Tình cảm giữa mẹ và cha vẫn luôn rất sâu đậm, kiên trì không thay đổi, nhưng không biết có phải thật sự ứng với câu nói này hay không, dù sao lúc Minh Trung Nguyên mười lăm tuổi, em gái mười hai tuổi, mẹ về muộn bị một người say rượu chạy xe hơi đụng tàn, may mắn gần đó có không ít người tốt bụng, chủ xe gây chuyện mới không có bỏ trốn thành công.
Chủ xe bồi thường một căn nhà 90m2 và hai mươi vạn để giải quyết riêng.
Cũng không bao lâu, mẹ cũng qua đời.
Năm đó Minh Trung Nguyên mười sáu tuổi, em gái Minh Tử mười ba tuổi.
Minh Trung Nguyên luôn cảm thấy là chính mình hại chết cha mẹ, đã từng nghĩ tới nghe theo lời các thân thích nói, từ bỏ tên này, nhưng Minh Tử lại không đồng ý. Từ nhỏ Minh Trung Nguyên đã rất thương em gái, thế là hai người bắt đầu cuộc sống nương tựa lẫn nhau.
Minh Trung Nguyên vốn chuẩn bị đi học cao trung, nhưng em gái thiên tư thông minh, so với anh ta có tiền đồ hơn, hai người luôn phải hy sinh một người, Minh Tử thật sự là quá nhỏ, thế là Minh Trung Nguyên khẽ cắn môi quyết định bỏ học chăm sóc em gái.
Lúc đó, người cô vẫn luôn không quá lui tới biết được tin tức này, một ngày nọ mang theo một cô gái ăn mặc rất quê mùa tới nhà bọn họ.
Cô gái quê mùa này gọi là An Tiểu Kha, so với Minh Trung Nguyên còn lớn hơn hai tuổi, là con gái nhà chị chồng người cô này, nhà bọn họ có ba đứa bé, lại ở một huyện nhỏ nơi xa xôi hẻo lánh, gia đình rất khó khăn.
Người cô này biết được mẹ Minh dùng mạng mình đổi cho con trai một căn nhà trị giá bảy, tám chục vạn, còn lấy được hai mươi vạn, thế là nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay.
Bà ta biết khốn cảnh hiện tại của anh em Minh gia, kỳ thật cũng không phải rất thiếu tiền, sống tiết kiệm một chút, hai mươi vạn này đủ cho Minh Trung Nguyên học xong đại học Minh Tử học xong cao trung. Đến lúc đó Minh Trung Nguyên tìm công việc, một đứa con gái như Minh Tử học cao trung là được rồi, tìm người gả đi..
Vì để cho mình có thể có một địa vị tốt tại nhà chồng, cô cô vỗ bộ ngực đảm bảo kém cỏi nhất cũng có thể tìm cho Tiểu Kha một điểm dừng chân không tệ tại thành phố K, cung cấp ăn cung cấp ở có tiền lương. Nếu Tiểu Kha là người thông minh, dỗ thằng nhóc ngốc Minh Trung Nguyên kia vui vẻ, nói không chừng còn có thể gần vua được ban lộc trở thành người thành phố, không có cha mẹ chồng ép trên đầu, con gái đã qua cửa coi như nhà người ta, mặc dù không giàu có, nhưng ít nhất tại thành phố K xem như đứng vững gót chân, về sau cũng có thể giúp đỡ em trai em gái trong nhà.
Chị chồng bà ta nghe xong, tự nhiên là thiên ân vạn tạ, thế là An Tiểu Kha lo lắng bất an vác một bọc vải xanh đi theo mợ tới đây.
Cô cô nói đúng là ba hoa chích chòe, lần này tất cả mọi người đều bớt lo đúng không, cũng đã nói là thân thích, An Tiểu Kha lớn nhất, phụ trách chiếu cố ẩm thực sinh hoạt hằng ngày của em trai, em gái, nhưng cũng không thể chiếu cố không công, mỗi tháng ý tứ ý tứ cho năm trăm tệ làm tiền tiêu vặt.
Minh Trung Nguyên cân nhắc lợi và hại, cảm thấy cô cô nói cũng còn có lý, dù sao mình cũng là đàn ông, không biết làm cơm mua thức ăn dọn dẹp phòng ở gì đó, trong nhà có người cũng không tệ.
Anh ta còn có thể tiếp tục đi học, hai anh em cũng đều có người chăm sóc, mà những số tiền kia đủ cho anh ta và em gái học đến tốt nghiệp đại học.
Thế là đồng ý.
Như vậy bình an vô sự qua hai năm, An Tiểu Kha theo ban sơ như một con thỏ nhỏ bị giật mình đến bây giờ đã hoàn toàn dung nhập vào gia đình này, mà cái gọi là tiền tiêu vặt cũng từ năm trăm bây giờ biến thành một ngàn.
Minh Tử lên cao trung, Minh Trung Nguyên cũng thành công thi đậu đại học Khoa Học Tự Nhiên thành phố D, tại mùa hè này, Minh Trung Nguyên kiệm lời ít nói rốt cuộc dưới các loại minh kỳ ám chỉ, đã cùng An Tiểu Kha không còn quê mùa thậm chí ăn mặc còn thời thượng hơn Minh Tử xác lập quan hệ yêu đương.
Minh Trung Nguyên đem tiền mẹ lưu lại chia ra làm ba, lưu lại cho em gái bộ phận, tùy dùng tùy lấy. Chính mình mang đi một bộ phận dùng làm tiền học phí và sinh hoạt, còn lại tất cả đều giao cho An Tiểu Kha, để cô ta chiếu cố tốt em gái, đừng quá tiết kiệm. Việc học đại học cũng không phải rất căng thẳng, anh ta sẽ vừa đi học vừa kiếm tiền, An Tiểu Kha cảm động chảy xuống nước mắt, chủ động hôn Minh Trung Nguyên.
