Lâm Tịch suy đoán, đoán chừng là nhiệt độ cao bắt đầu, trận tiến hóa này cũng đã mở màn, chẳng qua là người tiến hóa rất ít mà thôi.
Sau đó chính là kéo dài một tháng băng thiên tuyết địa, mọi người đều trốn đi tránh rét, những chuyện liên quan tới tiến hóa, dị năng được truyền ra đã ít lại càng ít. Đợi đến một tháng sau, nhiệt độ không khí khôi phục bình thường, những người biến dị, tiến hóa đều bắt đầu ra ngoài đi lại, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng, qua kỷ băng hà mới bắt đầu biến dị.
Nhắc tới cũng buồn cười, thôn dân bị lửa đốt kia, thế mà không hiểu ra sao cũng kích phát ra dị năng hệ hỏa.
Đây mới gọi là nhân họa đắc phúc đi!
Chưa tới hai ngày, Lục Mao Quy lại tới khiêu chiến, hỏi Lâm Tịch có dám đao thật thương thật làm một trận hay không, thua, bọn họ vĩnh viễn không còn xâm phạm, thắng, Tiểu Lưu thôn nhất định phải hướng Vương gia túp lều thần phục.
Lâm Tịch cách vách tường hỏi: "Làm như thế nào?"
"Đều ra mười người, vẽ tốt sân bãi, người nào ra khỏi vòng tròn tính người đó thua, cuối cùng bên nào có nhân số ở trong nhiều hơn thì tính thắng." Lục Mao Quy nói.
"Được thôi, chẳng qua tiền đặt cược này của các người có hơi không công bằng. Các người thua, cái gì cũng không tổn thất, chúng tôi thua lại tìm chủ nhân cho chính mình. Như vậy đi, bên thua giao nộp cho bên thắng một ngàn cân gạo cộng thêm mười cân muối ăn, các người có dám hay không?" Lâm Tịch hỏi.
"Dám! Vì sao không dám?" Lục Mao Quy dường như lòng tin tràn đầy.
Lâm Tịch đồng ý với Lục Mao Quy cũng vì muốn thử nghiệm, không thì luôn là đàm binh trên giấy, những thôn dân kia thiếu khuyết kinh nghiệm đối địch trên chiến trường.
Lâm Tịch không dám khinh thường, xem dáng vẻ này của Lục Mao Quy, chắc chắn không chỉ có một dị năng giả, nếu không cũng sẽ không tùy tiện tới khiêu chiến như vậy.
Hai bên chọn người tốt, vẽ xong sân bãi, liền chuẩn bị đánh.
Thành thực mà nói, theo người dự thi đến xem, Tiểu Lưu thôn ngoại trừ Lâm Tịch và Lưu Đoan, đúng là một đám già nua yếu ớt.
Người Vương gia túp lều đến xem náo nhiệt nhìn lên, hai cô gái lớn chừng hơn hai mươi tuổi, bác gái hơn năm mươi tuổi, còn có một thằng nhóc hơn mười mấy tuổi..
Đám người cười vang một trận, đây là ra mắt sao, em gái đừng đánh nữa, lớn lên như hoa như ngọc như vậy, trực tiếp đầu hàng, về sau anh trai thương em!
Trước khi khai chiến Lâm Tịch đã bố trí chiến lược, cho nên đối phương chế giễu chỉ có thể hóa thành động lực để bọn họ càng thêm dũng mãnh chiến đấu.
Kết thúc đếm ngược, Lâm Tịch đã bay nhanh đạp một cái vào người đối diện cách mình gần nhất, người kia vốn bị đá ra rất xa, lại lảo đảo hai bước, trực tiếp ngã ra khỏi vòng tròn.
Trận đầu giành thắng lợi, sĩ khí của Tiểu Lưu thôn lập tức lên cao.
Dị năng giả hệ hỏa của đối phương giơ bàn tay lên, hai mắt khép hờ, hướng về phía Lâm Tịch đánh ra một hỏa cầu lớn bằng nắm đấm.
Người dân Tiểu Lưu thôn đã từng thấy ngọn lửa này hung mãnh như thế nào, dính lên hồi lâu vẫn không tắt.
Thím Xuân ở một bên vẫn luôn ngó chừng người này, Trung Nguyên nói, đứng bất động đều sẽ có dị năng.
Nhìn chằm chằm không sai.
Quả nhiên vừa nhìn thấy bàn tay đối phương toát ra ngọn lửa, thím Xuân liền bắt đầu vận sức chờ phát động, hỏa cầu vừa mới bắn ra thím Xuân giơ tay lên tạo ra một đầu Thủy Long đập tới, hỏa cầu lập tức ứng thanh dập tắt.
Người dân Tiểu Lưu thôn reo hò một hồi, thím Xuân làm tốt lắm!
Bên kia Lâm Tịch và Lưu Đoan đã xử lý năm người, Lục Mao Quy vừa thấy việc lớn không tốt, lắc mình một cái, thế mà hóa thành một gốc liễu xanh vạn sợi tơ, từng sợi tơ giống như roi dài điên cuồng mà đến, vậy mà cùng lúc trói buộc hai người Tiểu Lưu thôn, trực tiếp ném ra ngoài.
Trong đó bao gồm Mạch Địch vội vàng không kịp chuẩn bị, nghe thấy tiếng hoan hô của người Vương gia túp lều, Mạch Địch cảm thấy mặt đau rát một hồi, uổng công cô ta học với Lưu Đoan lâu như vậy, mình chính là phế vật!
Mạch Địch nện một quyền trên mặt đất lạnh buốt.
