Những người này đều sẽ lấy lòng nàng ta, đến lúc đó cho dù nàng ta không phải minh chủ võ lâm, cũng có địa vị được tôn sùng trên giang hồ, nàng ta có thể tùy tâm sở dục làm làm bất cứ chuyện gì mình muốn, những thiếu hiệp võ lâm kia tự nhiên cũng mặc nàng ta lựa chọn.
Nàng ta nghĩ, mình vẫn chọn gả cho Sở Khinh Hậu.
Càng đến gần Phú Xuyên Bảo, càng nhiều nhân sĩ giang hồ, mà Sở Khinh Hậu và Khúc U U chính là hai người được nhắc tới nhiều nhất trong miệng những người kia.
Một người là ứng cử viên sáng giá cho vị trí minh chủ trong lần đại hội võ lâm này, một người là tiểu thần y Y cốc khó gặp, có năng lực cải tử hồi sinh.
Sư Ninh Phỉ phải nắm chặt song quyền mới có thể không để cho cảm xúc ghen ghét của mình lộ ra ngoài. Người luôn được đặt ở vị trí ngang hàng với Sở Khinh Hậu được mọi người đàm luận, nên là nàng ta! Là nàng ta!
Cuối cùng hữu kinh vô hiểm đã tới Phú Xuyên Bảo, một đoàn nhân mã phát hiện minh chủ võ lâm Thạch Vân Xuyên thế mà mang theo một cô nương mười bảy mười tám tuổi chờ ở cửa ra vào.
Nam Cung Cửu bĩu môi với Sư Ninh Phỉ: "Cuối cùng lão già này cũng không vong ân phụ nghĩa, lúc trước nhi tử ông ta sinh bệnh cần Phỉ Thúy Độc Cáp, đó là độc vật đặc thù của Tinh Tú Hải chúng ta, cha ta cho hai con mới cứu được mạng nhi tử ông ta. Tất nhiên lão già kia biết Cửu gia đến rồi, cố ý tới nghênh đón."
Trên đường đi, Khúc U U quả thực là chúng tinh phủng nguyệt*, trong lòng Sư Ninh Phỉ cực kỳ phiền muộn, toàn bộ đám người này đều mù rồi, một mỹ nữ như nàng ta ở ngay bên cạnh, những người kia thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng ta một chút.
*được mọi người vây quanh, được truy phủng.
Nghĩ đến đây, cảm thấy Nam Cung Cửu bên cạnh cũng chẳng phải đáng ghét như vậy, dù sao Nam Cung Cửu chưa bao giờ có sắc mặt tốt đối với Khúc U, mỗi ngày gọi nàng là xấu xí ngớ ngẩn.
Lúc đối mặt Sư Ninh Phỉ, ngoại trừ chuyện đó, hắn ta đối với nàng ta quả thực là nói gì nghe nấy, đối với mỹ mạo của nàng ta càng khen ngợi, kích động như gặp tiên nhân.
Sư Ninh Phỉ bán tín bán nghi nhìn Nam Cung Cửu sửa sang lại cổ áo, mà Thạch Vân Xuyên cũng quả thật nhanh chân bước tới chỗ bọn họ.
Nàng ta mau chóng bày ra tư thái vô cùng tao nhã, đây chính là lần đầu tiên nàng ta chính thức xuất hiện trước mặt nhân sĩ võ lâm, nhất định phải biểu hiện đại khí mà không thô bỉ, cởi mở mà không mất đi dịu dàng, khiến người ta vừa thấy đã quên đi sự thô tục.
Kết quả nàng ta và Nam Cung Cửu một người chắp tay một người cúi đầu thi lễ, đối phương lại trực tiếp lướt qua bọn họ, chắp tay cười to hướng về Khúc U U đằng sau: "Khúc thần y, năm đó từ biệt, phong thái vẫn như cũ, ngày hôm nay Khúc thần y có thể quang lâm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, mau mời vào bên trong!"
Cô nương bên cạnh ông ta cũng thướt tha hạ bái Khúc U U: "Tạ Khúc thần y đã cứu mạng năm đó."
Kỳ thật Lâm Tịch vừa nhìn thấy hai vị này liền tìm được ký ức liên quan.
Năm đó có một lần lão đầu xuất cốc hái thuốc, mà vị ái nữ này của Thạch bảo chủ đột nhiên phát bệnh cấp tính, lúc mang đến Y cốc đã hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nhưng lão đầu lại không biết khi nào mới trở về.
Mắt thấy sinh mệnh của ái nữ biến mất từng chút một, thoi thóp, Thạch Vân Xuyên gấp đến độ gần như sắp giật sạch tóc trên đầu.
Thạch gia Phú Xuyên Bảo của ông ta không giống những nhà khác, xưa nay nữ nhi đều được sủng ái nhất. Thế hệ này huynh đệ bọn họ có chín người, chỉ có hai nữ hài, một người là nhà Đại ca, đã sớm lấy chồng sinh con, người còn lại chính là nữ nhi Thạch Chưởng Châu này của mình.
Từ lúc nàng bị bệnh, mẫu thân nàng giống như cũng bệnh theo, nếu Thạch Chưởng Châu có chuyện gì bất trắc, trong nhà trên cơ bản phải chuẩn bị đồng thời hai cái quan tài, chắc chắn lão thê cũng đi theo.
Nóng lòng chạy tới Y cốc, không nghĩ tới Lai thần y lại không có ở đó, trong lòng Thạch Vân Xuyên tràn ngập tuyệt vọng, chẳng lẽ đây chính là mệnh sao? Thật không nghĩ đến tiểu cô nương có khuôn mặt tròn tròn kia lại nói, nàng có thể thử xem.
