Bởi vì bình thường đi săn cơ bản không có quá nhiều nguy hiểm, những vũ khí này bọn họ dùng ít bao nhiêu thì tiết kiệm được bấy nhiêu, hai tiểu đội đều không nỡ sử dụng, Lưu Đoan chỉ dạy mấy người tương đối trẻ tuổi một chút, và người không có dị năng trong thôn dùng vào thời khắc mấu chốt.
Cô gái nhỏ Mạch Địch cũng cực kỳ thông minh, thấy Lâm Tịch ném cho Lưu Đoan một khẩu súng lớn, lập tức liều mạng cuốn lấy người voi không cho anh ta có cơ hội chạy thoát.
Trông thấy mấy người Lâm Tịch đầy đủ sức lực gia nhập, những con muỗi to vốn ở bên cạnh tùy thời mà chích những người khác đều bay tới chỗ Lâm Tịch bọn họ, trên không trung lập tức vang lên tiếng "Ong ong" đinh tai nhức óc, những con muỗi kia quả thực có tốc độ nhanh như chớp khiến người ta khó mà phòng bị, chẳng trách Lưu Đoan bọn họ tổn thương nghiêm trọng như vậy, người Lâm Tịch mang đến rất nhanh liền có người bị thương.
Lâm Tịch lại ném cho Minh Tử một thanh súng trường Ml6A2.
Minh Tử gan lớn, đầu óc linh hoạt, học này nọ rất nhanh, ngoại trừ Lưu Đoan và Lâm Tịch, kỹ thuật bắn của con bé là tốt nhất.
Dị năng của Minh Tử đã gần như khô kiệt lập tức như hổ thêm cánh.
Chỉ nghe bên kia vang lên một tiếng "Ầm" thật lớn, vị trí giửa hai chân sau của người voi máu thịt be bét, chiếc vòi dài phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, đập ầm ầm ngồi trên mặt đất, lại cứng rắn đập ra một cái hố to.
Mà người kia bị trọng thương, sau đó cũng không còn cách nào duy trì trạng thái biến thân, hiện ra diện mạo vốn có.
Chỉ thấy một người đàn ông có râu quai nón vóc dáng tương tự Lưu Đoan đang đau khổ kẹp chặt hai chân không ngừng lăn lộn ở đáy hố, giữa hai chân máu chảy ồ ạt.
Coi như bảo vệ mệnh, một số linh kiện chắc chắn giữ không được.
Không có cách, ai bảo con hàng này toàn thân treo đầy áo giáp bằng bùn nhão, chỉ có vị trí kia phòng ngự tương đối yếu chứ.
Mặt mũi Lưu Đoan tràn đầy khí lạnh, giống như một Sát Thần lần nữa nâng súng phóng tên lửa lên nhắm chuẩn một dị năng giả hệ lôi, hô lớn một tiếng: "Lưu Tam, tránh ra!" Theo một tiếng "Ầm" gào rít mà tới, dị năng giả hệ lôi trực tiếp phất tay say goodbye với thế giới này.
Hai lần này giống như long trời lở đất, chiến ý của đối phương hoàn toàn biến mất, đừng nói là dị năng giả cấp một, cho dù là cấp hai đối mặt tên lửa chống tăng kiểu PF89 có lực sát thương cực mạnh kia, cũng chỉ có một kết cục là chết.
Không nhìn thấy người voi danh xưng "Đao thương bất nhập" đều bị quật xuống hố rồi hả? Huống chi bên cạnh còn có một khẩu M16A2 không ngừng phun ra tia lửa, mấy người cũng đều sinh ra ý rút lui.
Con muỗi không ngừng chấn động cánh phát ra tiếng "Ong ong," trong đó xen lẫn một âm thanh hơi bất đồng, lập tức bị tinh thần lực nhạy cảm của Lâm Tịch cảm giác được.
Gần như trong nháy mắt, có tám con muỗi máy bay dừng ở bên cạnh tám người còn sống sót, số còn lại thì bỗng nhiên như nổi điên bắt đầu tiến hành công kích Lâm Tịch bọn họ, hiển nhiên là muốn yểm hộ tám người kia rút lui.
Lâm Tịch giương mắt nhìn con muỗi lớn nhất đã không mang người cũng không tiến công trên không trung, thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.
Cô không để ý tới hai con muỗi vọt mạnh tới chỗ mình, đối với con muỗi giống như vương giả đang ra lệnh bay trên không trung kia là một tinh thần đâm, khoảng cách hơi xa, cho nên con muỗi kia chỉ hoảng hốt trong chốc lát.
Nhưng chỉ chốc lát này, đối với Lâm Tịch mà nói là đủ rồi!
Một sợi đằng đen nhánh như quỷ mị xuất hiện trước mặt con muỗi vương, "Oành" một tiếng vút qua, con muỗi kia bị đập rơi xuống mặt đất. Cùng lúc đó, bả vai và phần bụng Lâm Tịch cũng bị hai con muỗi to lớn vọt tới dùng xúc tu đâm xuyên qua, nhất thời máu chảy ồ ạt!
"Anh!" Đôi mắt Minh Tử trừng lớn như sắp nứt ra, liên tục nổ súng về phía hai con muỗi kia, hai con muỗi ứng thanh rơi xuống đất, sau đó bị Mạch Địch dùng chùy vô cùng rắn chắc đập vào trên mặt đất, đoán chừng kéo cũng kéo không ra.
