Vừa dứt lời, người đàn ông mặc trang phục leo núi màu đỏ lập tức biến thành một con chó lông đen cao hơn hai mét, vẫy đuôi một cái đem một nam một nữ quăng ra sau lưng chính mình, vung hai chân trước trực tiếp đánh bay hai người ngăn trước mặt, lại dùng cái đuôi cuốn gã đàn ông mặc áo lông màu xám lên nhét vào trên lưng, sau đó xoay người đối với tường băng đột nhiên vung móng vuốt đập xuống!
Tường băng trực tiếp bị đánh ra một cái lỗ to có hình móng vuốt, con chó đen đang chuẩn bị nhảy vào, lại phát hiện một con báo gấm hình thể khổng lồ thình lình đứng đối diện, đôi đồng tử màu vàng kim nhạt lớn chừng nắm tay hờ hững nhìn thẳng chó đen trước mặt.
Sự uy hiếp bởi huyết mạch trời sinh cùng với hình thể đối phương đều tạo thành áp lực rất lớn đối với chó đen, trong miệng chó đen phát ra một tiếng thỏa hiệp, lui lại từng bước.
Người dân Tiểu Lưu cả kinh trợn mắt há hốc mồm vì sự xuất hiện bất ngờ của hai con thú khổng lồ, hai chân mềm nhũn, ở trước mặt quái vật khổng lồ như vậy, bọn họ bé nhỏ như sâu kiến.
Con báo gấm khổng lồ cao hơn hai cái đầu so với tường vây của bọn họ, chỉ thấy cái đầu to lớn của nó cúi xuống, đôi mắt báo lành lạnh nhìn xuống chó đất màu đen kia.
Chó đất cụp đuôi lui lại nhiều lần, con báo im hơi lặng tiếng ép sát từng bước, chó đất bi thương khóc một tiếng đột nhiên xoay người mau chóng chạy đi.
Mặc dù báo gấm hình thể khổng lồ, nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, móng vuốt vỗ mạnh vào chân sau của con chó đất kia.
Chó đất kêu thảm cuộn chân bị thương lên tiếp tục chạy trốn, bởi vì xóc nảy, cuối cùng khiến người phụ nữ trên lưng bị quăng xuống đất, người phụ nữ kinh hoàng đến nỗi vừa lăn vừa bò mới không bị báo gấm chạy đến từ phía sau giẫm trúng.
Lúc này chó đất lại bị báo gấm đánh một kích cực nặng, toàn bộ phần hông đều sụp xuống, không có cách nào tiếp tục chạy trốn.
Người đàn ông mặc áo lông màu xám trên lưng chó đất đột nhiên biến thành một con chim ưng, bay thẳng về hướng thôn dân trong sân mà đi, lần này xảy ra chuyện bất ngờ, tốc độ con chim ưng kia cực nhanh, gần như hai cánh chớp giật rung lên một cái đã bay đến giữa sân.
Trong lòng Lâm Tịch khẩn trương, vội vàng vận dụng toàn bộ tinh thần lực ngưng kết một cái tinh thần đâm về phía chim ưng, chim ưng vốn định bắt một người dân ép hỏi tung tích Minh Tử, không ngờ đột nhiên trong đầu đau đớn một hồi, lại không cách nào điều khiển trạng thái hóa thú, đột nhiên đập xuống mặt đất.
Lâm Tịch dặn dò Mạch Địch đi bắt giữ người chim kia, quay đầu cùng Lưu Đoan bắt ba người còn lại.
Cô đã có thể đại khái suy đoán ra lai lịch của mấy người này rồi, tuyệt đối không thể để cho bọn họ rời khỏi đây.
Lúc này chó đất màu đen đã bị Lưu Đoan biến thành báo gấm cắn xé đến không hề có lực đánh trả, Lâm Tịch giơ tay trái lên, một sợi dây leo rơi xuống trên người chó đất trói chặt lại.
Chỉ nghe một tiếng vỗ cánh, một con chim sơn ca nho nhỏ phóng lên tận trời, vậy mà là cô gái vẫn luôn tỏ ra yếu thế kia, Lâm Tịch đã không thể ngưng kết một chút tinh thần lực nào, mặc kệ là hỏa cầu của Lưu Kim Sơn hay là lôi điện của Lưu Hàng, mũi tên nước của thím Xuân, toàn bộ công kích đều không thể đánh tới chỗ cao như vậy.
Đám người chỉ có thể nhìn con chim kia mà than thở, không thể làm gì.
Cũng may ba người khác đều bị bắt, trước khi tận thế, những người bình thường này sao có thể chịu được thủ đoạn thẩm vấn của Lưu Đoan, người đã trải qua huấn luyện đặc thù, vì vậy đã hỏi được toàn bộ.
Quả nhiên là An Tiểu Kha phái bọn họ đến!
Trong lòng Lâm Tịch đột nhiên có dự cảm không tốt, tại sao An Tiểu Kha nhất định phải lấy được vòng tay của Minh Tử?
Dựa theo lẽ thường cho dù hiện tại cô ta đã thức tỉnh dị năng, cảm thấy có thể tùy ý xử lí bọn họ những người bình thường này giống như bóp chết một con giun, vậy cũng nên là giết chết Minh Trung Nguyên người lừa tiền cô ta hoặc là nói giết chết Minh Tử người mật báo này, nhưng tại sao cô ta lại hạ xuống một nhiệm vụ có thể giết thì giết, nhất định phải lấy được vòng tay của Minh Tử chứ?
