Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 420: Nhiệm vụ ban thưởng Đến đây đánh tôi này 43 (xong)

Mắt kính xưa nay không chơi game, cũng không hiểu rõ máy chơi game là cái quái gì, vì thế nói ra: "Có lẽ cô mang theo máy chơi game, gây án xong vội vàng từ trong nhà Bùi tiểu thư chạy trốn, sau đó tìm một chỗ tại ven đường nhanh chóng đăng nhập cũng có khả năng."

Trong nhận thức của ông ta, có lẽ đây là một loại game cùng loại game trong điện thoại, hẳn là thể tích rất nhỏ.

Còn những cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh hầu như đều hoặc nhiều hoặc ít chơi qua trò chơi << Sáng Thế >> này, có người đã từng tới nhà Tịch Nhược càng tận mắt nhìn thấy kho phi kim cương rất lớn phi thường khí phái kia, tất cả mọi người thần sắc cổ quái nhìn đội trưởng nhà mình.

Lâm Tịch đang chiến đấu hăng hái với đồ ăn vừa đưa tới, nghe thấy mắt kính nói như thế lập tức "Phụt" một tiếng, cả lượng lớn bột ca cao trong miệng cộng thêm trên bao bì đều đập vào mặt mắt kính, khiến ông ta nhìn cực kỳ giống một người huyện Đông A chính tông.

Mắt kính mắt kính (a? Nói như vậy thật kỳ quái) bị phun rất nhiều bột ca cao, trước mắt ông ta nhất thời một mảnh sương mù mờ mịt, đành phải lấy xuống lau sạch. Nào biết được một khi lấy mắt kính xuống, chúng nhân viên cảnh sát vốn đang cố nén cười lại nhịn không được, tất cả đều cười đến nghiêng trước ngữa sau, hóa ra, trên một khuôn mặt già nua bị phun màu cà phê thảm không nỡ nhìn, chỉ có bộ phận được mắt kính che đậy, trắng trắng, tròn tròn..

Mắt kính quê quá hóa khùng, nhanh chân hướng về phía Lâm Tịch đi tới, Lâm Tịch trợn tròn mắt to, rất nghiêm túc lập tức khoa tay múa chân giải thích: "Chú cảnh sát, máy chơi game kia.. Ách.. Lớn như thế, dài như vậy, ngài xem, tôi chính là một sinh viên bình thường, tôi không phải là Hulk, cũng không phải Siêu Nhân Điện Quang, tôi.. Ha ha ha, tôi.. Tôi cầm không nổi!"

"Cho nên, mặc dù tại đoạn thời gian này tôi quả thật logout, nhưng mà.. Ha ha, nếu tôi có thể chạy tới chỗ Bùi tiểu thư trong vòng mười phút, tôi phải dùng tốc độ như báo chạy đến nhà cô ta, còn cô ta nhất định phải mở cửa ra chờ tôi đến tổn thương mình, nếu không.. Tôi ha ha, thời gian của tôi không đủ dùng. Sau khi tôi thành công gây án, nhất định phải lập tức tiến vào máy chơi game, tôi nghĩ từ lúc tôi đến nhà Bùi Mộ Dao thuận lợi "Tổn thương" cô ta, đến khi tôi nằm vào máy chơi game đăng nhập trò chơi, có lẽ cũng không chỉ có mười phút."

Lâm Tịch tận lực nhấn mạnh hai chữ "Tổn thương," dựa theo cách nói ngu xuẩn này, Bùi tiểu thư nhất định phải mở cửa sẵn chờ cô đến đâm mình, sau đó tùy ý Lâm Tịch thuận lợi tiến vào máy chơi game, đăng nhập trò chơi.

Xin hỏi treo trên cổ ngươi đến cùng là đầu hay là bột ca cao?

Tất cả mọi người đang nhìn đội trưởng nhà mình bằng ánh mắt giống như nhìn kẻ ngu xuẩn.

Kỳ thật bọn họ chỉ cần đi ngang qua sân khấu, trải qua đã sớm điều tra rõ ràng.

