Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 487: Ta là ngốc bạch ngọt 26

Thạch Vân Xuyên không nghĩ tới cuối cùng thế mà lại liên lụy đến Y cốc.

Biết rõ Khúc U U Cốc chủ Y cốc ở đây, ông ta lại nỗ lực chống lại đám đông đề xuất muốn Dương Tử Hưng đến kiểm tra. Thứ nhất, Dương Tử Hưng xem như người trong giang hồ, thứ hai ông ta thật sự không muốn để tiểu cô nương kia liên lụy vào những chuyện rắm chó xúi quẩy này.

Chuyện bây giờ ngược lại phát triển về phương hướng tệ hơn, sắc mặt Thạch Vân Xuyên có chút khó coi.

Ông ta đang nhanh chóng suy nghĩ làm sao có thể tách Khúc U U ra ngoài mà không lộ ra dấu vết, chỉ nghe một tiểu cô nương kêu lên ở phía dưới: "Nhìn cái gì vậy, dựa vào cái gì nói xấu Y cốc chúng ta? Cốc chủ, ngươi liền tự mình đi kiểm tra một chút, để chứng minh Y cốc chúng ta trong sạch."

Thạch Vân Xuyên thầm mắng tiểu cô nương gọi là Sư Ninh Phỉ này tuyệt đối là đồng đội heo cấp thần, ngươi vừa nói như vậy, không phải rõ ràng hố Cốc chủ nhà ngươi? Bây giờ Khúc U U muốn lên cũng không được.

Kiểm tra ra không độc, người nhà mấy người kia nói chính mình trúng độc, đây là đập chiêu bài Y cốc.

Kiểm tra ra có độc, độc ở đâu? Ngươi nói ra là độc nhà ai cũng sẽ đắc tội với người ta, ngộ nhỡ chính là bí dược độc môn gì đó của Y cốc, vậy thì càng nói không rõ ràng. Hơn nữa trực tiếp vả mặt Dương Tử Hưng, trong lúc vô hình lại đắc tội người ta.

Thạch Vân Xuyên cúi đầu che giấu lạnh lẻo trong mắt, qua chuyện này, ông ta cần phải nhắc nhở tiểu cô nương một chút, mặc kệ là có lòng hay là vô tình, thứ như vậy vẫn không nên giữ ở bên người thì tốt hơn.

Đám người phía dưới xem náo nhiệt không sợ phiền phức, đã bắt đầu đánh trống reo hò, mặc kệ là đấu vũ lực hay là đấu độc thuật, tóm lại, có thi đấu, đều là phúc lợi của quần chúng ăn dưa.

Lâm Tịch cười tủm tỉm liếc nhìn Sư Ninh Phỉ: "Ngươi vừa mới gọi ta là gì?"

Sư Ninh Phỉ nhìn thấy ánh mắt nàng trong lòng nhảy một cái, cảm thấy hình như con ngốc này có chỗ nào không giống lắm.

"Ta.. Ta gọi ngươi là Cốc chủ!" Sư Ninh Phỉ tận lực biểu hiện dáng vẻ rất bình thường.

Lâm Tịch gật đầu: "Ừm, không sai, ta rất thích xưng hô này, về sau cứ gọi như vậy đi."

Nói xong, sửa sang quần áo một chút, bình tĩnh bước về hướng lôi đài.

Trong lòng Sư Ninh Phỉ âm thầm "Phi" một tiếng, nàng ta còn tưởng rằng Khúc U U suy nghĩ ra cái gì, hóa ra là chính mình quan tâm gọi nàng là Cốc chủ khiến tâm tình nàng vui vẻ. Ha ha, có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng ngươi làm Cốc chủ trong đời này, ngu xuẩn!

Nhìn thấy ngốc nữ kia tự chui đầu vào lưới, trái tim Sở Khinh Hậu cũng coi như để lại chỗ cũ.

Nam Cung Cửu sẽ nói ra việc này trước mặt mọi người cũng nằm trong dự liệu của hắn ta, nhưng mà không nghĩ tới tiểu tử Lăng Độ đột nhiên xuất hiện kia thế mà cũng lựa chọn bỏ cuộc.

Không có ai biết rõ rốt cuộc có người nào bị hạ độc hơn Sở Khinh Hậu, hắn ta cố ý lưu lại Lăng Độ cũng bởi vì người này tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, cuộc tranh đấu cuối cùng sẽ diễn ra giữa hắn và Lăng Độ, mà hắn ta tất nhiên là người thắng sau cùng.

Có Lăng Độ, người không trúng độc này đánh lừa dư luận, người khác cũng sẽ không hoài nghi hắn ta, bởi vì hắn ta là Sở Khinh Hậu phong quang tễ nguyệt, công tử như ngọc.

Ai ngờ, trước khi tiểu tử này thi đấu vậy mà thua Chiến Vô Nhai hai lần liên tục, hai bọn họ lại vô tình rút thăm chung một tổ, trực tiếp bỏ cuộc cũng rất bình thường, vấn đề là cứ như vậy sẽ làm xáo trộn kế hoạch của hắn ta.

Trên trận tất cả mọi người bỏ cuộc, cuối cùng hắn ta không chiến mà thắng, dù đầu óc không tốt cũng biết lần hạ độc này tất nhiên có quan hệ với hắn ta.

Xem như người ta mặt ngoài không nói, vụng trộm nói thầm, hắn ta phải mang nỗi oan ức này cả đời, mặc dù cái nồi này quả thật là của mình.

Một đời trích tiên Sở Khinh Hậu, không cho phép tồn tại vết nhơ này.

