Lâm Tịch vươn tay tìm kiếm trên người nam nhân kia, sờ được một thanh kiếm ngắn, quả thực cùng thanh Vô Ảnh kiếm trên người Sở Khinh Hậu giống nhau như đúc.
Xem ra Nam Cung Cửu cũng là hạ công phu nghiên cứu Vô Ảnh kiếm pháp này, thậm chí mô phỏng một thanh Vô Ảnh kiếm.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ theo sát Sở Khinh Hậu không bỏ của hắn ta, hẳn là hiệu quả hoàn toàn không hợp ý.
Một bình sứ nhỏ, mở ra ngửi được một mùi hôi thối, mùi vị này Lâm Tịch đã từng ngửi thấy lúc cắt vết thương cho Sở Khinh Hậu, hẳn là chứa loại cổ trùng gọi là hắc độc kia.
Lâm Tịch cũng không biết thứ này sử dụng như thế nào, đậy kín nắp buông xuống, còn có hai bình thuốc không cần mở nắp đã có thể ngửi được mùi thơm ngát, và một ít thuốc mỡ, thuốc bột linh tinh.
Sau đó chính là kiếm phổ.
Nói là kiếm phổ, kỳ thật chỉ có ba trang. Chất liệu như một loại vải vóc nào đó, nhìn đã cũ lắm rồi, cầm ở trong tay mềm mềm, phía trên có hai chữ vô cùng sắc bén: Vô Ảnh.
Lâm Tịch nghiến răng nhìn người áo đen trong lúc ngủ mê vẫn mang vẻ mặt thống khổ, mẹ nó, thật muốn một đao đâm chết tên biến thái Nam Cung Cửu đáng chết này.
Vấn đề là, thứ nhất, người ủy thác muốn ba tên cặn bã này sống không bằng chết, một đao chơi chết thực sự quá tiện nghi bọn họ, thứ hai, Tinh Tú Hải tuyệt đối là một thế lực không thể coi thường, mặc dù tách ra khỏi chính đạo, nhưng thật đúng là không có ai dám tuỳ tiện đi tiên phong. Giang hồ này vốn không có bí mật gì có thể nói, hiện tại nàng chơi chết Nam Cung Cửu ngược lại là đơn giản, nhưng kế tiếp kết thúc công việc lại cực kỳ gian nan, làm không tốt sẽ lập tức đưa tới họa diệt môn cho Y cốc.
Quan trọng nhất chính là, hiện tại nàng diệt trừ Nam Cung Cửu quả thực là đã diệt trừ một mối họa lớn trong lòng Sở Khinh Hậu, mặc kệ là tranh giành vị trí minh chủ võ lâm hay là tranh giành Sư Ninh Phỉ, Nam Cung Cửu đều là một kình địch cực mạnh của Sở Khinh Hậu, bởi vậy dù trong lòng Lâm Tịch hận không thể ăn sống người này, giờ phút này lại không thể động hắn ta mảy may.
Mặc kệ hạn chế thế nào, chỗ tốt của tinh thần lực khổng lồ vẫn rõ ràng, không đến mười phút đồng hồ, Lâm Tịch đã đem những nội dung kia khắc trong tâm khảm.
Nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi cửa phòng, ngũ giác siêu cường của Lâm Tịch khiến nàng cảm giác được trong sân có không dưới mười cơ quan, Lâm Tịch không khỏi kinh hãi không thôi, những địa phương này quả thực khiến người ta khó mà phòng bị, dẫm lên cái nào đoán chừng kết cục đều là vạn kiếp bất phục. Khó khăn đi tới cửa, Lâm Tịch quả thực muốn mắng người.
Từ chỗ nàng đứng tới cửa, khoảng cách chừng ba mét chỉ có một tầng đất trên bề mặt, phía dưới rốt cuộc là cái gì nàng không có cách nào cảm giác, nhưng chắc chắn không phải thứ tốt lành gì. Đáng thương nàng một con tôm chân mềm, khắp nơi đều là cơ quan, dưới tình huống chỉ có thể đứng nghiêm nhảy tách tách, đừng nói ba mét, hai mét nàng cũng không qua được!
