Lâm Tịch: Cũng không phải như vậy.
So với ngươi lão tử thảm hơn nhiều.
Không biết bây giờ cô nói chính mình là một oan hồn trở về lấy mạng, Cổ Thiên Tí có thể bị dọa tè ra quần hay không?
Bọn họ cũng không có xây dựng hợp tác xã đến mức mọc lên như nấm, bởi vì sẽ cắt đứt "Con đường phát tài" của rất nhiều người, biết rõ con đường phát tài này do rất nhiều nông dân dùng cột sống cho chống lên cho bọn họ, nhưng Lâm Tịch vẫn như cũ không có biện pháp, cô không quản được.
Kỳ thật Cổ Thiên Tí cũng không nói sai, ở mức độ nào đó mà nói, bọn họ xem như là đồng loại.
Lâm Tịch và Cổ Thiên Tí có thể đi trợ giúp rất nhiều rất nhiều người, nhưng cô sẽ không đem tinh lực của mình phóng tới những chuyện kia mà bỏ qua cơ hội làm bạn với cha mẹ.
Bởi vì cắt đứt con đường phát tài giống như giết cha mẹ người ta, có lẽ những con tôm nhỏ kia sẽ bất đắc dĩ sờ mũi một cái nhận mệnh, nhưng còn những đại lão tay cầm quyền cao thì sao? Sẽ tha thứ hai tiểu nhân vật không ngừng vuốt râu hùm và khiêu khích lãnh địa của bọn họ sao?
Rất nhiều chuyện đều là rút dây động rừng, một khi lội quá sâu, ngươi muốn rút người ra cũng không làm được.
Thường đi bên bờ sông sao có thể tránh ướt giày, nhưng một khi lũ quét xuống chơi một cái, sẽ không còn cái gì nữa.
Nhiệm vụ chủ yếu của Lâm Tịch chính là làm bạn với cha mẹ của mình, đừng trách cô máu lạnh, cô cũng chỉ là một cô con gái của người bình thường mà thôi.
Đợi đến cha mẹ trăm tuổi, trong những tháng năm dài đằng đẵng sau này, bồi bạn cô chỉ có những hồi ức này. Lâm Tịch lưu trữ rất nhiều hình ảnh cùng cha mẹ ở chung trong điện thoại di động, cô đã từng liên lạc A Lê, hỏi sau khi không gian này nhận chủ cô có thể mang về xã khu hay không.
A Lê bảo bình thường mà nói hẳn là có thể mang về, bởi vì đây là quay lại, là bản thân cô đem không gian nhận chủ. Chỉ là không biết không gian này làm bằng vật liệu gì, có thể an toàn thông qua lực nghiền ép của không gian truyền tống hay không.
Vấn đề này, Lâm Tịch cũng không biết, chỉ có thể xem nhân phẩm.
A Lê: →_→
Nhân phẩm? Không tồn tại.
Cũng không biết những video kia có thể dùng không gian lưu trữ lại hay không, vì phòng ngừa vạn nhất, Lâm Tịch chuẩn bị lại làm thêm một số ảnh chụp.
Lâm cha Lâm mẹ phát hiện, theo bọn họ càng ngày càng già yếu, con gái càng ngày càng dính người, hầu như ngoại trừ đi ngủ đều muốn cùng bọn họ ở chung một chỗ.
Trước khi Lâm Tịch bốn mươi tuổi Lâm mẹ thường thường thúc giục cô tìm người làm bạn, Lâm cha luôn trầm mặc không nói.
Cổ Thiên Tí đã kết hôn rồi, vợ anh ta sinh hai đứa bé, đứa lớn là anh trai, đứa nhỏ là em gái, hai đứa bé đều vô cùng đáng yêu.
Cổ Thiên Tí thỉnh thoảng sẽ mang theo vợ con chạy tới thăm bọn họ.
Vợ anh ta cũng không quá thích Lâm Tịch.
Cũng không phải là kiểu người đồng giới không ưa nhau, mà là do Cổ Thiên Tí quen biết cô gái này tại một đạo quan, từ nhỏ được một vị đạo sĩ già ẩn cư thu dưỡng, lão đạo sĩ nói bát tự cô ta quá nhẹ, mệnh trung có kiếp, nhất định phải luôn ở lại đây chờ người định mệnh của cô ta xuất hiện.
Về sau quả nhiên cô ta gặp Cổ Thiên Tí.
Lúc hai người kết hôn, lần đầu tiên cô ta trông thấy Lâm Tịch liền run lên, sau đó mỗi lần trông thấy Lâm Tịch hầu như cô ta đều là có thể tránh liền tránh.
Ban đầu Lâm Tịch cho rằng cô ta bởi vì quan hệ cá nhân giữa cô và Cổ Thiên Tí mới không thích chính mình, kết quả Đại tẩu Cổ gia nói, bóng dáng của cô là màu đỏ, sư phụ nói dạng người này huyết sát chi khí quá nặng.
Cho nên Lâm Tịch cũng rất ít đến gần cô ta.
Đợi đến khi Lâm Tịch phát hiện những dấu hiệu kia trên mặt, trên người cha mẹ, Lâm Tịch biết, ly biệt đã không xa.
Cô có thể thay đổi vận mệnh rất nhiều người, nhưng cô không thể gia tăng tuổi thọ cho cha mẹ, đó là quyết định của Thiên Đạo dựa trên chất lượng linh hồn của một người, ai cũng không có cách nào. Trừ khi cha mẹ có thể như giống như mình, đi vào xã khu.
Đúng là Lâm Tịch cảm thấy như chính mình tự nhiên xem như là một loại tạo hóa, nhưng thực sự quá cực khổ, không bằng luân hồi một thế lại một thế, có bi bô tập nói, tập tễnh học theo từ nhỏ, có cả ngày vui đùa ầm ĩ, có tuổi thơ không biết sầu khổ, có treo cổ trên xà nhà cầu học, có mông lung thầm mến..
