Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 492: Ta là ngốc bạch ngọt 31 (xong)

Sau khi hát xong vở kịch máu chó này, hầu như tất cả mọi người đều là người bị hại.

Mà tội ác tày trời chính là kẻ được xưng là đạp nguyệt trích tiên, tình lang trong mộng của vô số thiếu nữ -- Sở Khinh Hậu.

Bây giờ chỉ còn bốn vị giám khảo, quyết định cuộc thi đấu giành vị trí minh chủ tiếp tục tổ chức vào ngày mai, xét thấy Nam Cung Cửu trúng độc nặng đã không có cách nào dự thi, mà Sở Khinh Hậu đạo đức bại hoại, dù võ công cao nhưng đức hạnh không tốt cũng không thể làm người lãnh đạo thống lĩnh võ lâm, bởi vậy, minh chủ mới sẽ là một trong bốn người còn lại, hơn nữa Sở Khinh Hậu làm người âm hiểm, vì đạt được mục đích không tiếc giết hại đồng đạo, phế bỏ võ công, không cho phép tự xưng nhân sĩ võ lâm.

Sở Nhất đại biểu Sở Vân Sơn Trang khẳng khái phân trần, Sở gia không biết dạy con, thẹn với đồng đạo võ lâm, nguyện ý bù đắp mọi thứ cho người bị Sở Khinh Hậu tổn thương, chỉ cần chuyện Sở Vân Sơn Trang có thể làm được, tuyệt không chối từ. Đồng thời, thu hồi toàn bộ tài nguyên trong tay Sở Khinh Hậu, xóa tên Sở Khinh Hậu khỏi Sở Vân Sơn Trang, từ nay hai bên không còn liên quan.

Quả nhiên là huynh đệ một nhà, đều là kẻ giả nhân giả nghĩa, đều chỉ biết có bề ngoài như thế.

Sở Nhất chẳng những thắng được sự tôn trọng của mọi người, còn thành công tiêu diệt mối họa lớn trong lòng, hơn nữa thuận lợi tiếp nhận toàn bộ tài nguyên Sở Khinh Hậu kinh doanh trong nhiều năm, đoạt được vượt xa những gì mình nỗ lực.

Thái độ của Sở Vân Sơn Trang được mọi người thông cảm, dù sao, chuyện này là đệ đệ làm, ca ca không ngụy biện không từ chối, làm việc nghĩa không chùn bước giúp đệ đệ chùi đít, cái gọi là giết người chẳng qua là đầu chạm xuống đất, đám người cũng không thể nói thêm gì nữa.

Sở Nhất lại lấy ra năm ngàn lượng hoàng kim, ngoại trừ kết toán tiền xem bệnh cho đệ đệ khất nợ, còn có ý bồi thường ở bên trong.

Lâm Tịch chuyển tay đem khoản tiền lớn này quyên cho đại diện hội trưởng lão là Thạch Vân Xuyên, công bố dùng số tiền kia nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi của nhân sĩ võ lâm và những người cùng đường bí lối kia, đối với hành động lần này đám người liền hô "Đại thiện, đại thiện!"

Lâm Tịch lặng lẽ xích lại gần Dương Tử Hưng, nhỏ giọng rỉ tai một hồi, Dương Tử Hưng bỗng nhiên đầy mặt kinh ngạc, cực kỳ vui mừng, liên tục gật đầu.

Chắc hẳn, có phần đại lễ này của mình, Dương Tử Hưng sẽ cảm kích nàng cả đời nhỉ?

Dương Tử Hưng người này, ở phương diện phân biệt độc, giải độc quả thật có thể xưng là kỳ tài, lại đối với độc đã đến tình trạng si mê, hơn nữa người này có chút lòng hư vinh, bởi vậy Lâm Tịch đưa phương pháp giải kỳ độc "Xuất sinh nhập tử" cho ông ta, đồng thời còn nói, Y cốc có một bản << Quỷ Lão Độc Kinh >>, nguyện cùng Dương Tử Hưng nghiên cứu.

<< Quỷ Lão Độc Kinh >> chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, bên trong ghi chép rất nhiều cách chế độc giải độc cổ quái kỳ lạ, Dương Tử Hưng cho rằng các tiền bối nghe nhầm đồn bậy, không ngờ sinh thời chính mình có thể trông thấy quyển sách này, sao không mừng rỡ như điên?

Hiện tại trong lòng Dương Tử Hưng có chút hổ thẹn, tiểu cô nương này mới thật sự là lòng dạ rộng lớn, lòng mang nhân ái.