Lâm Tịch không biết những ai sống gần tòa nhà này, có phải tất cả đều thuộc về sản nghiệp của Tinh Tú Hải hay không, nếu như thời gian kéo quá lâu, không chừng sẽ còn có tình huống đột xuất gì, không có vũ lực, không gian bị hạn chế, một vị diện khắp nơi đều là cao thủ võ hiệp như vậy, nàng quả thực là dê vào miệng cọp.
Nếu không làm tên cầm thú kia tỉnh lại, uy hiếp hắn ta tiễn chính mình ra ngoài?
Lâm Tịch lắc đầu phủ định, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng vẫn đừng động ý nghĩ này thì tốt hơn, cảm giác Nam Cung Cửu chính là một tên biến thái đáng chết hại người không lợi mình.
Đột nhiên trong lòng Lâm Tịch hơi động, nhớ tới trước khi ra ngoài mình đã vứt một con dao găm vào trong lỗ đen, hai bình thuốc mê, hai sợi dây, hai cái phi hổ trảo, hoặc là có thể lợi dụng một chút.
Ngẫm lại liền phiền muộn, bởi vì trong lỗ đen có thể bỏ đồ vật mới lừa dối nàng, kết quả thế mà chỉ có thể bỏ đồ vật.
Lâm Tịch buộc một đầu sợi dây vào phi hổ trảo, đầu còn lại thì buộc cố định trên tay mình.
Sau đó nàng cẩn thận chuyển hai bước sang bên cạnh, nơi đó có một gốc cây liễu cực kỳ thích hợp leo lên.
Khi còn bé xem kịch võ hiệp, đã có một giấc mộng hiệp khách vượt nóc băng tường, bước đi trên nước, nhất kỵ hồng trần vượt xa ngàn dặm. Đáng tiếc, Lâm Tịch cũng không nghĩ tới chính mình khó khăn tiến vào một vị diện như vậy, lại là dùng việc leo cây để hoàn thành tuyệt chiêu khinh công mà người ta chỉ cần thả người nhảy lên xa ngàn dặm không còn bóng dáng.
Cẩn thận tính toán độ cao một chút, Lâm Tịch xuất ra toàn bộ khí lực bú sữa ném phi hổ trảo trong tay tới bức tường đối diện, đồng thời trong lòng yên lặng cầu nguyện, nhất định phải một lần thành công, không thì phi hổ trảo rơi xuống mặt đất, không biết có thể phát động cơ quan gì đó hay không.
Ông trời ngược nàng trăm ngàn lần, luôn có một lần giống mối tình đầu.
Trời không giết nàng, một lần thành công!
Lâm Tịch không yên lòng lại dùng sức kéo hai lần, hẳn là không có vấn đề.
Nhất định phải thuận lợi chạy đi!
Nguyện vọng của nàng thực hiện một nửa, cùng với kết quả nàng dự đoán không giống nhau lắm, nàng cũng không có trực tiếp bị kéo tới đầu tường, mà là túm sợi dây giống một con cá bị câu lên "Ầm" một tiếng đụng vào vách tường, Lâm Tịch đau suýt chút nữa kêu thành tiếng.
Nàng không khỏi âm thầm may mắn chính mình sớm có dự kiến buộc dây vào người trước mới không có ngã xuống.
Đợi đến khi cơn đau nhức do va chạm kịch liệt qua đi, Lâm Tịch túm sợi dây dốc hết sức bình sinh, cuối cùng cũng bò lên ra ngoài.
Bóng đêm dày đặc, thành Đông Lai như vậy nguy cơ tứ phía.
Lâm Tịch tận lực làm ra một hình tượng không có việc gì thảnh thơi đi tản bộ, đồng thời triển khai toàn bộ tinh thần lực, cảm ứng được nơi nào có sát khí tận lực tránh đi.
