Sư Ninh Phỉ cũng phải hoài nghi có phải Khúc U U giả vờ cố ý chọc giận nàng ta hay không?
Biết nói chuyện không? Biết nói chuyện không hả?
Đoàn người đi đi ngừng ngừng, cuối cùng vào lúc gần trưa đi tới một nơi gọi là trấn Thanh Ngưu ở dưới chân núi, nơi đó có một cứ điểm của Tinh Tú Hải.
Nam Cung Cửu nhanh chóng tìm ba chiếc xe ngựa, Sư Ninh Phỉ và Nam Cung Cửu một chiếc, Lâm Tịch mang theo thám tử và vệ sĩ một chiếc, chiếc còn lại thì mang theo một số đồ vật sẽ dùng đến cùng với hai người hầu một nam một nữ.
Sau đó bọn họ đi về phía Phú Xuyên Bảo, nơi chuẩn bị tổ chức đại hội minh chủ võ lâm.
Đại hội minh chủ võ lâm mười năm tổ chức một lần, do minh chủ võ lâm đương nhiệm phụ trách, tuyển chọn minh chủ mới tự nhiên là một việc trọng đại, các trưởng lão võ lâm sẽ cùng nhau nghiên cứu và thảo luận một số phương hướng phát triển lục lâm, tổng kết mười năm qua, triển vọng trong mười năm sau, hiểu rõ thế lực mới phát triển trên giang hồ, trấn áp thế lực tà ác, giúp đỡ chính đạo trong võ lâm vân vân.
Tất nhiên, cũng không phải mỗi lần đại hội minh chủ võ lâm đều tinh phong huyết vũ, nếu như người nào đó thực sự được mọi người ủng hộ, cũng từng xuất hiện tình huống minh chủ đương nhiệm trực tiếp đảm nhiệm tiếp hoặc là trưởng lão võ lâm cộng thêm đồng đạo trong giang hồ chung tay đẩy một người lên.
Sư Ninh Phỉ không có việc gì cũng cùng Nam Cung Cửu tìm hiểu một ít tri thức về giang hồ.
Lần đại hội minh chủ này, trên cơ bản không thể dùng vũ lực leo lên vị trí minh chủ được rồi.
Theo Nam Cung Cửu nói, trước mắt có tiếng kêu gọi và thanh danh tốt nhất tự nhiên là tên ngụy quân tử Sở Khinh Hậu kia, sau đó gì mà Vân Tam Lãng, Kiều Bất Hối, Chiến Vô Nhai, minh chủ đương nhiệm Thạch Vân Xuyên đã sắp bảy mươi tuổi, đoán chừng sẽ không lên đài cùng bọn hậu bối trẻ tuổi tranh đoạt vị trí minh chủ này, nhưng ông ta có một người cháu trai có tư chất không tệ gọi là Thạch Cửu Thành, một thân công phu khổ luyện cũng không thể khinh thường.
Nam Cung Cửu gãi đầu một cái, nói: "Còn có Xuyết Côn của núi Thiên Mạc, danh xưng Bát Tí Na Tra, có thể cùng lúc đánh ra mười loại ám khí trở lên, khinh công cũng rất tốt."
Sư Ninh Phỉ hỏi: "Vậy còn chàng?"
Nam Cung Cửu có chút kiêu ngạo trả lời: "Tinh Tú Hải chúng ta ở chếch một góc, tự nhiên không muốn làm đồ vô dụng minh chủ gì đó, bọn họ cũng không quản được Tinh Tú Hải. Chẳng qua lần này, Tinh Tú Hải sẽ xuất hiện vị minh chủ võ lâm đầu tiên."
Sư Ninh Phỉ âm thầm bĩu môi: Thế giới lớn như vậy, đều mẹ nó do ngươi thổi đi.
Xe ngựa đang chạy đột nhiên ngừng lại, Nam Cung Cửu vén màn xe lên nhìn xem, trong miệng mắng một câu "Ngu xuẩn."
Sư Ninh Phỉ cũng vén màn xe ra một góc lặng lẽ nhìn lại, sắc mặt cũng không đẹp lắm.
Chỉ thấy Khúc U U đang trị liệu vết thương trên chân cho một lão ăn xin ở ven đường.
Sư Ninh Phỉ cảm thấy lúc nàng chiếu cố chính mình cũng chưa từng tận tâm như vậy, thật sự là nhiều chuyện đến muốn để người ta đánh tơi bời một trận, không biết lão nương muốn rời khỏi tên thần kinh này, mau chóng đi tìm Sở đại ca sao?
Lão ăn xin tự nhiên thiên ân vạn tạ, lại hỏi tên ân nhân.
Lời hữu ích ai cũng thích nghe, Sư Ninh Phỉ trông thấy vẻ mặt buồn nôn của Khúc U U như chúa cứu thế chạy tới trong xe cầm không ít đồ ăn, còn có mười mấy đồng tiền, cùng nhau cho lão ăn xin.
Lần này lão ăn xin quả thực là miệng phun hoa sen, nói lời ca ngợi khiến Sư Ninh Phỉ nghe được nổi da gà toàn thân.
Nhất định phải hỏi tên ân nhân, nói lập cho ân nhân một bài vị trường sinh.
Chỉ thấy Khúc U U lớn tiếng nói: "Lão nhân gia, chúng ta thi ân không cầu báo, ngươi vẫn nên đi đi, ta tuyệt đối sẽ không nói cho ngươi biết, ta chính là Khúc U U Cốc chủ Y cốc."
Mẹ nó!
Đồ thần kinh!
Sau đó cái gì dũng cảm cứu bé gái mồ côi, gặp chuyện bất bình, bán mình chôn cha, ép người tốt làm kỹ nữ, con ngốc Khúc U U này đều phải quản.
