Trang Duẫn hao hết dị năng, không cách nào tiếp tục điều khiển đàn thú còn lại, trước khi đàn thú chạy tứ phía, lôi kéo Lâm Tịch cũng không còn một tia khí lực cùng nhau ngồi trên lưng bạch điêu, bay trở về Tiểu Lưu thôn.
Anh ta ôm Lâm Tịch như một bãi bùn nhão trước người.
Nếu như có thể, Trang Duẫn muốn để bạch điêu bay chậm một chút, chậm thêm chút nữa, có lẽ đến suốt cuộc đời, đây là cơ hội anh ta được đến gần người này nhất.
Hương thơm tươi mát của xà phòng muối tre và hương vị của Minh Trung Nguyên bao trùm lấy anh ta, từ nay về sau, Trang Duẫn bắt đầu say mê xà phòng muối tre, cả đời cũng chưa từng thay đổi.
Trong lòng Lâm Tịch vô cùng không cam lòng, nhưng cô lại thật sự có lòng không có lực.
Cô rất muốn nhân cơ hội này thử Tử Chú Thuật một chút, nếu như có thể thu hồi con hàng này, trang viên tận thế sẽ thật sự không thể phá vỡ.
Đáng tiếc lần này tinh thần lực của cô triệt để cạn kiệt, nếu cưỡng ép sử dụng, thất bại còn dễ nói, nhiều nhất cô không sao, sau đó cũng chỉ đau đầu kịch liệt mà thôi, nhưng nếu gây ra phản phệ, bị hao tổn không chỉ có tinh thần lực của Minh Trung Nguyên, còn có cô.
Lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, chẳng những sống sót vượt qua thú triều, lại còn diệt trừ mối họa lớn trong lòng chính là cây tùng trên núi cao kia, mọi người chỉ kém không có vây quanh Minh Trung Nguyên và Trang Duẫn vừa múa vừa hát.
Minh Tử nửa ôm nửa kéo anh trai mình vào trong phòng, Lưu Đoan cũng giúp đỡ dìu Trang Duẫn đi vào, hai người nằm trên một chiếc giường đất, đối mặt cười một tiếng rồi chìm vào giấc ngủ.
Nhận được thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Tịch vẫn như cũ là một loại trạng thái ngủ say, mơ mơ màng màng lấy toàn bộ vật tư từ trong lỗ đen chuyển đến không gian của muỗi vương, sau đó lựa chọn trở về.
Lần đầu tiên Lâm Tịch dùng trạng thái ngủ về đến nhà, cảm giác chính mình cực kỳ mệt mỏi.
Không quan tâm gì cả rơi vào trạng thái ngủ say.
Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, Lâm Tịch thoải mái duỗi lưng một cái, nhắm mắt ngưng thần, bên trong thức hải xuất hiện trị số cá nhân sau khi chỉnh lý của cô.
Tên họ: Lâm Tịch
Số hiệu: 5687
Cấp bậc: 11 (người chấp hành trung cấp)
Tích phân: 2101
Huyền tinh: 4552
Sinh mệnh: 50
Linh hồn: 60 (số liệu bị động)
Tinh thần: 90
Dung mạo: 37
Trí tuệ: 55
Vũ lực: 59
May mắn: 27 (số liệu bị động)
Mị lực: 9
Tư chất: 12 (số liệu bị động)
Công đức: 970
Tín ngưỡng: 420 (số liệu bị động)
Xây dựng: 10
Kỹ năng: Trung y cấp 1, hai mươi Đoạn Cẩm cấp 3, Ngưng Tâm Quyết, Nguyệt Chi Tôi Thể Thuật cấp 2, Tử Chú Thuật cấp 2, luyện đan sư cấp 1
Đánh giá nhiệm vụ: Cực kỳ hoàn mỹ
Thanh trang bị: Ngọc khấu
Cột huân chương: Xích Lão
Điểm thuộc tính: 5
Vật phẩm: Ảnh Mộc Tủy
Ban thưởng nhiệm vụ: Trò chơi 1
Dọn dẹp tà đạo chi hồn: 1
Nhiệm vụ lần này hình như có rất nhiều trị số được tăng lên trong phạm vi lớn, trong đó tinh thần vậy mà tăng 10 điểm, 2 điểm mị lực đến từ Trang Duẫn, một chút dung mạo và một chút may mắn, 100 điểm công đức đến từ thôn dân Tiểu Lưu thôn, lại lấy được đánh giá cực kỳ hoàn mỹ một lần nữa. Khiến cho cô kinh ngạc nhất chính là, cây tùng khổng lồ trên núi cao kia không được cô xử lý kịp thời, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì yêu thiêu thân, thế là ném nó vào trong lỗ đen, không nghĩ tới lại biến thành một vật phẩm mang về.
Tại sao lại cảm thấy cái tên này rất quen thuộc?
Lâm Tịch minh tư khổ tưởng, đột nhiên nghĩ đến, A Lê từng nói, muốn lỗ đen phục sinh, cần ngũ hành chi linh kim mộc thủy hỏa thổ, trong đó có Ảnh Mộc Tủy vạn năm thì phải?
Đứng dậy đi đến sân nhỏ, Lâm Tịch tâm niệm vừa động, liền lấy ra Ảnh Mộc Tủy từ trong lỗ đen.
Cô biết nơi này là không gian giới chỉ, nhưng vẫn như cũ sợ một cây đại thụ như vậy đột ngột xuất hiện trong phòng của mình, ngộ nhỡ tổn hại, đoán chừng lại phải tốn rất nhiều huyền tinh.
Lâm Tịch đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón một đại thụ khổng lồ che trời, kết quả.. Ách..
Trên mặt đất có một sợi chỉ còn mỏng manh hơn cả cây tăm.