Tịch Nhược quả thật logout đúng lúc Bùi Mộ Dao bị tập kích, nhưng đừng nói xuyên qua một tòa thành thị cho dù không kẹt xe cũng cần hơn nửa giờ, huống chi cô còn phải đi vào phòng Bùi tiểu thư, thật chẳng lẽ muốn một cô gái nhỏ đáng yêu chỉ biết ăn cõng một cái máy chơi game đi giết người sao? Giết người còn phải lập tức đăng nhập trò chơi trong phòng người bị hại, nếu không, thời gian không kịp nha.

Thật không rõ đội trưởng thu Bùi gia bao nhiêu chỗ tốt, nhất định phải bắt giam cô gái nhỏ này.

Cho dù cô gái nhỏ này không tìm được bất kỳ người nào làm chứng cho sự vắng mặt của mình cũng không sao, bởi vì thời gian có thể chứng minh!

Bao gồm Đường Phát Dương cũng cảm thấy tên mắt kính này vô cùng ngớ ngẩn.

Coi như ông ta chưa từng chơi game, nhưng chưa ăn qua thịt heo cũng thấy qua heo chạy đi, trước khi xui khiến xưng tội hắt nước bẩn, ngài có thể để tâm làm một chút bài tập hay không?

Mắt kính lấy lý do ra ngoài rửa mặt chật vật rút đi, Lâm Tịch ăn đến khóe miệng và chóp mũi ngạo nghễ ưỡn lên đều dính đầy bột ca cao, như một con mèo mướp.

Muốn bắt bím tóc lão tử, nào có dễ dàng như vậy?

Cho rằng lỗ đen của lão tử là ăn chay? Lâm Tịch nghĩ đến ăn chay, không khỏi liên tưởng tới những vật cần thiết để cho lỗ đen biến thành một không gian có sinh mệnh, không khỏi đen mặt một trận, nó đâu phải ăn chay, Thao Thiết cũng chưa ăn tốt như đại lão gia nhà nó!

Cái gì Tức Nhưỡng, Huyền Băng Tủy, Ảnh Mộc Tủy vạn năm, hỏa linh, Thạch Kim Tủy.. Ngẫm lại đã cảm thấy đau đầu, cô phải đi đâu tìm những vật kia!

Trong cục cảnh sát Lâm Tịch đếm đống bao bì tổng cộng ăn hết hơn một trăm tám mươi tệ các loại đồ ăn nhẹ, trước khi đi cô hài lòng mút lấy ngón tay mặt mũi tràn đầy chờ mong: "Lúc trước cháu hiểu lầm chú cảnh sát, các người đúng là người tốt! Phục vụ thực sự quá chu đáo, về sau lại có việc hiệp trợ điều tra tương tự như vậy nhất định phải nhớ kỹ kêu lên cháu nha, cám ơn!"

Nhưng chúng tôi cũng không muốn kêu cô!

Trong nháy mắt tất cả nhân viên cảnh sát đạt được ý kiến thống nhất.

Lúc Lâm Tịch lần nữa đăng nhập trò chơi, cuối cùng đã hiểu rõ, nghe nói Bùi Mộ Dao ở nhà bị người ta đâm bị thương, nghe nói hung thủ đối với thân thể người cực kỳ hiểu rõ, chỉ là một nhát dao, đã tạo thành tổn thương tủy sống cổ và liệt toàn bộ cơ thể.

Lâm Tịch lộ vẻ mặt bi thương, chậc~vậy thật đúng là quá bất hạnh.

Chắc hẳn từ nay về sau Bùi tiểu thư sẽ triệt để thành thật đúng không.

Ngày qua ngày vẫn như vậy, theo trang bị 50 cấp chế tạo được kha khá, Lâm Tịch bắt đầu mở lỗ cho đám người trong công hội.

Vì có thể để cho người ủy thác trở về có cuộc sống trôi chảy một chút, Lâm Tịch vẫn gào thét trên thế giới một tiếng, mỗi tuần có thể thu phí mở ba lỗ cho công hội nào đó, mỗi lỗ mười vàng, đồng thời mở lỗ cho công hội nào, công hội đó phụ trách mang theo cô cày cấp. Như vậy về sau Tịch Nhược trở về xem như không biết luyện cấp đều không có quan hệ, tự nhiên có vô số công hội tre già măng mọc xem cô như bà nội mà cung phụng.

