Bởi vì cho dù đám bạn học không xem thường cô ấy, nhưng biết được cô ấy là cô nhi lại được trường học chiếu cố miễn thu rất nhiều chi phí mới có thể học tập tại trường này, lúc nhìn cô ấy đều cảm thấy mang theo một loại cảm giác ưu việt, hoặc khinh thường hoặc thương hại, nhưng lại chưa bao giờ có người chịu bình đẳng đối đãi với Tịch Nhược.
Mà điều này, chính là lý do khiến sau này Tịch Nhược vừa thấy được Lê Thần liền mừng rỡ như điên, không liên quan đến ái tình không liên quan đến tình cảm thiếu nữ, đó là một tia nắng quý giá cô ấy muốn bắt được mà thôi.
Trong ánh mắt Trác Thiên Kình mang theo lạnh lẽo: "Bùi Mộ Dao là một người cực kỳ chủ quan và có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, cô ta đem tất cả mọi thứ che dấu dưới sự kiêu ngạo của thiên kim hào môn, cao ngạo đối với tất cả mọi người. Trên thực tế, cô ta là một người rất đáng sợ, lúc còn học nhà trẻ có một bé gái bởi vì từng cầm giày của cô ta mà bị cô ta đánh một bạt tai, sau đó dùng kéo tách rời giày bé gái kia rồi giấu trong ba lô bé gái này."
Lâm Tịch giật nảy mình rùng mình, má ơi, mới lớp mẫu giáo đã biến thái như vậy, rất có tiềm chất cuồng ma phân thây nha!
Mà lời kế tiếp của Trác Thiên Kình để cho cô biết, cô đã phát hiện chân tướng.
Lúc học tiểu học, có một lần bạn ngồi cùng bàn với Bùi Mộ Dao bị trói trong nhà vệ sinh ở trường học cả đêm, thiếu chút nữa bị dọa thành bệnh tâm thần, chỉ vì ngày đó cô bé chơi cùng một nữ sinh khác, không chơi cùng Bùi Mộ Dao.
Sau đó Bùi gia cho nhà kia không ít tiền, chuyện này tự nhiên không giải quyết được gì, nhưng cô bé ngồi cùng bàn liền chuyển trường vào ngày hôm sau.
Bùi gia có một nữ giúp việc, đặc biệt thích anh trai Bùi Mộ Dao, sau lưng cùng người khác nói chuyện phiếm có nói thiếu gia rất thích cười, nhìn còn đáng yêu hơn tiểu thư. Kết quả chưa tới mấy ngày, Bùi Mộ Dao muốn nữ giúp việc kia khâu cúc áo cho mình, thế mà dùng kéo cắt ra một vết thương lớn trên tay nữ giúp việc kia.
Nữ giúp việc liền chạy đi vào lúc giữa đêm, ngay cả tiền lương đều không cần, biến mất trong biển người mênh mông.
Phía trước đã nói qua, Bùi Mộ Dao còn có một anh trai long phượng thai, thuở nhỏ thông minh lanh lợi, rất được trên dưới Bùi gia yêu thích, nhưng vào năm mười sáu tuổi, lại vô ý từ lầu thang ngã xuống mà chết.
Trác Thiên Kình nhìn Lâm Tịch một chút: "Cho nên cô hẳn là cảm ơn Bùi Mộ Dao, ít nhất cô còn sống."
Lâm Tịch thầm than, Tịch Nhược không cần thiết cảm ơn Bùi Mộ Dao, bởi vì cô ấy cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Bùi Mộ Dao dường như rất biết cách nắm giữ lòng người, rất biết đả kích người khác như thế nào để khiến người ta sợ hãi nhất.
Thấy anh trai mình nói cũng kha khá rồi, Trác Thiên Ngạo tỏ vẻ lo lắng nói ra: "Kỳ thật, em cùng anh trai tới đây là để đón chị, bây giờ chị rất nguy hiểm. Bùi Mộ Dao vô cùng có khả năng đã tra được địa chỉ của chị."
"Cái gì?" Lần này Lâm Tịch thật sự có chút giật mình.
"Không sai, đã có người đi qua căn phòng cô thuê, còn tìm chủ thuê nhà tìm hiểu cô đi đâu." Trác Thiên Kình nói ra: "Bởi vì sang tên nhất định phải dùng tên thật, tôi đoán hiện tại cô ta đã tra được cô ở đâu rồi."
Chết tiệt, đây là trắng trợn dùng lưới đen được không hả?
Dưới tình thế cấp bách Trác Thiên Ngạo một phát bắt được tay Lâm Tịch: "Chị Nhược Nhược, chị theo chúng em đi thôi. Máy chơi game chúng em phụ trách chuyển đi cho chị, nếu như chị không yên lòng, chúng em cũng có thể phái một người tới giúp chị nhìn phòng ở."
Lâm Tịch cũng không muốn thiếu anh em nhà họ Trác quá nhiều, nghĩ nghĩ, nói ra: "Chỗ này của tôi tạm thời hẳn là không nguy hiểm gì, các người không cần phải lo lắng cho tôi. Kỳ thật tôi rất tò mò, tiếp theo các người có tính toán gì?"
"Rất đơn giản, Lê Thần cũng không biết Lê gia đã làm những chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, mà anh trai Lê Miện của anh ta lại biết rõ mọi chuyện, đây chính là nguyên nhân lão cha anh ta càng muốn trọng dụng Lê Miện. Lê Miện người này duy ngã độc tôn, dục vọng với quyền lực rất mạnh, nếu như Lê Thần chỉ là người tầm thường, bọn họ sẽ là một đôi anh em tốt, đáng tiếc Lê Thần luôn cho rằng tư chất không dưới anh trai mình, luôn mưu toan so sánh hơn thua, trò chơi này chính là một ván cầu của anh ta. Anh ta muốn thông qua trò chơi để khiến mình lớn mạnh, trước tiên lấy được ba hạng đầu của Trung Quốc đi tham gia thi đấu quốc tế, sau đó dùng Hoa Uyên tài trợ chiến đội bọn họ chứng minh giá trị của mình."