Minh Trung Nguyên cho rằng cả đời này cứ trôi qua hạnh phúc như vậy, anh ta cảm thấy nửa đời trước của mình trải qua long đong, có lẽ về sau ông trời sẽ đền bù cho mình, khổ tận cam lai.
Trên thực tế anh ta cũng không biết, Minh Tử và An Tiểu Kha càng ngày càng không hòa thuận.
Lúc mẹ Minh qua đời, lưu cho anh em hai người một cái vòng tay bằng ngọc, thế nước không tính là đặc biệt tốt, nhưng có thể có giá trị đến năm, sáu vạn, Minh Tử đã từng nói với anh trai mình, dù sao em ấy phải gả ra ngoài, vòng tay này là di vật của mẹ, vì vậy để cho chị dâu tương lai đi.
Minh Trung Nguyên học đại học cách thành phố K khá xa, cũng là vì tiết kiệm số tiền không còn thừa mấy, cho nên anh ta đều là mỗi năm trở về một lần.
Tên thiếu niên nào không chung tình, thiếu nữ nào chẳng mộng mơ?
Minh Trung Nguyên bởi vì bóng ma thuở thiếu thời dẫn đến kiệm lời ít nói, nhưng vẫn cùng An Tiểu Kha đồng ý lời hứa "Tốt nghiệp liền kết hôn" này, anh ta cảm thấy đây cũng là tình yêu và hồi báo lớn nhất đối với một người con gái thích chính mình, nắm tay người cả đời, bạc đầu giai lão, giữ vững lời hứa, vĩnh viễn không phụ người.
Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn đang ở trước mắt, cả người Minh Trung Nguyên đều trở nên sáng sủa, dường như thoát khỏi nguyền rủa đến từ cái tên lúc trước.
Nhưng mà anh ta vẫn không thể nào tránh thoát sắp xếp tràn ngập ác ý của ông trời.
Trước khi tốt nghiệp anh ta nhận được điện thoại của An Tiểu Kha, nói bởi vì vòng tay mẹ lưu lại nên cùng Minh Tử phát sinh một chút xung đột, An Tiểu Kha cảm thấy Minh Tử rất thích cái vòng tay kia, muốn đem di vật mẹ Minh lưu lại để cho em chồng tương lai của mình.
Minh Trung Nguyên cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng em gái từng nói muốn đem vòng tay tặng cho chị dâu, tại sao bây giờ lại muốn lấy lại rồi?
Thật đúng là lòng dạ của phụ nữ, như kim dưới đáy biển
Minh Trung Nguyên vốn dĩ không quá để ý đối với mấy chuyện nhỏ không đáng kể này để, dù sao cả hai đều là những người phụ nữ quan trọng nhất đối với anh ta, cho ai đều giống nhau.
Nếu Tiểu Kha đã hiểu chuyện như thế, vòng tay liền cho em gái, sau này chính mình kiếm tiền, lại mua một cái không sai biệt lắm bù đắp cho Tiểu Kha cũng được.
Chờ anh ta phong trần mệt mỏi vừa mới vào trong nhà, nước cũng không kịp uống một ngụm, Minh Tử liền vội vàng kéo anh ta vào gian phòng của mình, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ nói: "Cùng An Tiểu Kha kết hôn vẫn nên thận trọng một chút, cũng đừng tuỳ tiện đưa vòng tay mẹ lưu lại cho chị ta."
Trong lòng Minh Trung Nguyên có chút không thoải mái, Tiểu Kha hiểu chuyện như thế đều chủ động để vòng tay cho ngươi, làm gì còn phải như vậy chứ?
Thế là Minh Trung Nguyên liền nói với em gái, anh ta đã đồng ý với Tiểu Kha, khẳng định là vừa tốt nghiệp liền kết hôn, về phần vòng tay mẹ lưu lại, Tiểu Kha nói đưa cho em rồi.
Nào biết Minh Tử lập tức nổi trận lôi đình, trong miệng lớn tiếng mắng "Kỹ nữ tâm cơ, tiện nhân" vân vân, còn hô to chỉ cần em ấy còn sống tuyệt đối sẽ không cho anh trai cưới An Tiểu Kha.
Minh Trung Nguyên cảm thấy em gái trở nên lạ lẫm như thế, lại nghe em ấy mắng quá khó nghe, đưa tay cho em gái một bạt tai.
Anh trai từ nhỏ yêu thương chính mình, vì có thể để cho mình đi học cho giỏi cam nguyện từ bỏ việc học, thế mà bởi vì một tiện nhân như vậy mà đánh chính mình, dù sao Minh Tử cũng chỉ là một cô gái nhỏ, mặc dù không phải nuông chiều từ bé, nhưng vẫn luôn được Minh Trung Nguyên nâng trong lòng bàn tay lớn lên, đâu chịu nổi uất ức như vậy, lập tức hô một tiếng "Mẹ, anh đánh con, mẹ nhìn thấy không?"
Sau đó cũng không quay đầu lại cướp đường mà đi.
Kỳ thật Minh Trung Nguyên đánh xuống một bàn tay, lúc ấy đã lập tức hối hận, nhất là nghe thấy em gái tê tâm liệt phế hô một tiếng mẹ, khi còn bé từng li từng tí đều hiện lên ở trong đầu, vội vàng gọi điện thoại cho Minh Tử xin lỗi.
Minh Tử chỉ nhàn nhạt trả lời một câu "Em cùng đoàn đi núi Ni Cô nhìn sao chổi rồi" liền cúp điện thoại.
Nhưng mà, lần từ biệt này, đúng là vĩnh viễn!