ trực tiếp điên lên!

Cô ta phải làm chút gì đó, chứng minh cô ta còn sống, Thiệu Viễn vẫn trước sau như một thích cô ta.

Dù sau đó Thiệu Viễn sẽ đánh cô ta hai ngày không xuống giường được, bởi vì mỗi lần bị đánh, Thiệu Viễn đều sẽ dịu dàng thắm thiết chăm sóc cô ta, cho dù nổi trận lôi đình với cô ta cũng tốt, ít nhất anh ta còn sống, mà không phải giống một khối gỗ cứng rắn, âm u đầy tử khí như bây giờ.

Nói đơn giản, đây là chuyện xưa của hai người có máu M ẩn hình thích ngược nhau.

Trở về đơn giản báo cáo tình hình nơi đó với Cổ Thiên Tí, mặc dù không có thê thảm như thôn Nam Vượng, nhưng cũng thật sự không tốt lắm.

Cổ Thiên Tí cùng Lâm Tịch nói kế hoạch của anh ta một lần, chuẩn bị thành lập một văn phòng hợp tác nông nghiệp giúp đỡ người nghèo, cứ dựa theo kế hoạch này mà làm.

Lâm Tịch liếc nhìn Cổ Thiên Tí: "Vậy chẳng phải Cổ tài chủ lại chuẩn bị tốn kém rồi hả?"

"Tôi không có vĩ đại như vậy, không làm được chuyện xả thân cho hổ ăn, cắt thịt nuôi chim ưng, thậm chí tôi sẽ không vì cứu người khác mà kéo đổ chính mình. Có đôi khi nghèo khổ tự nhiên là hoàn cảnh lớn tạo thành, nhưng cũng có rất nhiều nguyên nhân ở bên trong là do con người."

Lâm Tịch gật gật đầu, đồng ý với Cổ Thiên Tí.

"Kỳ thật tôi chỉ góp tài chính vào hai năm đầu, mà bây giờ, chi phí đã thu hồi, còn có rất nhiều lợi nhuận. Tôi nhìn một nhà các người cũng không có chuyện gì làm, dứt khoát vừa du sơn ngoạn thủy, vừa nói cho tôi nghe một chút những gì các người chứng kiến, tôi ấy hả, lấy nghèo dưỡng nghèo, dùng tiền mấy năm nay thôn Nam Vượng kiếm được đi thành lập hợp tác xã kế tiếp, tôi không làm chuyện lớn oanh oanh liệt liệt gì, đủ khả năng thì làm một chút, nói cho thế đạo này biết, có người giàu không tử tế thì cũng có người giàu đầy lòng nhân từ."

Lâm Tịch nghe xong cũng cười lên ha hả: "Này, Cổ đại gia, những lời này cũng không giống lời của anh nói nha!"

Cổ Thiên Tí nói: "Tôi và Thẩm Cửu vốn là một loại người. Tự tư, lợi mình, ân oán rõ ràng. Cho nên tôi cứu cậu ta, cậu ta giúp tôi. Cậu ta đã từng liều mạng bị người ta chém hơn hai mươi nhát đao cứu tôi từ trong tay Nhậm Nhất Thông. Tôi đã từng cho rằng, em gái tôi trên trời có linh đưa cô tới giúp tôi báo thù. Nhưng cô cũng không phải em ấy, tính tình cô có chút giống tôi, cô không cảm thấy vào lúc đó chúng ta đều giống nhau sao? Trong lòng tràn đầy phẫn uất, u tối, rõ ràng rất tuyệt vọng, vẫn phải đi thẳng, bởi vì dừng lại cô sẽ chết."