"<< Sáng Thế >> sẽ đẩy hàng loạt ra xung quanh, sau đó chậm rãi hình thành dây chuyền công nghiệp độc đáo dựa trên trò chơi trực tuyến." Vẫn luôn không nói gì Tạp Yến nghiêm mặt nói: "Cơi hội kinh doanh trong này, rất lớn."
Trác Thiên Kình lần nữa mời Lâm Tịch: "Tôi muốn làm, là để Lê Thần hoài nghi tôi canh tranh với công hội của anh ta là do anh trai anh ta bày mưu đặt kế, ý đồ khiến cho hai anh em bọn họ xích mích, sau đó để Bùi Mộ Dao thân bại danh liệt, Lê Thần tương đương mất đi một đồng minh tài chính hùng hậu. Tôi chân thành mời cô gia nhập đội ngũ của chúng tôi, là Thần Tượng đầu tiên của toàn khu, từ giờ trở đi tiền lương của cô, tăng lên mỗi tháng mười vạn. Trước mắt tôi cần đem cô đặt vào bên trong phạm vi bảo hộ, vô luận là Bùi Mộ Dao hay là Lê Thần, hiện tại cũng muốn trừ khử cô cho sảng khoái. Trừ khi cô quay đầu gia nhập vào dưới trướng Lê Thần, nhưng như thế Bùi Mộ Dao sẽ càng thêm căm hận cô, mà tôi cũng sẽ dùng hết sức truy sát cô."
Tạp Yến nghe Trác Thiên Kình nói xong một câu cuối cùng, không khỏi cho huých vào khuỷu tay anh ta một cái: "Đừng nói đùa lung tung, sẽ dọa cô gái nhỏ sợ hãi."
Lâm Tịch nghĩ nghĩ, nói ra: "Thứ nhất, tiền lương của tôi lại thêm mười vạn, bởi vì bán mạng cho các người tôi phải đối mặt với cục diện nguy hiểm như vậy, thêm mười vạn cũng không quá mức đi; thứ hai, tôi sẽ không rời đi, tôi thích nơi này, cho nên anh phải làm cho tôi một trụ sở tương đối an toàn, mặc kệ vị trí nào, chỉ cần là trụ sở độc lập, tôi nhất định phải có tự do hoàn toàn tuyệt đối; thứ ba, tôi chỉ phụ trách kỹ năng sinh hoạt những thứ này, chuyện chiến đội và chuyện đánh nhau của các người đừng đến làm phiền tôi."
"Được! Cho dù tôi đưa cô đi cũng không phải muốn khống chế cô, Trác gia còn không đến mức không có hạn cuối giống như Lê gia. Hơn nữa chỉ cần lật đổ Bùi Mộ Dao và Lê Thần, cô cũng lập tức an toàn." Trác Thiên Kình nói bổ sung.
Lâm Tịch hỏi: "Như vậy tôi chỉ cần chuyên tâm phụ trách cho bọn họ ngột ngạt ở trong game là được rồi?"
"Đoạn phim kia tôi đã cất giữ thích đáng, chuyện bên ngoài đều giao cho tôi và Tạp Yến, ngay cả công đạo của cô tôi sẽ cùng nhau đòi lại!" Trác Thiên Kình như thề như hứa với Lâm Tịch.
Đợi đến khi Lâm Tịch tiêu sái đi xa, Trác Thiên Ngạo bĩu môi không hài lòng lầm bầm: "Anh, vì sao anh không nhắc với chị ấy chuyện cha muốn nhận chị ấy làm con gái nuôi?"
"Còn chưa đến thời điểm, hiện tại cô nàng này như con nhím, ai cũng đề phòng, em cho rằng cô ấy tin tưởng chúng ta 100%?" Trác Thiên Kình cười nói: "Nhớ kỹ, một người thành công, có quyết đoán không phải là bảo thủ, học được khách quan phân tích tất cả mọi thứ, em mới có thể đứng ở thế bất bại. Lúc trước nhà chúng ta ăn thiệt thòi chính là vì xem Lê gia như người nhà."
Lâm Tịch đi xa xa trên mặt lộ ra một vệt ý cười, hóa ra Trác gia còn đánh chủ ý này? Cô chắc chắn sẽ không bao biện làm thay đi đồng ý chuyện này, hay là chờ người ủy thác trở về tự mình quyết định tốt hơn.
Với thân thủ hiện tại của Lâm Tịch, lính tôm tướng cua bình thường tự nhiên là không sợ, chỉ cần bọn họ không sử dụng vũ khí nóng, đến bao nhiêu Lâm Tịch quật ngã bấy nhiêu.
Vấn đề là, ngộ nhỡ bọn họ chờ cô lên trò chơi rồi sao? Mặc dù máy chơi game có hệ thống mạng và nguồn điện không dây, nghe nói kho vàng và kho kim cương còn có chương trình chống đạn, nhưng ngộ nhỡ người ta trực tiếp đem máy chơi game ném vào trong biển? Ném vào trong lửa thì sao?
Lúc đó Lâm Tịch cô chỉ có thể biến thành thịt cá trên thớt gỗ.
Cho nên vì lý do an toàn, Lâm Tịch lặng lẽ đi mua vài chiếc camera lỗ kim, cất đặt tại các ngõ ngách trong phòng.
Tốt nhất không có người đến, nếu không, ân oán bên trong trò chơi chúng ta bù lại ở bên ngoài!