Ở trong mắt người Vương gia, Tiểu Thúy chẳng qua là hàng hóa đang treo giá, dù sao Vương gia bỏ tiền mua cô ấy, cúng cô ấy ăn cúng cô ấy uống, làm vài việc không được sao? Thừa nhận lửa giận của chủ nhân không được sao? Đánh một trận thì làm sao? Ai bảo tiểu tiện nhân này không an phận như vậy?
Nhớ kỹ phạm vi hoạt động của người Vương gia, Lâm Tịch tu dưỡng tại nhà dì Lý mấy ngày.
Đợi đến khi tổn thương trên chân đã ổn rồi, Lâm Tịch mượn dì Lý hai trăm tệ chạy đến khu vực hoàn toàn trái ngược nhà họ Vương, tìm được một quán cơm nhỏ bao ăn bao ở làm tạp vụ.
Hàng ngày thời gian làm việc bắt đầu từ chín giờ sáng đến chín giờ tối.
Bình thường mà nói làm việc như vậy, tiền lương tối thiểu phải hơn hai ngàn.
Nhưng Lâm Tịch không có thẻ căn cước, lại đang cần việc gấp, Lâm Tịch chủ động nói với chủ tiệm, chỉ cần thuê cô, mỗi tháng một ngàn năm trăm là được, chẳng qua có một điều kiện tiên quyết chính là, cô nhát gan sợ người lạ, tuyệt đối không lên phía trước, chỉ làm việc ở sau bếp.
Lúc ấy chủ tiệm đương nhiên sẽ đồng ý.
Vì khiến Tiểu Thúy có vẻ ngoài ưa nhìn để dễ bán, người Vương gia vẫn luôn nuôi tóc dài cho cô ấy.
Chuyện đầu tiên Lâm Tịch làm chính là cắt một mái tóc rất ngắn, nhuộm thành màu nâu lạnh, lại để tóc mái tương đối dày nặng.
Mặc quần áo rộng rãi cộng thêm giày độn chiều cao, cả người so với Tiểu Thúy ban đầu quả thực như là thoát thai hoán cốt, không nhìn kỹ coi như lướt qua bên người ngươi cũng không sẽ nhận ra được.
Về phần tên, Lâm Tịch sử dụng tên của thế giới trước -- Khúc U U.
Dù sao cũng là nhân viên ba không, sẽ không có người truy hỏi cô rốt cuộc tên là gì.
Lâm Tịch cứ như vậy dàn xếp ở lại đây, mỗi ngày mười hai giờ làm việc như con lừa, đóng cửa tiệm phải tranh thủ thời gian luyện tập hai mươi Đoạn Cẩm.
Tình trạng của cỗ thân thể này vô cùng không ổn.
Người Vương gia chỉ làm ở mặt ngoài, bọn họ chỉ cần đem Tiểu Thúy nhảy nhót tưng bừng đưa ra ngoài bán một cái giá tốt coi như xong việc, cho dù hôm nay mua tháng sau chết rồi, cũng không liên quan gì với bọn họ.
Kỳ thật trước Tiểu Thúy Vương gia cũng làm như vậy, phàm là món hàng tốt có bộ dáng tương đối duyên dáng tạm thời không thể bán đều sẽ dùng làm bảo mẫu, dù sao mỗi ngày cúng ăn cúng uống cúng ở, làm vài việc cũng đúng thôi, đây gọi là sử dụng phế vật.
Tiểu Thúy còn nhỏ tuổi, bởi vì lao động nặng trong thời gian dài, cộng thêm đều là ăn cơm thừa canh cặn, thiếu máu tất nhiên là khỏi cần nói, viêm khớp, huyết áp thấp tinh linh, những vấn đề lẽ ra không nên có ở tuổi này, cô ấy đều có.
Hơn nữa kinh mạch Tiểu Thúy gần như mảnh đến mức sắp gãy mất, chỉ có thể nói mạnh hơn Vũ Đồng một chút mà thôi.
Mỗi lần Lâm Tịch tu luyện đều là đau đến chết đi sống lại, cả người giống như mới vớt ra từ trong nước.
Không có mệnh nhân vật chính, hết lần này tới lần khác còn phải ăn khổ của nhân vật chính, cũng là không có người nào.
Ninja rùa bày tỏ, chỉ cần không chết, không có đau nhức gì lão tử không nhịn được, so với hoàn toàn không thể tu luyện, đau nhức mẹ nó cũng không tính là chuyện lớn gì.
Cũng may đều là giai đoạn đầu thông mạch mới có thể đau thêm mấy ngày, một khi thông mạch thành công, kinh mạch trở nên thông thuận, đau đớn sẽ dần dần giảm bớt.