Lâm Tịch nhìn thấy cây liễu lớn tựa như yêu quái bình thường kia, tròng mắt lập tức co rụt lại, thế mà không phải là dị năng tầm thường, chẳng trách lòng tin tràn đầy như vậy!
Khuôn mặt Lục Mao Quy xuất hiện tại vị trí kết nối giữ thân và tán cây: "Để cho các người biết sự lợi hại của ông nội!"
Cậu ta đong đưa cành trực tiếp hướng về phía Lưu Đoan cuốn tới, xử lý hai người lợi hại này, lại kết hợp với Tiểu Lục Tử xử lý bà già dị năng hệ thủy kia, Tiểu Lưu thôn sẽ lập tức thuộc về bọn họ.
Người, bọn họ cũng không thèm để ý, hai người có thể đánh kia chắc chắn bọn họ mời chào không được, chỉ cần mang theo dị năng giả hệ thủy này cộng thêm tất cả vật tư là được rồi.
Không nghĩ tới chính là cậu ta lại cuốn không được, Lưu Đoan chợt lách người né tránh, trực tiếp xông đến chỗ Tiểu Lục Tử đang tụ tập năng lượng xoa nắn hỏa cầu!
Mà thím Xuân trong lòng thoáng chốc sáng ra, nhớ tới những lời Lâm Tịch đã nói với thím ấy, giơ tay lên, giọt nước to như hạt đậu rậm rạp không đầu không đuôi đổ qua chỗ Lục Mao Quy đã biến thành cây liễu.
Người Vương gia túp lều nhìn thấy Lục Mao Quy nhanh chóng phế hai người, mà tên to con kia cũng không dám chạm trán, bất giác cao giọng lớn tiếng khen hay: "Bác gái kia sợ choáng váng rồi đúng không, vậy mà biết lão Tam biến thành cây thiếu nước, ha ha!"
Tiếng nói còn chưa dứt, toàn bộ bọn họ liền choáng váng.
Chỉ thấy cây liễu bị vung nước điện quang lập loè, lốp ba lốp bốp vang lên, khiến khuôn mặt trên cành cây của Lục Mao Quy đau đến mức biến hình, là Lưu Hàng bé nhỏ ra tay.
Lần thay đổi đột ngột này, mấy đứa nhóc choai choai Tiểu Lưu thôn mừng rỡ, vỗ tay kêu: "Xạo nhồn bị sét đánh, chẻ đôi con gà con!"
Lục Mao Quy thấy người một nhà chỉ còn lại cậu ta và Tiểu Lục Tử, kết quả Tiểu Lục Tử đã bị tên to con kia ép đến không có lực đánh trả, mà bác gái có khuôn mặt hiền lành kia đối với chính mình lại vung tay lên, muốn đem một trận mưa rào phối hợp với sấm chớp vô cùng tốt ban ân cho cậu ta, nhanh chóng lắc tán cây một cái, một lần nữa biến thành bộ dáng vốn có.
Hiện tại thấy thế nào Lục Mao Quy cũng đã mất dáng vẻ đắc chí vừa lòng trước đó, không biết là vì thua trận đấu hay là bị sấm sét bổ trúng, cả người nhìn thực uể oải.
Lâm Tịch hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cậu mặc kệ là bản thân hay là trò dị biến kia, đều rất bảo vệ môi trường nha, huynh đệ!"
Lục Mao Quy đâu còn dám nói cái gì, chỉ ngượng ngùng nói: "Đại ca, không ngờ, các người thế mà cũng có hai người biến dị, thực sự là.. Thực sự là.."
Lâm Tịch nói: "Bớt nói nhiều lời, có chơi có chịu, nhanh về cầm đồ vật đi. Hai người các cậu tạm thời uất ức ở chỗ này của chúng tôi ngốc một hồi đi, đưa đồ vật đến, tự nhiên thả các người trở về."
Lần này toàn bộ người Vương gia túp lều đều ỉu xìu, cho tới bây giờ chỉ có bọn họ bắt nạt thôn khác, đâu có bị thua thiệt như vậy!
Nhưng mà người ta mạnh hơn so với nhà mình không phải chỉ có một chút nha, hai người biến dị lợi hại nhất lưu lại làm con tin, chỉ chờ ngoan ngoãn đem tiền đặt cược đã hứa đưa tới.
Hiện tại gạo và muối ăn tuy còn chưa tới tình trạng khan hiếm, nhưng cứ như vậy lấy ra một ngàn cân, cộng thêm mười cân muối, ngẫm lại đều đau lòng, bọn họ phải vơ vét bao lâu mới có thể bù lại tổn thất?
Đợi đến khi đồ vật đều đưa tới, Lâm Tịch tiễn Lục Mao Quy tới cửa, nhìn cậu ta một chút, ý vị thâm trường nói: "Ra bên ngoài cầm nhiều đồ như vậy trong lòng rất khó chịu đúng không. Đừng đem mọi chuyện đều làm đến đường cùng, hiện giờ thế đạo này, cậu không biết ai là người mình chọc không nổi đâu! Dù sao cũng là bà con làng xóm với nhau, đồ vật cậu mang về đi, nếu tôi thu nhiều lương thực của cậu như vậy, thôn các người sẽ có không ít người phải đi theo chịu đói, tôi không làm chuyện thất đức này. Mặc kệ cậu bị cây cắn nuốt, hay là cùng cây này cộng sinh, đây là cơ duyên hiếm có, nhưng đó không phải là lý do cậu biến thành súc sinh! Trời cao có đức hiếu sinh, hôm nay tôi tha cho cậu một cái mạng, chẳng qua.. Sẽ không còn có lần sau!"