Lúc đầu ông ta bị tên ngụy quân tử Sở Khinh Hậu kia châm ngòi, còn có rất nhiều oán hận đối với tiểu cô nương người ta, không ngờ người ta chẳng những đưa phương pháp giải kỳ độc "Xuất sinh nhập tử," còn mời ông ta xem độc kinh, bảo bối như vậy người bình thường giấu cũng không kịp, làm sao lại cho người khác xem chứ!

Hầu như tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, sau đó Nam Cung Cửu làm khổ chủ lớn nhất trong chuyện này nói ra yêu cầu của mình.

Dù sao người khác cũng phế đi, Tinh Tú Hải cũng bị Sở Khinh Hậu bưng ổ, thù này hận này không đội trời chung, cho nên hắn ta muốn đem đôi gian phu dâm phụ Sở Khinh Hậu và Sư Ninh Phỉ này về Tinh Tú Hải, hắn ta sống một ngày, liền hành hạ bọn họ một ngày, hắn ta chết cũng muốn hai người này chôn cùng.

Nam Cung Cửu người này làm việc kỳ dị, từ trước đến nay có sao nói vậy, vừa vặn tương phản với Sở Khinh Hậu khẩu thị tâm phi, có thể nói là tiểu nhân chân chính.

Mọi người thấy hắn ta đang vào những năm tháng tốt đẹp nhất của cuộc đời, lại bị kỹ nữ kia xúi giục tới tham gia đại hội võ lâm gì đó, lại thê thảm bị hai người kia hạ độc, bây giờ mạng sống như treo trên sợi tóc, sống hôm nay không biết rõ ngày mai, một thế hệ kiêu hùng của Tinh Tú Hải rơi vào kết cục như vậy, cũng thật đáng buồn đáng tiếc.

Lại nói, giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, vốn là chuẩn tắc nhân sĩ võ lâm làm theo.

Lui một vạn bước tới nói, coi như Tinh Tú Hải bị Sở Khinh Hậu bưng ổ, hầu hết toàn bộ tinh anh đều ở đây, nếu thật sự không đồng ý yêu cầu của hắn ta, chỉ sợ lại muốn nổi lên chiến tranh, tái hiện mưa máu, gây bất lợi cho võ lâm yên ổn hòa bình bây giờ.

Nam Cung Cửu quyết định không lãng phí thời gian ở nơi này.

Dù sao, bây giờ mặc dù hắn ta vẫn còn võ công, nhưng ngày ngày nôn ra máu, đoán chừng cũng không thể chịu đựng thêm mấy ngày, nóng lòng chạy trở về nhìn xem bây giờ Tinh Tú Hải bị Sở Khinh Hậu gây tai họa biến thành dạng gì.

Trước khi đi Sư Ninh Phỉ khóc lóc cầu xin Lâm Tịch thu lưu nàng ta một lần nữa, nằm sấp trên mặt đất dùng tay liều mạng giữ chặt mắt cá chân Lâm Tịch không chịu buông tay.

"U U, ngươi tha thứ cho ta, ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, chúng ta vốn tỷ muội tốt, không phải sao?" Mặc dù sắc mặt Sư Ninh Phỉ trắng bệch bởi vì mất máu quá nhiều, nhưng dung mạo xinh đẹp khó nén như cũ, cằm thon thon, hai mắt to chứa đầy nước mắt, nếu như không phải biết sở tác sở vi của nàng ta mấy ngày trước, sợ rằng đều sẽ cảm thấy Cốc chủ Y cốc thực sự là bất cận nhân tình.

"Đúng vậy, chúng ta vốn là tỷ muội tốt." Lâm Tịch thong thả thở dài.

Sư Ninh Phỉ nghe vậy, hai mắt lập tức lóe ra ánh sáng hi vọng, tiếp tục dùng thái độ thấp đến trong bụi bặm, hèn mọn cầu xin: "Nam Cung Cửu là súc sinh, hắn ta không phải người!"

Bên trong đôi mắt to của nàng ta tràn đầy hoảng sợ: "Hắn ta là đồ biến thái, ta đi theo hắn ta, sẽ bị hành hạ chết. U U, ngươi mau cứu ta, có được hay không? Về sau ta sẽ làm trâu ngựa cho ngươi, hầu hạ ngươi cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa.."

Sư Ninh Phỉ vừa nói vừa "Bịch bịch" dập đầu cho Lâm Tịch, sau vài lần cái trán lập tức xanh tím một mảnh. Kỹ thuật diễn như vậy, đoán chừng người ủy thác trở về lại bị cảm động, đón ngươi trở về mới là đầu óc có bệnh!