Lâm mẹ ra đi vào một buổi sáng mùa đông, Lâm cha vẫn luôn cầm tay của bà, đợi đến hai hàng nước mắt chảy xuống bên má, Lâm cha cũng đi theo.
Lâm Tịch trong miệng nhẹ nhàng niệm tụng Linh Thai Tịnh Chú, một lần lại một lần không biết mệt mỏi.
Hậu sự của Lâm cha Lâm mẹ thân đều do Cổ Thiên Tí lo liệu, Lâm Tịch chỉ quỳ gối bên linh cữu cha mẹ niệm Linh Thai Tịnh Chú đủ bảy ngày.
Lâm Tịch nhìn không thấy nhưng lại có thể cảm ứng được, linh hồn cha mẹ tường hòa công chính, ra đi không có bất kỳ oán niệm và tiếc nuối gì, sau khi được Linh Thai Tịnh Chú tinh luyện trong bảy ngày, sẽ càng thêm thông thấu bình yên, sau này luân hồi tất nhiên tướng mạo và tâm tính đều tốt, đây là điều duy nhất cô có thể làm vì bọn họ lúc này.
Đám người đến đây phúng viếng rất nhiều, thôn Nam Vượng tới rất nhiều người, bọn nhỏ lúc trước kêu ông nội bà nội khóc bù lu bù loa. Lâm Tịch xem ra ngược lại không có bi thống như vậy.
Biết được tình cảnh hai người qua đời, hầu như mỗi người đều nói, không có ốm đau, cùng nhau mà đi, đây là kiếp sau còn có thiện duyên và phúc báo.
Xử lý xong những việc vặt này, đã là một tháng sau, Lâm Tịch nhìn một chút ngôi nhà mình sinh sống hơn ba mươi năm, trong lòng cũng không có bi thương.
Khúc mắc đã giải, tâm nguyện đã xong, cô.. Cần phải đi.
Nhìn một chút khuôn mặt hơn năm mươi tuổi trong gương của mình, hóa ra dáng vẻ già nua của cô là như vậy.
Vung tay lên, các loại sen đá được chăm sóc cẩn thận nhiều năm trên ban công đã tiến vào không gian của Lâm Tịch.
Bên ngoài có người gõ cửa, là Cổ Thiên Tí.
Lâm Tịch nhìn anh ta mỉm cười: "Thật xin lỗi, phải làm phiền anh trong vòng hai tháng làm hai đám ma. Tối hôm qua tôi xem thiên tượng, bấm ngón tay tính toán, tối nay tôi sẽ chết. Trên thế giới này chỉ có anh xem như thân nhân của tôi, làm phiền anh mai táng tôi ở bên cạnh cha mẹ. Số tiền anh cho tôi chỉ dùng một phần, còn lại anh tiếp tục dùng chúng để xây dựng hợp tác xã giúp đỡ người nghèo đi. Mặt khác nhớ kỹ đưa nhà ở và xe cho Dương tẩu, cảm ơn bà chiếu cố một nhà chúng tôi lâu như vậy."
Cổ Thiên Tí bị dáng vẻ biến thành Trượng Nhị Kim Cương của cô không biết đâu mà lần, đối với Lâm Tịch nhìn trái xem phải, đều cảm thấy có thể là cha mẹ lần lượt qua đời đối với cô đả kích quá lớn, thế là cười hì hì nói ra: "Tuân lệnh lão Phật gia!"
Mặc dù cảm thấy Lâm Tịch đang nói đùa, nhưng nửa đêm Cổ Thiên Tí vẫn không quá yên tâm, chạy lên gõ cửa phòng Lâm Tịch, cửa theo tiếng mở ra, Lâm Tịch thần thái an tường, đã qua đời từ lâu.
Giờ khắc này, Cổ Thiên Tí nước mắt rơi như mưa. Lại là thật!
* * *..
Lần này về đến nhà, Lâm Tịch cũng không làm cái gì, nằm trong Dưỡng Hồn Trì ngáy o o.
Ngủ trọn vẹn hai ngày, cô mới tỉnh lại.
Đầu tiên Lâm Tịch chỉnh lý tốt gian phòng, chọn lựa những đồ dùng trong nhà có thể tiếp tục dùng đều bố trí xong, không thích hợp chỉ có thể bán nửa giá cho cửa hàng, sau đó Lâm Tịch gọi A Lê đến.
Trở thành xã đạo trung cấp, A Lê cũng đang mang theo người mới. Lần này mang theo hai người, chỉ là đều đi làm nhiệm vụ, không có cách nào làm quen.
Lâm Tịch đối những người kia cũng không có hứng thú, về sau có rất nhiều cơ hội làm quen.
Hiện tại cô có chuyện rất quan trọng muốn nói với A Lê, sau khi tỉnh lại Lâm Tịch đột nhiên nghĩ đến chuyện không gian của mình, kết quả cô phát hiện trên cánh tay quả nhiên mang theo vòng tay ngọc kia, chẳng qua những vật khác đều biến mất, chỉ có một cái vòng tay ngọc tròn trịa dính sát vào da của mình.
Lâm Tịch suy đoán có thể là những phàm phẩm kia không thể tiếp nhận lực nghiền ép của không gian truyền tống, nên tất cả đều biến mất, mà chất liệu cái không gian này khác biệt, cho nên lưu lại.
Sau đó Lâm Tịch theo thói quen dùng ý niệm muốn nhìn một chút tình huống của bộ điện thoại và ảnh chụp, sen đá, kết quả.. Không có bất kỳ phản ứng nào!