Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 454: Nhiệm vụ ban thưởng Tận thế trang viên 33

Sau một hồi nhấm nuốt người phụ nữ mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Lâm Tịch, lập tức lê hoa đái vũ: "Anh Minh, sao anh có thể như vậy, uổng công tôi vừa biết được chuyện này liền gắng sức chạy tới thông báo cho anh."

Lâm Tịch nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, trong đôi mắt cười xinh đẹp mang theo nghiền ngẫm.

Người phụ nữ thấy mặt mày anh ta mỉm cười, đột nhiên mặt đỏ tía tai, trái tim nhảy loạn "Thình thịch," chẳng lẽ Minh Trung Nguyên thích cô ta rồi? Có nên đồng ý với anh ta hay không? Đồng ý, sợ ngay cả chính mình Cảnh Thạc cũng sẽ không bỏ qua, không đồng ý, ngộ nhỡ đến lúc đó anh ta thẹn quá hóa giận..

Người phụ nữ trông thấy khuôn mặt tuấn tú của Minh Trung Nguyên đang chậm rãi nhích lại gần mình, càng có chút chân tay luống cuống, rốt cuộc lựa chọn ai đây? Nghe nói cuộc sống nơi này thực tự tại, mỗi ngày không cần sống ở trong sợ hãi, cơm nước cũng tốt hơn Thiên Long Bang, nếu không..

Một hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái mang theo mùi thơm xà phòng muối tre nhàn nhạt gần trong gang tấc, người phụ nữ nhắm mắt lại..

Lâm Tịch nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ mở kia, dáng vẻ mặc quân tới hái, đột nhiên nhớ tới bây giờ mình là một người đàn ông!

Lâm Tịch lập tức lúng túng.

"Tôi thay đổi chủ ý, tôi cảm thấy tốt xấu cô cũng là người tiến hóa, chôn thật đáng tiếc.."

Người phụ nữ khẽ cắn chặt môi dưới, để cho chính mình nhìn càng thêm mềm mại.

Hừ! Không nỡ thôi, cô ta biết ngay mà.

"Vẫn nên ném cho Đường Tăng đi, lâu rồi nó không được ăn thịt."

Vẻ tươi cười đắc ý cương lại trên mặt người phụ nữ, một tiếng cười vui đùa truyền đến: "Mỹ nữ, tôi khuyên cô có chuyện mau nói, muộn một hồi cô liền thành đồ ăn, mặt hàng như cô, anh em của tôi chướng mắt."

Người phụ nữ gọi là Lữ Tư Tư này chính là người Cảnh Thạc phái tới sau khi nghe nói Tôn Long cử người đến Tiểu Lưu thôn, nhưng mà Cảnh Thạc nhận được tin tức hơi trễ, đợi đến khi Lữ Tư Tư tới, tất cả đã kết thúc.

Từ khi An Tiểu Kha chưa lấy được vũ khí người cũng mất tích, Lữ Tư Tư liền triển khai thế công đối với Cảnh Thạc. Tôn Long người kia, vóc dáng thấp, làn da đen, lớn lên giống thổ dân Châu Phi, người lại âm tàn xảo trá, không từ thủ đoạn.

Mà nguyên nhân tương đối trọng yếu khiến Lữ Tư Tư lựa chọn Cảnh Thạc cường hãn hơn chính là, Tôn Long hoàn toàn xem phụ nữ như công cụ.

Nghe nói vì lôi kéo một người dị hóa muỗi, anh ta lại đem một đại minh tinh đã theo chính mình nhiều năm cho người dị hóa muỗi kia. So sánh với nhau, mặc dù tính tình Cảnh Thạc nóng nảy một chút, nhưng ở phương diện phụ nữ này, anh ta vẫn cực kỳ bảo vệ. Cho nên vừa nghe thấy Cảnh Thạc muốn tìm người đến Tiểu Lưu thôn tìm hiểu một chút tin tức, cô ta liền tự động xin đi giết giặc.