Thạch Vân Xuyên cũng là ngựa chết chữa như ngựa sống, gật đầu đồng ý.
Lại đi nhà khác, đoán chừng còn chưa tới chỗ, khuê nữ ông ta đã tắt thở trước rồi.
Không ngờ tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi, y thuật lại tốt như vậy.
Ông ta nhìn tiểu nha đầu không vội không hoảng hốt dùng châm bạc dài đâm vào mấy tử huyệt trên người khuê nữ của mình, tay vân vê một chút, chỉ chốc lát, hơi thở nữ nhi dần dần ổn định, một cái mạng vậy mà thật sự được nàng cứu trở về.
Lúc ấy Thạch Vân Xuyên suýt chút nữa quỳ xuống cho tiểu nha đầu, thế này chẳng khác nào cứu được hai cái mạng của thê tử và khuê nữ ông ta!
Lâm Tịch vội vàng đáp lễ, Thạch Chưởng Châu đã không còn dáng vẻ vừa rồi, kéo cánh tay nàng: "Được rồi, nói lời khách sáo xong rồi! Muội muội, mời ngươi rất nhiều lần nhưng không được, quý nhân như ngươi có nhiều việc, lần này khó được ra ngoài, phải để tỷ tỷ làm chủ chiêu đãi ngươi thật tốt!"
Những người đi theo bên cạnh Lâm Tịch cũng đều làm lễ với minh chủ võ lâm.
Lâm Tịch tranh thủ lúc rảnh rỗi liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Sư Ninh Phỉ, đau không, hừ!
Lâm Tịch giới thiệu đơn giản về Nam Cung Cửu và Sư Ninh Phỉ.
Đám người tất nhiên là biết Nam Cung Cửu một đường đi theo, mặc dù Tinh Tú Hải bị quy về tà phái, dù sao chẳng qua là am hiểu dùng độc, vẫn luôn rất thần bí. Ngoại trừ tên hái hoa tặc năm đó, thật đúng là chưa từng có nhiều việc xấu. Hơn nữa tên hái hoa tặc kia cũng đã bị Tinh Tú hải trục xuất ra ngoài, cùng người ta cũng không có quan hệ gì.
Cho nên sắc mặt đối với Nam Cung Cửu cũng không khó coi lắm, dù sao cũng là thiếu chủ Tinh Tú Hải, hơn nữa thế hệ này, Nam Cung Cửu cũng coi như phái thực lực khiến người không thể khinh thường, người võ lâm mặc dù cũng chú ý xuất thân, nhưng càng kính trọng người có bản lĩnh.
Ở trong mắt người khác vô luận là thân phận hay là năng lực cá nhân, bọn họ đều đối với Nam Cung Cửu coi trọng mấy phần, nhưng ở trong lòng Nam Cung Cửu, hắn ta đã bị hung hăng vả mặt.
Thạch Vân Xuyên cũng hỏi thăm cha hắn ta, so với nghênh đón người quái dị, kém không phải chỉ một chút.
Sư Ninh Phỉ ngược lại cũng rất được hoan nghênh, chẳng qua hoàn toàn bởi vì nàng ta là sư muội Khúc U U.
Những người kia mở miệng một tiếng Khúc thần y, đâm thủng trái tim thủy tinh của Sư Ninh Phỉ trăm ngàn lỗ.
Còn sáu ngày nữa đại hội võ lâm sẽ chính thức cử hành, không ít người đều đã đến trước thời hạn, toàn bộ Phú Xuyên Bảo giăng đèn kết hoa, hết sức náo nhiệt.
Quan sát kỹ một chút tương tác giữa những phe phái võ lâm kia, ai là bạn ai là địch liếc qua thấy ngay.
Mà Phú Xuyên Bảo sắp xếp chắc hẳn cũng nhọc lòng.
Bằng hữu với nhau sắp xếp ở cùng một chỗ, không phải thế lực đối nghịch sắp xếp thành hàng xóm, tóm lại, tận lực khiến nhóm "Đại hiệp" tính tình nóng nảy, động một tí đả thương người kia đừng có đánh nhau trước khi diễn ra đại hội võ lâm.
Trước mắt không khí trong Bảo còn tính là hài hòa.
Thạch Vân Xuyên sắp xếp cho Lâm Tịch ở một nơi khác, đúng là trực tiếp vào trong nội trạch, chiêu đãi như người nhà. Mà môn phái Tinh Tú Hải tạm thời còn ở chếch một góc, bởi vì không thường lui tới với mọi người, mặc dù vị trí nơi ở hơi vắng vẻ, nhưng thắng ở tinh xảo, cũng không tính chậm trễ Nam Cung Cửu.
Giờ phút này Sư Ninh Phỉ có chút lúng túng, Nam Cung Cửu đưa tay kéo nàng ta, mà nàng ta khó lắm mới có thể quang minh chính đại thoát khỏi Nam Cung Cửu, tự nhiên muốn ở cùng Lâm Tịch.
Thấy Nam Cung Cửu lập tức đen mặt, nàng ta vội thấp giọng trấn an: "Nam Cung Cửu, chàng ở đó trước, đợi lát nữa ta đi tìm chàng, dù sao nơi này cũng là Phú Xuyên Bảo, không phải Y cốc."
Nghe được nàng ta đồng ý lát nữa đến tìm mình, lúc này sắc mặt Nam Cung Cửu mới bớt giận, cho Sư Ninh Phỉ một ánh mắt "Ta chờ ngươi," rồi đi theo đệ tử dẫn đường của Thạch Vân Xuyên.
Lâm Tịch đang cùng Thạch Chưởng Châu đi về hướng nội viện, đột nhiên trông thấy rất nhiều người đều chạy tới cửa ra vào, còn có người lớn tiếng la hét: "Điều này sao có thể?"