Lúc này chỉ mới bắt đầu, đã mẹ nó phá phách cướp bóc sao?
Lâm Tịch bình tĩnh lên giọng hỏi một câu: "Ai? Đập vỡ cửa kính nhà tôi làm gì? Muốn chết sao?"
Hai ba gã đàn ông bên ngoài dường như căn bản không nghe thấy cô nói chuyện, vừa nghị luận vừa đi về phía nhà tiếp theo.
"Mẹ kiếp, tại sao ba nhà liên tiếp đều có người!"
"Mày đúng là đồ ngu xuẩn, tao đã nói lầu một đều giống nhau không sao cả, lầu này có tầng hầm. Người nào cảm thấy không lành liền trốn xuống phía dưới, sau vụ nổ lại đi lên."
"Được được, mày MLGB, coi như mày nói đúng, chúng ta trực tiếp đi lầu bốn trở lên."
Lâm Tịch đã rõ, đây là ba tên tự cho là thông minh, trông thấy rất nhiều người không rõ nội tình đều ra ngoài tìm hiểu tình huống, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của trực tiếp xông vào nhà ăn cướp trắng trợn.
Đập vỡ cửa kính chính là hành động ném đá dò đường, nhìn xem bên trong có người hay không, nếu như vừa rồi cô không nói lời nào, mấy người này sẽ nghĩ biện pháp đi vào, có thể lấy cái gì thì lấy cái đó.
Lúc này Lâm Tịch cũng có chút hối hận, không nói lời nào thì tốt rồi. Đến lúc đó ba người vào phòng, cô cũng coi như diệt trừ tai họa cho các gia đình trong mấy tòa nhà gần đây, chẳng qua bây giờ, cô không có tâm tình gì ra ngoài truy kích ba người kia, ngộ nhỡ chính mình đuổi sói cửa trước, dẫn hổ cửa sau thì không đáng.
Lâm Tịch trở về tầng hầm, cũng không có vội vã để mọi người đi lên, sợ vụ nổ lại phát sinh. Lại đợi hơn nửa giờ, nghe thấy dần dần có tiếng người nói chuyện ở bên ngoài, lúc này mới bảo mọi người đi lên hít thở không khí, cũng thuận tiện nhìn xem tình huống bên ngoài khủng bố đến mức nào.
Thính giác Lưu Viện rất linh, đi lên liền nhỏ giọng hỏi: "Trung Nguyên, vừa rồi dì giống như nghe thấy tiếng thủy tinh bị đập nát, là nhà chúng ta sao?"
"Đúng vậy." Lâm Tịch rầu rĩ trả lời.
Lưu Viện sao có thể không rõ ý đồ của mấy người đó, bà lại hiểu lầm Lâm Tịch, khuyên giải nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta có thể bảo mệnh cũng không tệ rồi, đập nát thì đập nát đi, dù sao bọn họ cũng không có vào cướp đoạt."
Khuyên nhủ như vậy, Lâm Tịch thật sự buồn bực, nếu không có một câu kia của mình, hiện tại đã xử lý ba tên côn đồ kia rồi.
Biết đây là tận thế, Lâm Tịch cũng chưa từng muốn đóng vai một vị chúa cứu thế, bản thân cô cũng không biết có thể sống bao lâu, nhưng cô vẫn nguyện ý cống hiến sức lực làm một ít việc thiện không ảnh hưởng đến nhiệm vụ.
Lâm Tịch cảm thấy, mặc kệ trải qua bao nhiêu vị diện, cô đều tin tưởng thế giới này vẫn tốt đẹp, cho dù hiện tại là trạng thái linh hồn, cô vẫn như cũ nguyện ý tin tưởng mình có một tấm lòng nhiệt huyết, mà không phải loại hờ hững nhìn quen sinh tử này, mặc dù có lẽ ở trong mắt nhiều người như vậy rất ngốc.
Vòi nước đã không còn chảy ra một giọt nước nào, Lâm Tịch đi mở một chút khí ga, quả nhiên cũng không phản ứng chút nào.
Không khí dần dần trở nên khô nóng, Lâm Tịch cầm ấm nước kia lên, nói với bốn người đi lên thông khí: "Đi xuống đi, nhiệt độ sẽ lập tức tăng lên."
Lâm Tịch đi sau cùng, từ trong lỗ đen lấy ra tấm bạt cách nhiệt chuẩn bị sẵn, dùng cưa bằng kim loại dựa theo độ lớn nhỏ của cầu thang mà cắt rồi dùng keo dán kín lại, như vậy sẽ ngăn chặn nhiệt khí bên ngoài đi vào, cũng miễn cho một hồi Lâm Tịch lấy ra khối băng hơi lạnh sẽ bị tiết ra ngoài.
Hai người lớn thấy cô làm việc không vội không hoảng hốt, chậm rãi trật tự, hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị, trái tim lo sợ bất an cũng dần dần ổn định.
Lâm Tịch quay về thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, không khỏi cười một tiếng, vung tay lên, trên bàn vuông trong tầng hầm xuất hiện năm lon đồ uống lạnh, nước trái cây có ga, thích gì uống nấy.
Minh Tử vừa thấy lập tức vui vẻ ra mặt, chạy tới lại hôn "Chụt" một cái vào mặt Lâm Tịch: "Anh, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới!"