Biến thân thành chim sơn ca, là chuyện duy nhất Lữ Tư Tư có thể làm, cô ta dị hóa thật sự là quá vô dụng, cho nên Lữ Tư Tư mới nóng lòng thừa dịp An Tiểu Kha mất tích tranh thủ thời gian thừa cơ mà vào.

Chỉ cần dựa vào nhân vật số hai Thiên Long Bang, ai còn dám xem thường cô ta?

Nhưng mà từ trước tới nay người phụ nữ An Tiểu Kha kia vô cùng coi trọng Cảnh Thạc, hận không thể thời thời khắc khắc treo ở trên người mình. Cho nên ngày đó mấy người Phàn Mãnh không chết thì bị thương, Lữ Tư Tư chạy trốn cũng không có đi tìm An Tiểu Kha ở gần đó, mà là trực tiếp chạy trở về trụ sở bang phái, tìm Cảnh Thạc tỏ ra yếu đuối khóc lóc kể lể một phen, Cảnh Thạc còn ôm lấy cô ta.

Cho nên bây giờ Lữ Tư Tư muốn nhanh chóng làm chút gì đó, sau đó trở về tới trước mặt Cảnh Thạc tăng độ yêu thích.

Lâm Tịch thực sự không thích loại phụ nữ này, chính là nguyên tắc xử sự của họ dẫn đến ở trong lòng rất nhiều người, phụ nữ là đồ vật, hơn nữa người phụ nữ này trở về chắc chắn đã kể lại toàn bộ những gì nghe và chứng kiến tại Tiểu Lưu thôn, mới dẫn tới lần thăm dò này của Tôn Long.

Lần trước Lâm Tịch đã muốn giết cô ta, nhưng tình huống lúc đó cô thật sự là không có khả năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta bỏ trốn mất dạng.

Chẳng qua lần này, mặc kệ cô ta làm nũng hay giả vờ yếu đuối, khóc lóc sướt mướt, dưới sự thẩm vấn chuyên nghiệp của Lưu Đoan vẫn nói ra không ít thứ hữu dụng như cũ, sau đó bị Lâm Tịch trực tiếp ném cho Đường Tăng.

* * *..

Thành phố M.

Khu sinh thái bốn mùa, hạ viên.

"Anh Cảnh, không tốt, anh em đi nhận hàng chỉ có một mình Cường bốn mắt trở về, nói là.." Người đến đây báo tin muốn nói lại thôi.

"Nhanh mẹ nó nói! Làm sao vậy?" Cảnh Thạc thân cao 1m9, toàn thân đều tỏa ra hàn khí, có thể thấy anh ta rất kích động.

"Cậu ta nói là thủ hạ Tôn Long, chính là người tiến hóa muỗi kia mang theo một đội người đi cướp hết số hàng hóa đó!"

"Tôn khốn kiếp, wcmn!" Cảnh Thạc được nghe lập tức nổi trận lôi đình, Tôn Long tên rùa con này, mặt ngoài tìm anh ta hòa đàm ngừng bắn, nhưng lại âm thầm thọc đao ở sau lưng.

Người biến dị trong tay Cảnh Thạc ngược lại là chiêu mộ được không ít, nhưng nhiều mà không tinh, không có người nào có sức chiến đấu siêu mạnh như người dị hóa tường vi và người dị hóa muỗi dưới trướng Tôn Long, lúc trước ỷ có An Tiểu Kha thần cơ diệu toán, thường thường có thể đoán trước tiên cơ, Cảnh Thạc thật đúng là chiếm không ít tiện nghi.

Chẳng qua gần đây mọi việc của Cảnh Thạc đều không thuận, vô luận cướp bên ngoài vẫn là an bên trong, đều khiến mãnh tướng của anh ta liên tiếp tổn hại. Cảnh Thạc cũng sắp đau lòng chết rồi, cho nên mới quyết định hao hết vốn gốc cũng muốn kiếm một nhóm lớn súng ống đạn được trở về.