Lại nói báo thù, chẳng phải tự mình ra tay mới sảng khoái hơn sao?
Nếu An Tiểu Kha đã thống hận anh em Minh gia như vậy, dựa theo khẩu cung của ba người kia, bây giờ cô ta lăn lộn như cá gặp nước tại thành phố M, lại có những thủ hạ là người biến dị lợi hại này, coi như giao thông gián đoạn, có con chó đen kia làm phương tiện giao thông, tuyệt đối so với ô tô chạy càng nhanh hơn.
Từ thành phố M đến Tiểu Lưu thôn cũng chỉ khoảng một giờ, tại sao không tự mình đến tìm bọn họ báo thù ngược lại muốn mượn tay người khác?
Không đúng!
Không thích hợp!
Trong phòng thẩm vấn, chỉ có một mình người đàn ông chó đen đối mặt với bốn người Lâm Tịch và Lưu Đoan cùng với Minh Tử, Mạch Địch.
An Tiểu Kha là ai, chỉ có Lưu Đoan không biết, ba người còn lại đối với cô ta còn tính là hiểu khá rõ.
Ba người gần như là trăm miệng một lời đặt câu hỏi: "An Tiểu Kha ở đâu?"
Người đàn ông biến thành chó đen cố nén đau đớn, run giọng nói: "Tôi nói, anh nhất định phải đồng ý với tôi một điều kiện."
"Anh cảm thấy mình còn có tư cách cùng tôi nói điều kiện sao?" Lâm Tịch nhếch mày, mặt lộ vẻ trào phúng: "Anh có thể không nói, tôi nghĩ hai người còn lại rất vui lòng nói cho chúng tôi biết."
Người đàn ông chó đen thở dốc một tiếng, trầm thấp nói: "Tôi cũng không phải là muốn các người bỏ qua cho mình, chỉ cần các người giúp tôi đến một tầng hầm tại ngoại ô thành phố M, có ba con chó con mới ra đời, giúp tôi.. Giúp tôi nuôi lớn bọn chúng."
"Tôi là người không có ràng buộc, đây là tâm nguyện của chó đen cộng sinh với tôi. Tôi đồng ý với nó chỉ cần không cắn nuốt tôi, chúng tôi hòa bình ở chung, cùng nhau nuôi lớn ba đứa con của nó, cho nên cuối cùng nó lựa chọn cộng sinh."
Khóe mắt người đàn ông chó đen đột nhiên chảy nước mắt: "Tôi với các người đối lập, giết tôi, tôi không có lời oán giận. Nhưng tôi không muốn làm quỷ còn phải có lỗi với một con chó."
"Mà tin tức tôi nói nhất định cần thiết với các người, đó là một nhóm súng ống đạn dược lớn."
Lưu Đoan đột nhiên nói với Lâm Tịch: "Tôi hi vọng anh có thể đồng ý với anh ta, nếu như anh cảm thấy khó xử, chuyện này để tôi hoàn thành."
Lâm Tịch nhìn Lưu Đoan một chút, ai, thật là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa!
"Trước tiên tôi có thể nói toàn bộ những gì tôi biết cho các người, chờ các người lấy được đám súng ống đạn được kia lại đi cứu ba con chó con kia cũng được, chỉ cầu các người không cần lừa gạt một kẻ hấp hối sắp chết!" Người đàn ông chó đen còn nói thêm.
"Được, anh nói đi." Lâm Tịch nói.
"Hơn mười dặm phía sau Lý gia câu, nơi đó có một dây leo biến dị màu vàng.. Chính là cây tơ hồng, mấy người tham gia quân ngũ hộ tống một xe vật tư đi ngang qua đó bị cây tơ hồng kia ăn, chỉ có một người chạy thoát. Người đó đem tin tức bán cho anh Cảnh, chính là Cảnh Thạc. Vốn dĩ anh ta muốn đi cùng, nhưng bây giờ nội đấu trong Thiên Long Bang rất kịch liệt, anh ta sợ bị Long ca biết tin tức, chỉ có thể để An Tiểu Kha dẫn đội lén lút tới lấy." Người đàn ông chó đen nói.
"Đám vật tư kia rất nhiều, mà đội ngũ An Tiểu Kha, chỉ có một người tiến hóa ra dị năng không gian, hơn nữa không gian của người kia chỉ có một mét vuông, về sau, lúc chúng tôi đi qua Lý gia câu, bọn họ đang bị người lợn và người sói kia truy sát, An Tiểu Kha nghe thấy có người nhắc đến Tiểu Lưu thôn, nói không bằng chạy tới nơi đó, Lưu Đoan và Minh Trung Nguyên của Tiểu Lưu thôn rất lợi hại."
Người đàn ông chó đen thở dốc một chút, tiếp tục nói: "Cũng không biết An Tiểu Kha bị thần kinh gì, một hai bắt chúng tôi tới nơi này nói là các người rất dễ bị lừa, lòng dạ lại tốt, chỉ cần chúng tôi giả bộ như người bình thường bị đuổi giết, chắc chắn các người sẽ thu lưu chúng tôi, chỉ cần đi vào trong thôn, lấy được vòng tay trên tay em gái anh coi như hoàn thành nhiệm vụ. Tốt nhất là có thể giết chết các người, giết không chết cũng không sao cả."
A, chẳng trách con chim kia vẫn nhìn chằm chằm vòng tay Minh Tử.