Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 494: Ngươi đến nuôi sống ta 1

Trước khi xuất phát, nhìn tăm nhỏ đang ngâm mình ở Dưỡng Hồn Trì trong lỗ đen một chút, cảm thấy không có một chút biến hóa nào.

Lâm Tịch nhếch miệng, ăn nhiều linh dịch của lão tử như vậy, tốt xấu cũng thay đổi một chút chứ, tiểu tổ tông!

Cô lại kiểm tra một chút vật phẩm cất giữ trong lỗ đen, mặc kệ nói thế nào, nhiệm vụ xã khu vẫn có nguy hiểm nhất định. Như nhiệm vụ trước, lúc đầu nếu nhân thiết của cô sụp đổ một chút, bị đối phương bắt được dấu vết, có thể sẽ bị giết bất cứ lúc nào.

Cho dù cô chú ý cẩn thận, vẫn như cũ đã từng bị tên thần kinh Nam Cung Cửu kia bắt đi sau đó hạ hắc độc. Nếu như không phải bản thân cô có thể giải loại độc này, như vậy hậu quả là cái gì thật đúng là rất khó nói.

Ai biết lần này xã khu sẽ lại làm ra trò yêu thiêu thân gì, phong bế một hạng kỹ năng nào đó của cô thì sao?

Nghĩ cũng vô dụng, gặp chiêu phá chiêu.

Lên đường đi, Diego!

Đơn giản thô bạo giống lần trước, Lâm Tịch cảm giác chính mình xoay người ba vạn sáu ngàn độ trên không trung sau đó bị quăng ra ngoài.

Đại não vô cùng choáng váng chỉ có hai chữ:

Mẹ nó!

Di chứng choáng váng chính là không biết gì cả, thật sự là quá tốt.

Đợi đến khi Lâm Tịch hơi tỉnh táo một chút, bên tai lờ mờ nghe được có người đang nói chuyện.

Áp lực tĩnh mạch trong mạch máu..

Áp lực động mạch trong mạch máu..

Số lần hô hấp..

Giá trị gây tê chiều sâu BIS..

Tham số máu ngưng..

Một số dụng cụ đang "Tích tích tích" phát ra các loại âm thanh nhắc nhở.

Lâm Tịch: Ta là ai? Ta từ đâu tới đây? Ta muốn đi đâu?

Một mặt ngơ ngác.

Gần như là trong nháy mắt Lâm Tịch liền tỉnh táo lại, cảm giác đầu óc vẫn choáng váng như cũ, hơn nữa cảm giác thân thể tê dại giống như không thuộc về mình.

Chẳng lẽ thân thể nguyên chủ xuất hiện bài xích?

Đây là tình huống chưa bao giờ xảy ra!

Không đúng, lão tử đang ở bệnh viện, có vẻ như sắp chuẩn bị phẫu thuật?

Đậu má, lần trước là phong bế vũ lực, không lẽ lần này cho cô một nguyên chủ có thân thể yếu ớt?

Cách đó không xa có người đang lớn tiếng tranh chấp: "Đã nói lấy một quả cho các người một trăm năm mươi vạn, cùng lúc hai quả cầm bốn trăm vạn, sao các người có thể đột nhiên lên giá ngay tại chỗ chứ?"

"Đây chính là tiền mua mệnh, tôi nghĩ ông chủ kia không thiếu mấy đồng tiền trinh này, con gái nhà chúng tôi lấy ra hai quả thận cùng lúc, về sau coi như phế đi." Giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ trung niên vang lên.

Giọng điệu người đàn ông lúc trước mang theo xem thường: "Thôi đi, con gái nhà các người sao có thể đến đây, còn cần tôi nói?"

"Mặc kệ nói thế nào, cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, dù là con chó cũng có cảm tình!" Người phụ nữ trung niên nói.

Mỗi lần nghe thấy giọng của người phụ nữ trung niên, trong lòng Lâm Tịch đều không khỏi bực bội một hồi, rất muốn cầm một đoàn khăn lau chặn cái miệng thúi kia.

Lâm Tịch bình tĩnh nheo mắt nhìn xung quanh một chút, xem ra giống như là phòng phẫu thuật trong một bệnh viện nhỏ, lý do xác định là, hoàn cảnh thực sự quá đơn sơ, hơn nữa trong phòng vô cùng lộn xộn, chồng chất các loại dụng cụ phẫu thuật cô biết và không quen biết.

Bên kia còn đang tranh luận, một người đàn ông trung niên cũng gia nhập chiến đoàn, cổ cảm giác chán ghét trong lòng Lâm Tịch lại tăng thêm sợ hãi.

Vào giờ lúc này cảm giác được chính mình toàn thân trần truồng, bên cạnh còn có hai người ăn mặc như bác sĩ đang chờ đợi, một người ăn mặc như y tá cầm cái khay trong tay, bên trong có rất nhiều lưỡi dao lạnh lẽo, dao giải phẫu, tấm áp ruột, kìm Elise, kìm gắp đồ vật vân vân, bên cạnh còn có một dao mổ điện cao tần nhìn đã cũ.

Bên kia nghiên cứu thảo luận giá cả đã tiến vào hồi cuối, người mua lựa chọn thỏa hiệp, cuối cùng bán được bảy trăm vạn.

Nhận được lệnh có thể phẫu thuật, hai người bác sĩ một mặt chết lặng đi tới.

Trong nháy mắt Lâm Tịch xác định phán đoán, ca phẫu thuật này đối với cô mà nói tuyệt đối rất nguy hiểm!

Sở dĩ cô chậm chạp không động, là bởi vì vẫn luôn sử dụng tinh thần lực chống lại tác dụng của thuốc mê.