Mấy người cũng không có lập tức uống những đồ uống kia, coi như bọn họ đều đã được linh tuyền rèn luyện, nhưng vẫn nên chú ý cẩn thận một chút thì hơn.
Thừa dịp này có thời gian, Lâm Tịch giành giật từng giây bắt đầu huấn luyện tận thế.
Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên cô đối mặt thế giới như vậy, cái gọi là kinh nghiệm đều là tích lũy đến từ những vị diện trước kia, từ phim ảnh ti vi phổ cập khoa học lại thêm góc nhìn thượng đế biết được.
Ở đây tất cả mọi người đã biết, sau chuyến đi du lịch ngắn ngủi đến xích đạo trong hai ngày, chính là một cuộc mạo hiểm cực lớn đến bắc cực trong một tháng.
Lâm Tịch mỉm cười: "Đó mới chỉ là bắt đầu, nếu không cũng sẽ không gọi là tận thế. Trên thực tế, về sau tinh cầu này sẽ nghênh đón quá trình tiến hóa tràn đầy sức sống trên toàn cầu, đáng tiếc, là tinh cầu này tràn đầy sức sống, lại là tai họa ngập đầu đối với nhân loại."
Tất cả nhân loại và động vật, thực vật đều sẽ nghênh đón một quá trình tiến hóa xưa nay chưa từng có, phát sinh một bước nhảy vọt về chất, chuỗi thực vật trường kỳ chiếm cứ trên đỉnh cảm thấy chính mình đã thống trị toàn bộ thế giới nhân loại, khoảnh khắc ngã xuống thần đàn, cùng tất cả sinh vật cùng đứng cùng ngồi.
Đi săn, cũng bị đi săn.
Mà bởi vì nhân loại quá mức ỷ lại ngoại vật xem nhẹ việc tự rèn luyện bản thân, một lần ở vào yếu thế.
Mặc dù ông trời cho nhân loại một bộ thân thể yếu đuối, lại nhưng đồng thời cũng cho nhân loại đại não và tư duy không giống với động vật khác. Rất nhanh, nhân loại dựa vào đầu óc thông minh nghiên cứu ra sự tiến hóa lợi và hại của mình, dần dần lần nữa vãn hồi xu hướng suy tàn trong ván cờ này, chẳng qua toàn bộ thế giới đã không còn thế cục nghiêng về một bên như lúc trước.
Góc nhìn thượng đế truyền tư liệu cho Lâm Tịch cũng chỉ đến lúc Minh Trung Nguyên chết đi liền dừng lại.
Lâm Tịch phân tích hẳn là từ đây trong những năm tháng dài đằng đẵng này, từ đầu đến cuối đều là cục diện giằng co giữa nhân loại và toàn bộ tự nhiên, lẫn nhau có thắng thua, không còn là nhân loại vĩnh viễn áp đảo ở phía trên tất cả động vật, thực vật, không còn là chúa tể của thế giới này.
Lâm Tịch không có lấy tất cả mọi thứ cũng bởi vì, vào lúc Minh Trung Nguyên chết, thế giới loài người đã một lần nữa bắt đầu lại trật tự mới, hình thành hình thức sinh tồn mới. Những động thực vật kia sau khi biến dị sẽ đi săn nhân loại, đồng thời nhân loại cũng có năng lực đi săn bọn nó, trong các căn cứ bắt đầu xuất hiện các ngành gieo trồng, chăn nuôi với quy mô lớn.
Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, thay vì trực tiếp cho những này người vật tư với số lượng lớn, Lâm Tịch càng muốn để bọn họ tự cấp tự túc, có năng lực tự bảo vệ bản thân, nếu không, dù có nhiều vật tư cũng không thể chống lại những người khác và những giống loài khác như hổ rình mồi.
Lâm Tịch bắt đầu giảng dạy bốn người thủ đoạn chém giết đơn giản nhất, không có tên gì đặc biệt, đều là đến từ tâm đắc của bản thân cô, làm thế nào bảo vệ chính mình tốt nhất sau đó xử lý địch nhân một cách hữu hiệu nhất.
Thấy máu là việc chắc chắn không cách nào tránh khỏi, Lâm Tịch nhiều lần nhấn mạnh với hai cô gái nhỏ: "Tại tận thế, nếu như hai người e ngại máu me, có một ngày kết quả của hai người sẽ cực kỳ máu me kinh khủng, hai người sẽ trở thành đồ ăn và chất dinh dưỡng cho những giống loài khác, thậm chí trở thành đồ ăn của đồng loại."
Trong lịch sử của cả nhân loại, đã từng phát sinh sự kiện ăn thịt người nhiều vô số kể. Tất nhiên hầu hết đều thuộc loại bị buộc bất đắc dĩ, chủ động ăn thịt người, ngoại trừ mấy tên Hoàng đế súc sinh nổi danh trong lịch sử kia, vẫn là không thấy nhiều.
Hai cô gái nhỏ thấy Lâm Tịch nói với vẻ mặt trang nghiêm, không dễ thân giống ngày thường, cũng biết anh trai mình nói đều là thật, thế là cùng nhau gật đầu: "Đã biết, Đại ca."
Lâm Tịch quay đầu nhìn hai người lớn: "Chú Mạch, dì Lưu, cũng bao gồm hai người. Chỉ có sống mới có thể đi nói chuyện khác, người chết mãi mãi cũng không thể thay đổi cục diện và cơ hội hối hận."