Vì có thể thuận lợi lấy được nhóm vũ khí này, Cảnh Thạc gần như điều động toàn bộ tinh anh của mình, còn mang theo song dị năng không gian, hệ thủy cấp hai, nếu như không phải Tôn Long nhìn chằm chằm anh ta quá ác, Cảnh Thạc thực sự không dám mạo hiểm, bằng không lần này anh ta vốn dĩ muốn tự mình dẫn đội.

Lần trước là bị Minh Trung Nguyên nhặt được tiện nghi, ngay cả An Tiểu Kha sinh tử cũng chưa biết, đoán chừng cũng là dữ nhiều lành ít.

Lần này thì sao, vậy mà lại bị Tôn Đào chặn ngang.

Lúc này Cảnh Thạc cũng không kìm nén được ngọn lửa giận dữ vô danh nữa: "Đi gọi Lữ Tư Tư tới đây, nhìn xem hiện tại tên Tôn khốn kiếp đó lại đi chơi ở đâu rồi?"

Tôn Long người này tướng mạo cực kỳ hèn mọn, phương diện yêu thích nào đó so với tướng mạo còn hèn mọn hơn.

Từ khi xuất hiện người dị hóa thú và dị hóa thực vật, đã từng có một người phụ nữ cộng sinh với một con dê chủ động ôm ấp yêu thương, sau đó tiểu tử này như là ăn tủy biết vị, hoàn toàn mở ra thế giới mới.

Người dị hóa dê rừng kỳ thật ngoại trừ có thể biến thân ăn cỏ lúc thiếu lương thực, không có một chút tác dụng nào, hết lần này tới lần khác trong một đoạn thời gian rất dài, Tôn Long cực kỳ coi trọng cô ta. Về sau anh ta đặc biệt thu nạp phụ nữ như vậy đến dưới trướng chính mình, nữ dê rừng cũng không có triệt để thất sủng.

"Anh Cảnh, anh quên rồi sao? Chẳng phải Tư Tư đến Tiểu Lưu thôn sao? Còn chưa có trở lại đâu, nghe Cường bốn mắt nói, đi cùng người muỗi có một tên to con lạ mặt, muốn trở về Thu số bốn báo cáo với Long ca một phen, đã thành công rồi."

Thu số bốn chính là tòa nhà số bốn của khu sinh thái thu viên.

Toàn bộ vườn sinh thái là khu vực được bảo tồn tốt nhất thành phố M, chia làm hai loại là chung cư nhiều tầng và biệt thự, trước tận thế cũng là nơi ở cao cấp số một số hai tại thành phố M.

Từ khi Cảnh Thạc và Tôn Long có thể ngang vai ngang vế, hai người đều chiếm một nửa, vẽ ra ranh giới mà trị.

Trong đó xuân viên và hạ viên thuộc về Cảnh Thạc, mà thu viên và đông viên thì thuộc về Tôn Long.

Thu số bốn này chính là một tòa nhà nhỏ ba tầng, nơi đám tình nhân của Tôn Long ở lại, bên trong ở đầy oanh oanh yến yến "Thiên phú dị bẩm."

Đôi mắt đỏ ngầu của Cảnh Thạc trừng lớn, trên cổ nổi gân xanh: "Còn chờ tên đó làm gì nữa? Gọi tất cả anh em, giết chết tên đó!"

Kỳ thật Tôn Long cũng không có xuân phong đắc ý như trong tưởng tượng của Cảnh Thạc, tiểu đội anh ta phái đi kiểm tra Tiểu Lưu thôn trực tiếp bị người ta kiểm tra, người khác ngược lại không quan trọng, chủ yếu là tổn thất người dị hóa muỗi, khiến anh ta đau thấu tim gan!

Đó không phải là con muỗi bình thường, đó là con muỗi có tác dụng kép vừa có thể chiến đấu vừa có thể vận chuyển đấy!

Anh ta vô cùng phiền muộn kìm nén một ngọn lửa tà ác vô tình đi đến Thu số bốn, chẳng qua anh ta không nghĩ tới, ngọn lửa tà ác ngược lại là phát ra ngoài, rốt cuộc anh ta cũng không thể đi tới đó!