Lâm Tịch hoàn toàn không để ý chính mình toàn thân đẫm máu, trực tiếp từ không gian lấy ra dao găm quân đội hung hăng đâm xuống vị trí tử huyệt của con muỗi kia, toàn bộ dao găm cắm vào chỗ nối tiếp giữa đầu và ngực con muỗi.
Theo Lâm Tịch bị thương cùng với con muỗi vương kia bị đánh rơi, những con muỗi mang theo người vẫn giống như không nghe thấy bay về phương hướng cố định như cũ, mà phụ trách công kích thì ngơ ngác dừng lại tại không trung.
Cốc Trăn Trăn vội vàng dùng dị năng còn thừa không nhiều lắm chữa thương cho Lâm Tịch, thấy máu Lâm Tịch ngừng chảy, các thôn dân mới yên lòng.
Tất cả mọi người chuẩn bị phát dị năng nhân cơ hội này tiêu diệt toàn bộ đám muỗi đang lơ lửng giữa không trung, bị Lâm Tịch thấp giọng quát dừng.
Mặc dù mọi người đều ngừng tay, nhưng hoàn toàn không rõ trong hồ lô Minh Trung Nguyên muốn làm cái gì, cơ hội tốt như vậy tại sao bọn họ lại không được động thủ?
Thời gian cấp bách, Lâm Tịch cũng không kịp giải thích, cắn nát ngón giữa vẽ ra một chữ "Sinh" trên người muỗi vương đã chết, tiếp tục lại vẽ ra một chữ "Cấm."
Tinh Thần lực của cô đã tiêu hao nghiêm trọng, cộng thêm vừa mới mất máu quá nhiều, cả người đều có vẻ hơi uể oải, sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy.
Minh Tử cắn môi, nước mắt treo ở trên lông mi dài. Đã nói muốn bảo vệ anh trai đâu?
Kết quả vẫn là anh trai đến liều mình cứu mình, Minh Tử, mày thật là vô dụng!
Ngón tay Lâm Tịch run nhè nhẹ, cũng không phải khẩn trương, mà là có chút lực bất tòng tâm.
Cô hết sức chăm chú điều khiển tinh thần lực của mình, từng chút một điều khiển dị năng chỉ dẫn chữ cấm tới gần thi thể muỗi vương, một tia sáng đỏ yếu ớt lóe lên, trái tim Lâm Tịch mới an định lại, cuối cùng không có uổng phí khí lực, may mắn thành công lần nữa!
Muỗi vương vừa rồi còn hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, giờ phút này truyền đến cho Lâm Tịch ý niệm kính cẩn nghe theo.
Lâm Tịch hạ chỉ lệnh: Ngươi gọi tất cả tiểu đệ kia trở về, lão tử nhớ mấy người phía trên kia.
Muỗi vương trọng thương dường như cũng không có chút lực nào, Lâm Tịch liếc nhìn Minh Tử, đưa tay ra làm dáng vẻ cầm đồ vật, trong miệng lẩm bẩm "Nước."
Minh Tử lập tức rõ ràng ý tứ anh trai, hai tay làm bộ nhanh chóng đỡ Lâm Tịch ra ngoài, một chén nước thực đột ngột xuất hiện ở trong tay Lâm Tịch.
Ở trong mắt người khác, là Lâm Tịch lấy một chén nước từ không gian của mình.
Lâm Tịch mỉm cười: Đúng là cô gái nhỏ thông minh!
Người trong thôn vẫn luôn cho rằng đồ vật là lấy từ không gian của Lâm Tịch, không gian của Minh Tử không thể bại lộ vì vậy vẫn nên tận lực bảo vệ bí mật này đi.
Lâm Tịch đem nước đưa cho muỗi vương, xúc tu to lớn của muỗi vương cắm vào trong chén, gần như trong nháy mắt liền uống cạn sạch nước bên trong.
"Chờ một lát những con muỗi kia sẽ đưa người chạy trốn về tới, không cần nương tay, giết toàn bộ, chẳng qua.. Đừng.. Đừng giết đám muỗi."
Có thể là bởi vì bị thương, giọng nói Lâm Tịch nghe hết sức yếu ớt.
A? Thôn dân trợn mắt há hốc mồm, còn có chuyện tốt như vậy? Mặc dù bọn họ vẫn luôn tin tưởng không hề nghi ngờ lời nói của Minh Trung Nguyên, nhưng mà chuyện này.. Có vẻ như độ khó quá cao đi, những máy bay bằng thịt kia đoán chừng đã sớm chạy không thấy tăm hơi, làm sao lại trở về cho bọn họ đánh?
Cũng không bao lâu, trên không trung truyền đến tiếng "Ong ong" quen thuộc khiến người ta không thể không tin, Minh Trung Nguyên nói vậy mà là thật!
Những người kia trở về!
Tám con máy bay đem người vứt trên mặt đất, mấy người đã bị ngã đến tối tăm mặt mũi gần như không phí chút sức lực nào đều bị tiêu diệt toàn bộ, mấy người này đến chết đều không hiểu, rõ ràng đã thành công thoát đi, tại sao đột nhiên lại bị đưa về đây, chẳng lẽ chuyến bay lần này là mẹ nó đi tới đi lui sao?
Tinh thần lực của Lâm Tịch đã yếu đến mức không còn cảm giác, cô miễn cưỡng lên tinh thần, đem mấy cỗ thi thể thu vào lỗ đen, rồi hạ đạt cho muỗi vương chỉ lệnh đi theo.
Sau đó Lâm Tịch cảm thấy giống như có người dùng búa lớn gõ lên đại não, theo cơn đau nhức kịch liệt truyền đến, trước mắt cô tối đen, ngất xỉu!