Về phần Lê Thần, nghe nói về sau bị đá ra khỏi Lê gia, hôn sự cùng Bùi Mộ Dao tự nhiên cũng thất bại.

Lên trò chơi càng ngày càng ít, đến khi Lâm Tịch hoàn thành nhiệm vụ rời đi, đã rất ít trông thấy Lê Thần xuất hiện ở trong game.

Lâm Tịch đem căn nhà trả góp kia bán đi, vào ở căn nhà Trác Thiên Kình mua giúp cô, đương nhiên còn phải mang theo một đám sen đá kia.

Lâm Tịch nhận được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, cô cũng không có lập tức đi ngay, nghĩ hồi lâu cảm thấy thử một chút có thể mang trang bị trong trò chơi ra ngoài hay không, thế là ném vào mấy món trang bị tương đối không tệ, sau đó lại ném vào rất nhiều mỹ thực, cảm thấy lấy được kha khá đồ vật, cô lựa chọn trở lại xã khu, vừa xuất hiện trong nhà, màn hình liền xuất hiện một tin nhắn: Đồng bạn A Lê của ngài thỉnh cầu tiến vào nhà ở của ngài.

Sau khi được đồng ý, A Lê lại vọt vào như một đầu tàu, Lâm Tịch phát hiện không gặp trong một đoạn thời gian, màu sắc của A Lê dường như phát sinh một chút biến hóa.

Nếu như đem quả trứng này chia làm hai nửa trên dưới, như vậy màu sắc phía trên trở nên nhạt hơn rất nhiều, phía dưới thì cùng với lỗ đen của cô không khác là mấy, phía trên nhạt hơn là đầu, phía dưới cô đặc hơn là mông sao?

Con hàng này.. Chẳng lẽ là phải biến thân?

A Lê nhìn ánh mắt không ngừng dò xét trên dưới của cô, dương dương đắc ý hỏi: "Sao hả, có phải thấy tôi càng ngày càng đẹp?"

"Ừm." Lâm Tịch gật đầu: "Càng lúc càng giống trứng muối."

"Đâm chết cô, tin không?" A Lê đã bắt đầu chuẩn bị tăng tốc.

Lâm Tịch vội vàng khoát tay nói sang chuyện khác: "A Lê, cô nổi giận đùng đùng chạy tới làm gì? Vân hồ ly lại bắt nạt cô hả?"

A Lê nhanh chóng bày ra một cái tạo hình "Lão tử cũng không phải dễ trêu" nói ra: "Cô ta cũng biết hiện tại trong tay tôi có người chấp hành trung cấp bên người, không dám quá mức. Không sớm thì muộn tôi muốn tìm cô ta xui xẻo, dám lừa tôi!"

Lâm Tịch đen mặt, làm sao lại cảm thấy người chấp hành trung cấp đến trong miệng A Lê, thành một loại hàng nào đó? Còn.. Còn bên người?

A Lê tức điên nói ra: "Xã khu ma quỷ này đầy rẫy những quy định khốn nạn! Má nó, rõ ràng người ủy thác cho cô cực kỳ hoàn mỹ, nhưng xã khu nói cô thường xuyên sử dụng đạo cụ quá mức, muốn khấu trừ điểm số nhất định, cuối cùng chỉ rơi vào ưu tú, tôi và người ủy thác cùng bọn họ ầm ĩ nửa ngày vẫn duy trì kết quả ban đầu, mẹ kiếp! Sớm muộn gì cũng hủy đi Diệu Huyền quỷ quái này!"

Lâm Tịch ngược lại nhìn thoáng hơn, chỉ cần không phán định cô thất bại là được, còn những chuyện khác, đều từ từ sẽ đến.

Chẳng qua trong lòng vẫn có chút buồn bực, thành thật mà nói, mặc dù nhiệm vụ này không tính quá khó, nhưng con mẹ nó rất đau nhức nha, mỗi ngày lão tử đều bị đánh, lão tử dễ dàng lắm sao!