Cuối cùng đi đến một con đường còn có rất nhiều người đi đường, đèn đuốc sáng trưng, Lâm Tịch suy đoán một chút phương vị, lúc nàng trong xe ngựa hô to gọi nhỏ vào ban ngày, đã ghi nhớ đại khái đường đi của thành thị này. Cũng may thành thị cổ đại không hề giống đô thị hiện đại đều là cao ốc san sát khắp nơi, nàng rất dễ dàng tìm được mục tiêu của mình.
Chẳng qua một nữ tử độc thân như nàng đi lại một mình vẫn đưa tới vài kẻ lang thang theo dõi.
Lâm Tịch cố nén cơn đau đớn vì bị đụng bị thương, quay đầu lại trợn mắt về hướng mấy người kia: "Không muốn chết cút nhanh lên! Chọc lão nương không vui, ta cắt con cháu của các ngươi!"
Mấy người vốn còn bộ dáng cười hì hì, thấy mặt mũi nàng tràn đầy sát khí, trong tay thế mà đột nhiên xuất hiện một thanh dao găm hàn quang lập loè giống như ảo thuật, lập tức dọa đến dừng chân không dám tiến tới.
Mặc dù bọn họ không tiếp tục đi theo nàng, nhưng cũng không có tản đi, chẳng qua là đứng tại chỗ, mà trên mặt cũng đã không còn vẻ trêu tức.
Lâm Tịch biết, nếu giờ phút này nàng quay đầu tiếp tục đi tới, chắc chắn mấy người này sẽ theo ở phía sau, hơn nữa nàng sẽ không còn hù dọa được bọn họ. Nàng dứt khoát quay lại chỗ mấy nam nhân kia, mấy người bị dọa lập tức tan tác như chim muông.
Lâm Tịch thở dài ra một hơi, tận lực tăng nhanh bước chân, lại đi bộ hơn mười phút, cuối cùng cũng bình an tới mục đích.
Nhìn vài chữ to "Tiêu Cục Dương Oai" viết trên lá cờ đang bay phất phới trong gió đêm, cõi lòng tan nát của Lâm Tịch có thể dùng bát đựng, cầm muôi múc, cảm giác nhiệm vụ lần này của mình, thật mẹ nó giống như Đường Tăng đi thỉnh kinh.
Mặc dù sắc trời đã tối, có lẽ bởi vì liên quan đến nghề nghiệp, trong tiêu cục vẫn đèn đuốc sáng trưng, có vài đại hán cao lớn hữu lực đang vừa uống rượu vừa lớn tiếng tranh luận gì đó ở một bên.
Có người tinh mắt, trông thấy chẳng biết lúc nào đã có một thiếu nữ nhìn có chút chật vật, lại cực kỳ có khí thế đứng ở cửa ra vào.
Bộ dáng vẫn còn tính duyên dáng, chính là cách ăn mặc này thực sự không dám khen tặng, vốn mang theo chút mũm mĩm của trẻ con, trên đầu cắm đầy trâm ngọc loạn thất bát tao còn có mấy đóa hoa ỉu xìu ngượng ngùng, cánh tay bắp chân nhỏ gầy, nhìn cô nương này tựa như bị sương giá đánh.
Trên mặt người này mang theo nụ cười, hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi có chuyện gì?"
Lâm Tịch mở miệng nói: "Xin hỏi, nơi này của các ngươi có người gọi là Triệu Thiên Viễn, có ở đây không?"
"Có, có, Triệu Ngũ gia ngài nói là tổng tiêu đầu của chúng ta." Người này nghe xong tiểu cô nương biết tên Triệu tổng tiêu đầu, trên mặt cười theo, dẫn Lâm Tịch vào trong nhà.
"Làm phiền ngài nói một tiếng với Triệu Ngũ gia, bạn cũ đến nhà thỉnh cầu gặp mặt."