Cho nên hắn ta mau chóng dùng truyền âm nhập mật thông báo Sư Ninh Phỉ, buộc Khúc U U lên đài, hắn ta và Sư Ninh Phỉ lại nghĩ biện pháp đem chuyện hạ độc này ngồi vững là được.

Hắn ta từng nghe Sư Ninh Phỉ nhắc đến, giải độc cần hơn hai mươi ngày, nhiều môn phái như vậy không có khả năng vì lý do này mà ở đây chờ gần một tháng.

Mà hắn ta vốn là người được ủng hộ cao nhất, đến lúc đó vị trí minh chủ vẫn là của hắn, còn có thể thuận tiện hất cẳng Khúc U U khỏi vị trí Cốc chủ.

Bọn họ lại hạ thấp tư thái, chịu nhận lỗi, những người này tất nhiên sẽ nể mặt mũi Y cốc thả một con đường cho Khúc U U, để bọn họ mang vị Cốc chủ tiền nhiệm này trở về trừng phạt cũng được.

Minh chủ và toàn bộ Y cốc rơi vào trong túi, sau đó..

Chính là ngày đại hôn của hắn ta và Phỉ Phỉ.

Ngẫm lại thân thể mềm mại đáng yêu không xương của Phỉ Phỉ, trong lòng Sở Khinh Hậu rung động, sự phiền muộn do kiếm phổ gây ra mấy ngày nay đều giảm đi rất nhiều.

Lâm Tịch đã cất bước đi lên lôi đài, nàng cũng dựa theo biện pháp của Dương Tử Hưng lần lượt kiểm tra, sau đó hoang mang lắc đầu, rơi vào trầm tư.

Dương Tử Hưng thấy nàng như thế, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, xem ra kết luận của Cốc chủ Y cốc này cùng ông ta không sai biệt lắm.

Lâm Tịch đột nhiên nói với Chiến Vô Nhai: "Vươn tay ra."

Nàng khép ngón tay bắt mạch cho Chiến Vô Nhai, thần sắc trên mặt trong sáng.

Sau đó đều xem mạch cho mấy người còn lại mới nói: "Bọn họ quả thật đều không trúng độc, chẳng qua, trong đó có bốn người đều trúng một loại thuốc mê gọi là Mặc Cho Quân Hái."

Lâm Tịch chỉ chính là bốn người Nam Cung Cửu, Chiến Vô Nhai, Kiều Bất Hối, Vân Tam Lãng.

Sở Khinh Hậu đột nhiên nói: "Không hổ là Cốc chủ Y cốc, Dương tiền bối xem không ra, đến chỗ Khúc thần y liền dễ dàng giải quyết, đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước!"

Lâm Tịch cảm thấy đúng là chó sủa.

Ngươi nha, công khai châm ngòi như vậy sẽ sụp đổ nhân thiết, Đại ca.

Thủ đoạn rất thấp kém, nhưng lại có tác dụng.

Quả nhiên sắc mặt Dương Tử Hưng bên kia đen như đáy nồi.

Lâm Tịch nghiêm mặt nói: "Lời ấy của Sở đại hiệp sai rồi, cách nhìn của ta và Dương tiền bối không khác nhiều, bốn vị thiếu hiệp này quả thật vẫn chưa trúng độc, chẳng qua là bí dược mà thôi. Lúc trước ta cũng không có bất kỳ phát hiện nào, cho đến khi bắt mạch cảm giác được mạch đập dị thường mới có thể xác định, mà đây chính là thường thức của một thầy thuốc, bản lĩnh giải độc phân biệt độc của Dương tiền bối, U U theo không kịp. Chẳng qua nếu bàn về chăm sóc người bị thương.."

Nàng liếc nhìn sắc mặt đã bình thường trở lại của Dương Tử Hưng, mang theo nụ cười hồn nhiên nói: "Dương tiền bối ngươi thúc ngựa cũng đuổi không kịp ta, ngươi nói đúng hay không?"

Dương Tử Hưng được nàng vỗ mông ngựa một phen cực kỳ thoải mái, ngay cả thần y Y cốc đều nói theo không kịp bản lĩnh giải độc của mình, trên gương mặt mo của ông ta tươi cười xán lạn: "Đúng, đúng! Y thuật của Khúc thần y, lão đầu tử ta cũng bội phục sát đất!"

Một giọng nói không hài hòa lại vang lên lần nữa: "Cốc chủ, nhưng ta thấy triệu chứng của bọn hắn, đúng là "Thực Cốt Tô" của Y cốc chúng ta mà!"

Đám người nghiêng đầu nhìn lại, vậy mà là tiểu cô nương xinh đẹp vốn đi theo bên cạnh Khúc U U.

"Nội lực mất hết, hơn nữa ai cũng kiểm tra không ra, trước khi bản thân sử dụng vũ lực cũng không có chút nào phát giác, chẳng lẽ không phải là "Thực Cốt Tô" của Y cốc chúng ta sao?" Sư Ninh Phỉ bày ra dáng vẻ bảo bảo cực kỳ tò mò.

Lâm Tịch cúi đầu trầm ngâm: "Nhìn mặt ngoài, sau khi trúng hai loại này quả thật triệu chứng rất giống, nhưng.."

Không đợi Lâm Tịch nói xong, Sư Ninh Phỉ một mặt hiên ngang lẫm liệt nói: "Cốc chủ, hiện giờ sự việc đã bại lộ, ngươi hãy thừa nhận đi. Mau giải độc cho các vị đại hiệp, ta nghĩ mọi người sẽ không trách cứ ngươi, dù sao còn chưa tạo thành sai lầm lớn."