Lâm Tịch lạnh lùng rút chân mình về: "Vốn là tỷ muội, ngươi lại vì một gã nam nhân không từ thủ đoạn như vậy, người như ngươi, sẽ hủy đi cơ nghiệp Y cốc chúng ta, hại Y cốc chúng ta không có cách nào đặt chân trên giang hồ, bảo ta làm sao có thể xứng đáng với sư phụ đã qua đời và đám tiền bối trong Y cốc?"

Lời kịch quen thuộc cỡ nào, chẳng phải là hôm trước Sư Ninh Phỉ một mặt quang minh lẫm liệt chỉ trích nàng vị Cốc chủ Y cốc này sao?

"Còn có, ta nhớ được, từ hôm qua ngươi bắt đầu gọi ta là Cốc chủ, từ một khắc kia trở đi, chúng ta đã không phải là tỷ muội. Lúc ngươi làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, hủy hoại thanh danh Y cốc chúng ta, ngươi cũng đã không phải là người Y cốc. Xin gọi ta Cốc chủ."

Ánh mắt Lâm Tịch vô cùng trong suốt, không vui không buồn, chẳng qua là đang bình tĩnh trần thuật: "Năm đó sư phụ đưa ngươi trở về vốn dĩ muốn ngươi làm nô làm tỳ hầu hạ ta, không nghĩ tới, ta nhiều lần bao dung nhường nhịn, ngược lại khiến ngươi có tâm tư không nên có. Tinh Tú Hải, bãi xanh biếc, phồn hoa như gấm, hồ nước ở khắp nơi, danh xưng nơi nghỉ ngơi của những vì sao, ngươi có thể đến một chỗ thần tiên như vậy, còn có hai nam nhân ngươi yêu thích làm bạn, cũng coi như tam sinh hữu hạnh rồi."

Nói xong, Lâm Tịch lại không để ý tới sự giãy dụa và lời cầu xin của nàng ta, cùng Thạch Chưởng Châu quay người mà đi.

"Nghe nói, Cửu gia là đồ biến thái?" Một cái chân đột nhiên đạp lên bàn tay đang duỗi về phía trước muốn giữ chặt Khúc U U của nàng ta, Sư Ninh Phỉ hét thảm một tiếng, trên mặt Nam Cung Cửu mang theo ý cười, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo nhìn chằm chằm nàng ta: "Cửu gia là kẻ biến thái sao?"

"..."

Sư Ninh Phỉ lần nữa phát ra tiếng rú thảm, chân Nam Cung Cửu đạp trên tay nàng ta nghiền đến nghiền đi, Sư Ninh Phỉ biết chắc chắn xương tay mình đã nát.

"Nam Cung Cửu, ngươi tha cho ta đi, ngươi bỏ qua cho ta đi!"

Nam Cung Cửu đưa tay chống cằm, giọng điệu mang theo trào phúng: "Lời này, không phải ngươi đều nói mỗi lần ở trên giường sao? Sao hả, lại muốn Cửu gia nhà ngươi rồi?"

Nam Cung Cửu vẫn chưa thật sự trở về Tinh Tú hải, mà là phục kích Lâm Tịch trên đường trở về Y cốc.

Lâm Tịch đã sớm biết chính mình khiến hắn ta bất mãn vì đem chuyện giường chiếu của hắn ta và Sư Ninh Phỉ lộ ra ánh sáng, hơn nữa vào lúc mình giải độc cho hắn ta, con hàng này đã quyết tâm muốn giết nàng, cổ sát khí kia vẫn luôn tồn tại, sao nàng có thể không phát hiện được?

Quả thực không thể nói lý, lão tử chọc ngươi rồi?

Nam Cung Cửu âm lãnh nhìn chằm chằm Lâm Tịch: "Cửu gia sắp về Tinh Tú Hải, có lẽ cả đời cũng sẽ không đến nữa, trước khi đi giết chết ngươi người xấu xí này, vì dân trừ hại."

Ngươi mẹ nó! Sau đó hai bé trai bắt đầu hành động đánh chim oanh oanh liệt liệt.

Bảo bảo dáng người nhỏ, chỗ cao đánh không tới, khí lực lại không lớn, chỉ có thể đánh một số loài chim.

Rất nhiều người bị đánh chạy trối chết, cộng thêm Chiến Vô Nhai mang theo các huynh đệ Chiến gia từ trên trời giáng xuống, Nam Cung Cửu không thể không bỏ chạy.