Lâm Tịch:.
Lâm Tịch vô cùng trân ái dùng hai ngón tay nắm cây tăm nhỏ này, may mắn thị lực lão tử 5.2, nếu không rất có thể đã cùng ngươi gặp thoáng qua, không còn gặp lại nhau!
Cô thực hoài nghi có phải sau khi thứ này biến lớn phía trên sẽ xuất hiện chữ "Như Ý Kim Cô Bổng" hay không.
Ngươi nha từ đại thụ cao hai trăm mét biến thành cây tăm hơn hai centimét, thế mà cũng không thèm chào hỏi lão tử?
Liên hệ A Lê, kết quả lần này xuất hiện lại là ba người.
Lâm Tịch nhìn thấy một người ở trong đó, cảm thấy hơi quen thuộc: "Chu Hiểu Lan?"
"Cô biết tôi?"
Hồn thể hơi cao nghiêng đầu nhìn cô: "Lương.. Băng Băng?"
Lâm Tịch gật đầu: "Quả nhiên là cô, lúc A Lê nói với tôi về tên của cô, tôi liền đoán được, chính thức giới thiệu một chút, tôi là Lâm Tịch, lúc đó tôi đang làm nhiệm vụ thí luyện dành cho người mới."
Thi Khanh nho nhỏ xanh mơn mởn chạy tới: "Đại sư tỷ, mời khách!"
Lâm Tịch tiện tay vạch ra cửa hàng: "Em tùy tiện chọn đi, Đại sư tỷ muốn nói chuyện phiếm với Lan sư tỷ của em."
Thi Khanh nhăn cái mũi nhỏ: "Em là Nhị sư tỷ, chị Lan là Tiểu sư muội."
Xếp hạng này có vẻ vô cùng hỗn loạn.
A Lê chỉ chỉ ngón tay: "Cái đó, Thi Khanh nhất định phải dựa theo số năm sống sót xếp thứ tự với Hiểu Lan.."
Lâm Tịch: →_→
Tuổi còn nhỏ ngược lại là rất gian xảo, Mộc Linh trời sinh, đã không biết sống bao nhiêu năm tháng, dựa theo cách sắp xếp như vậy, đoán chừng cũng đủ khả năng làm bà nội Lâm Tịch.
Thi Đại tiểu thư chọn được bữa ăn rồi, Lâm Tịch hào khí trả tiền xong, có phải cảm giác chính mình kim quang lóng lánh hay không?
Chu Hiểu Lan nói đơn giản với Lâm Tịch về những gì mình trải qua, thuận lợi chữa khỏi bệnh cho con trai, cùng Lương Băng Băng vẫn luôn không có liên hệ. Về sau Chu Hiểu Lan còn gửi một ít tiền qua nhà Lưu Thiến và Giang Bội Linh, cô ta cũng không giàu có, chữa khỏi bệnh cho con trai, số tiền còn lại dùng để mở nhà hàng.
Nghe Chu Hiểu Lan rủ rỉ nói, người ta là an an ổn ổn, thọ hết chết già, sau đó tiến vào Diệu Huyền xã khu, ai!
Chẳng qua Lâm Tịch không ngoài ý muốn khi Chu Hiểu Lan sẽ bị chọn trúng, cô ta tuyệt đối trưởng thành nhanh hơn rất nhiều so với chính mình, Chu Hiểu Lan tâm tư kín đáo, làm việc quả quyết, là một đồng bạn rất không tệ.
A Lê không nghĩ tới chính mình tiện tay chọn đến lại là cố nhân của Lâm Tịch, cũng cảm thán duyên phận trên thế giới này thật kỳ diệu.
Mặc dù Thi Khanh có dáng vẻ tiểu ăn hàng ngây thơ ngốc manh, nhưng lại là một bảo bảo rất có tố dưỡng, cô bé trực tiếp bưng mấy bàn đồ ăn đến trước mặt ba người: "Một mình em ăn sẽ rất xấu hổ!"
Sau đó ngoan ngoãn ngồi tại một chỗ khác trên bàn trà, ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu ăn!
"Thật thông minh, chỉ là tâm trí còn chưa thành thục, lòng tôi nha, cũng tan nát rồi." A Lê tỏ vẻ mặt ủ mày ê.
Lâm Tịch và Chu Hiểu Lan liếc nhau, hiểu ý cười một tiếng: Chúng tôi cảm thấy đi theo cô lòng cũng tan nát rồi.
Lâm Tịch đưa cây tăm nhìn oánh nhuận như ngọc cho A Lê, bị A Lê đẩy trở về: "Cô là heo hả, ăn linh thực không tắc răng."
"Vậy cô là cái rốn à, nhìn cho rõ, đây là Ảnh Mộc Tủy!" Lâm Tịch nghiến răng.
A Lê nghe xong mừng rỡ, căn bản không để ý Lâm Tịch vũ nhục thị lực và ngũ quan của mình.
"Thật sự là Ảnh Mộc Tủy, Lâm Tịch, cô đây là dẫm vận phân chó á!" A Lê phảng phất là chính mình được đồ tốt gì đó, lắc lư nhảy lên "Đùng đùng."
"Hiện tại vấn đề là, phải làm sao đem Ảnh Mộc Tủy tăng thêm chữ "Vạn năm" này ở phía sau?" Lâm Tịch hỏi.
A Lê nghĩ nghĩ: "Bây giờ cô có một ngàn huyền tinh sao?"
Trong lòng Lâm Tịch kêu rên một hồi, phảng phất trông thấy vốn liếng mình vừa tích trữ được một chút đang vẫy tay từ biệt chính mình: Chẳng lẽ lại đặc biệt meo meo đòi tiền rồi hả?