Một khi khôi phục khả năng khống chế, Lâm Tịch lập tức vùng lên, đoạt lấy dao giải phẫu trên khay của y tá, tung người một cái.. Nửa đường rơi xuống, dù sao cũng bị tiêm thuốc mê, vẫn không quá lưu loát.

Lâm Tịch vẫn chưa kinh hoảng, mà là dựa thế lăn một vòng, từ sớm cô đã xem trọng bộ dụng cụ phẫu thuật trên xe đẩy bên cạnh, cầm lấy áo khoác trắng không biết ai tiện tay đặt ở phía trên khoác lên người.

Lúc này, bác sĩ và y tá bị kinh ngạc đến ngây người mới phản ứng lại, vừa chạy theo vừa gọi Lâm Tịch: "Cô đừng động, lập tức sẽ phẫu thuật, cô gái này xảy ra chuyện gì vậy?"

Đây là nằm mơ sao?

Người đã hoàn toàn tê dại thế mà ngồi dậy, chẳng những có thể chạy hơn nữa thân thủ còn nhanh nhẹn như thế?

Chuyện này không khoa học!

Người vốn đứng ở bên cạnh tranh luận cũng kịp phản ứng, dùng cả tay chân hướng về phía Lâm Tịch bọc đánh chặn đường.

"Tiểu Thúy, con điên rồi sao? Mẹ kiếp, mau trở về nằm xuống cho lão nương!" Người phụ nữ trung niên cách gần nhất, vài bước chân đã đến bên cạnh Lâm Tịch, đưa tay tới kéo cô.

Con mẹ ngươi!

Ngươi đi mà nằm!

Lâm Tịch đột nhiên tung một cú đá mạnh vào ngực người phụ nữ béo đang xông đến.

Nương theo tiếng tru giống như mổ heo, cô trực tiếp đập hai người đàn ông chạy đến sau cùng nhau nằm xuống đất, phát ra tiếng ầm kinh thiên động địa.

Giờ phút này, bởi vì vận động dữ dội, loại gây tê mang đến cảm giác choáng váng chết lặng lần nữa đánh tới, trước mắt Lâm Tịch mơ hồ một hồi, hai chân cũng có chút không nghe sai khiến.

Không thể ngất!

Tuyệt đối đừng ngất!

Đằng sau vang lên tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Tịch nghe được có người đang kêu: "Mau, bắt lấy cô ta, đó là một bệnh nhân tâm thần, mau bắt lấy!"

Tiếng thở hồng hộc và tiếng la đến từ bác sĩ phẫu thuật, phản ứng rất nhanh, trực tiếp nói xấu chính mình là bệnh nhân tâm thần, ha ha.

Lâm Tịch tranh thủ lúc rảnh rỗi nhìn thẻ tên trên ngực của ông ta một chút: Bác sĩ Đồng Duệ, phó trưởng khoa tiết niệu.

Lão tử nhớ kỹ.

Theo tiếng ông ta la lên, quả nhiên, một số người nhà bệnh nhân hoặc là bác sĩ, y tá trong hành lang bên ngoài cũng bắt đầu tới gần bên này.

Trước có sói sau có hổ, Lâm Tịch cảm giác sắp cầm cự không được bao lâu, cả người đều lung lay sắp đổ.

Đừng ngủ, má nó!

Lâm Tịch cầm dao giải phẫu trong tay giơ lên, cắm một phát vào cánh tay của mình, máu chảy xuống theo vết thương, rất nhanh nhuộm đỏ tay áo dài, vết máu trên áo nhân viên trắng tinh, càng khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Đau nhức kịch liệt khiến tinh thần cô lập tức tỉnh táo, mắt thấy truy binh trước sau sắp thực hiện vây kín, Lâm Tịch đã có thể trông thấy thịt mỡ trên khuôn mặt người phụ nữ béo kia đang run lên với biểu cảm dữ tợn, phảng phất đang nói, mày chạy không thoát!

Cô quay người lại, trực tiếp vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Dưới sự hoảng hốt chạy bừa, Lâm Tịch một đầu va vào nhà vệ sinh nam.

Hai người đàn ông đang giải quyết vấn đề trước bồn tiểu, đột nhiên trông thấy một người phụ nữ máu me khắp người xông tới như một người điên, lập tức cùng nhau tè ra quần của chính mình.

Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy mỹ nữ?

Lâm Tịch tiện tay đẩy ra một cửa phòng ngăn, cũng may, bên trong không có ai, cô nhanh chóng đóng chặt cửa phòng vệ sinh lại.

Trời không quên ta!

Vì bảo trì thông gió, bình thường trong phòng vệ sinh đều có cửa sổ. Mà bệnh viện này chắc chắn đã rất cũ, vẫn là loại cửa sổ có thể mở ra từ bên trong, nhưng là chủng loại chỉ có thể đẩy ra một nửa.

Cũng may cỗ thân thể này vô cùng gầy yếu, Lâm Tịch nín thở miễn cưỡng nghiêng thân thể bò ra từ bên trong.

Cảm tạ cô vẫn luôn kiên trì không ngừng si mê thêm điểm số vào vũ lực, mặc dù bị thuốc mê ảnh hưởng, cô vẫn như cũ nhanh nhẹn mạnh mẽ nhảy xuống từ lầu ba.

Rất nhiều tiếng kinh hô, tiếng hít không khí vang lên, còn có người lớn tiếng sợ hãi kêu lên: "Trời ạ, có người nhảy lầu!"

Lâm Tịch lựa chọn một chỗ có mặt cỏ, lăn tại chỗ giảm bớt xung lực rất lớn, chẳng qua chân vẫn hơi đau vì cú ngã.

Lâm Tịch không quản được nhiều như vậy.

Cô biết, một khi bị những người kia bắt trở về, giờ phút này cô chỉ có thể là một con cừu non đợi làm thịt!