Sắc mặt Sư Ninh Phỉ và Nam Cung Cửu càng ngày càng đen, ả ngốc này có thể quản cũng quản, không thể quản cũng sáng tạo điều kiện cứng rắn muốn quản.
Một đường đi tới, đã không biết bỏ ra bao nhiêu tiền, đánh bao nhiêu lần.
Lần nguy hiểm nhất là vì cứu một tiểu nha đầu bị bán vào lầu xanh, Nam Cung Cửu chẳng những phải đánh với thế lực Độc Long cực hung ác thuộc về nơi đó, cuối cùng thế mà còn bị quan phủ truy nã, bởi vì chính phụ thân tiểu nha đầu đã đem nữ nhi bán vào lầu xanh, ở thời đại này, đây là hoàn toàn hợp pháp.
Mà bọn họ không hiểu ra sao can thiệp vào thì là phạm pháp.
Lâm Tịch mới không quan tâm những chuyện đó, dù sao tiêu tiền của Nam Cung Cửu, sai sử Nam Cung Cửu người này, nàng không có một chút áp lực tâm lý nào, còn muốn động một chút là hét lớn một tiếng "Ta là Cốc chủ Y cốc" linh tinh.
Ta là Phật Tổ, Thượng đế cùng với ông trời nha!
Trong lòng Sư Ninh Phỉ kêu rên, thuộc tính thánh mẫu, bạch liên hoa như vậy hẳn là thuộc về nữ xuyên qua nàng ta có được hay không?
Dân bản địa không phải đều là kỹ nữ tâm cơ, hắc liên hoa lòng dạ hiểm độc?
Vì sao lão già toàn thân đều là tâm cơ kia lại dưỡng ra một thiếu nữ trung nhị* đầu óc bị lừa đá như vậy?
*có xuất xứ từ Nhật Bản, ý chỉ những thiếu niên thời kỳ trưởng thành, có những hành động và suy nghĩ quá mức tự cho là đúng.
Kế tiếp coi như nàng la lên một tiếng "Đại diện mặt trăng tiêu diệt ngươi" Sư Ninh Phỉ cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cảm giác Khúc U U đã triệt để thả bay bản thân, muốn chơi ra hệ ngân hà rồi.
Đoạn đường này Lâm Tịch kiếm đủ chuyện, lộ hành tung ở trước mặt nhiều người, càng nhiều người biết nàng và Nam Cung Cửu, Sư Ninh Phỉ cùng một chỗ, nàng càng an toàn.
Bởi vì mục tiêu cuối cùng của Sư Ninh Phỉ là gả cho minh chủ võ lâm, làm đệ nhất phu nhân bên trong lục lâm, điều này mang ý nghĩa nàng ta cần một thanh danh tốt hiền hòa nhân ái, tốt bụng và hào phóng, trong cốt truyện, Sư Ninh Phỉ làm chuyện gì cũng sẽ đem chính mình tách ra sạch sẽ, toàn bộ nước bẩn đều giội trên người Khúc U U, đến cuối cùng Sư Ninh Phỉ còn làm bộ nói tốt giúp nàng.
Sư Ninh Phỉ đem từ hai mặt, cách nói mặt từ tâm đen phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Không phải thân thiết có thanh danh tốt sao? Lão tử không vào giang hồ, nhưng giang hồ đều là truyền thuyết về lão tử.
Khắp nơi đều đang truyền tụng Cốc chủ Y cốc là người tốt tâm địa thiện lương cỡ nào, nước bẩn cũng không phải dễ giội như vậy.
Lâm Tịch còn có tâm tư nhỏ chính là kéo chậm tiến trình của bọn họ, mỗi ngày mọi người đều trôi qua gà bay chó chạy, Sư Ninh Phỉ cũng không có thời gian hỏi khéo nàng những bí mật bất truyền kia của Y cốc.
Hiện tại Sư Ninh Phỉ chí ở trên cao, ít nhất trước khi Sở Khinh Hậu trở thành minh chủ võ lâm, nàng ta sẽ cẩn thận che giấu bộ mặt thật độc ác của mình, cũng sẽ nghĩ cách ép càng nhiều giá trị từ chỗ Khúc U U.
Nàng ta tuyệt đối sẽ không bại lộ bản chất như rắn độc của mình trước mặt Nam Cung Cửu.
Sư Ninh Phỉ là người thích tính trước làm sau, trước khi tìm thấy Sở Khinh Hậu giải trừ toàn bộ hiểu lầm, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng ta sẽ không động thủ với mình.
Người tốt chuyện tốt làm nhiều rồi, cuối cùng có người chịu tin tưởng, Khúc thần y ẩn cư lâu dài ở Y cốc vậy mà tới tham gia đại hội minh chủ võ lâm lần này.
Dần dần không ít người thăm dò được hành tung của bọn hắn, bắt đầu bao vây chặn đánh thần y.
Chẳng qua đều là cầu y hỏi thuốc.
Y cốc chưa từng hỏi đến ân oán giang hồ, ít nhất mặt ngoài như thế, cho nên Y cốc cũng không có kẻ địch đối chọi gay gắt nào tồn tại, ngược lại đều là một số nhân sĩ võ lâm có điều cầu cạnh Lâm Tịch.
Sư Ninh Phỉ nhìn nhóm hào hiệp võ lâm chạy đến như tre già măng mọc vậy mà đều tôn kính tên nhà quê này, không hề vì cách ăn mặc của nàng mà coi thường nàng, mở miệng kêu một tiếng thần y, mở miệng một tiếng Cốc chủ, Sư Ninh Phỉ đỏ ngầu cả mắt.
Nếu như Y cốc là của nàng ta, thì tốt biết bao!