Từ lúc đến thế giới này, Lâm Tịch gần như vẫn luôn ở trạng thái không ngủ không nghỉ, chẳng qua thỉnh thoảng cô vẫn sẽ ngủ một buổi tối.
Đối với cô mà nói, giấc ngủ mặc dù không phải thiết yếu, nhưng cũng xem như một loại thói quen đi, luôn cảm thấy vẫn không ngủ giống như là thiếu một chút gì đó.
Thời gian bận rộn đều trôi qua rất nhanh.
Vào lúc Lâm Tịch lấy được ba tháng tiền lương từng đi ra ngoài một lần.
Cô mua một chiếc smartphone, mặc dù không có tên thật, nhưng có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Lâm Tịch vẫn thuận lợi lấy được sim điện thoại vào tay.
Không có thẻ căn cước thực sự không thuận tiện, đợi đến khi giải quyết một ổ không bằng cầm thú kia, Lâm Tịch lại làm thẻ căn cước cho người ủy thác.
Lâm Tịch còn đi thăm dì Lý một chuyến.
Dì Lý trông thấy là cô rất vui vẻ, Lâm Tịch mua cho dì ấy một ít hoa quả, còn có trà Đại Diệp Khổ Đinh, cảm thấy dì Lý có chút xu thế tam cao*.
*đạo đức phẩm chất cao, văn hóa tư cách cao, vận động tài nghệ cao.
Lâm Tịch cũng thuận tiện trả lại tiền mượn lúc trước cho dì Lý, nói chính mình tìm công việc, làm tạp vụ tại một tiệm cơm nhỏ.
Vốn dĩ không muốn hai trăm tệ này, nghe được Lâm Tịch nói như vậy, dì Lý nhận lấy, nói: "Cháu gái, lúc nào thiếu tiền, không có chỗ ở, cháu lại đến tìm dì."
"Vâng." Lâm Tịch ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tạm biệt dì Lý.
Trên thế giới này có rất nhiều người xấu, nhưng người tốt kỳ thật cũng không ít.
Trong mấy này dưỡng thương tại nhà dì Lý, dì ấy thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với cô, Lâm Tịch mới biết được kiểu giống như cô, dì Lý đã giúp mấy người.
Điều kiện gia đình dì Lý thật sự không tệ, con gái du học tại nước ngoài, công việc của con trai, con dâu cũng đều không tồi.
Có vài người bản thân mình có cuộc sống xuôi gió xuôi nước, đặc biệt thích tìm một ít người không bằng mình để khoe khoang.
Mà có vài người có cuộc sống hạnh phúc, thì nguyện ý đem loại hạnh phúc này truyền bá ra ngoài.
Thế giới này bởi vì có bóng tối, mọi người mới có thể càng muốn đến gần ánh sáng, có rét lạnh, mới càng khát vọng ấm áp, mặc kệ trải qua thế giới như thế nào, Lâm Tịch cảm thấy, cô đều sẽ lưu lại một chỗ ấm áp nhất, sạch sẽ nhất cho bản thân và bạn bè của mình.
Mặc dù Khúc U U chỉ cho cô ưu tú, nhưng Lâm Tịch lại cảm thấy nhìn cuộc sống hạnh phúc của nàng ấy tại thế giới kia, như là trông thấy chính mình vất vả gieo hạt tại đồng ruộng được mùa bội thu. Còn đồ vật thu hoạch được có thể bán bao nhiêu tiền, đối với cô mà nói, đã không phải là điều quan trọng.
Mỗi người dựa vào lương tâm của mình đi.
Mặc dù nhiều lúc A Lê có chút không đáng tin cậy, nhưng lời nói ra lại thường có ngoài ý muốn.
Cô ấy nói, người có lòng dạ lớn bao nhiêu, sẽ có thể có thành tựu lớn bấy nhiêu.
Lâm Tịch được rót một bát canh gà này cảm thấy tương đối thoải mái.
Trong tay dư dả, Lâm Tịch mua một chút bổ huyết bổ khí cho chính mình, thảo dược điều trị thân thể và nguyên liệu nấu ăn, thuận tiện làm một bộ ngân châm, đem toàn bộ đồ vật đều ném vào trong lỗ đen, Lâm Tịch lại trở về cửa hàng nhỏ tiếp tục làm việc.
Bà chủ thấy cô mua điện thoại, âm dương quái khí châm chọc cô một phen, gì mà thanh niên cũng không biết tiết kiệm tiền, mới có vài đồng liền phung phí vân vân.
Lâm Tịch không để ý bà ta tí nào.
Trước kia những việc vặt trong cửa tiệm nhỏ này đều do bà chủ làm.
Việc làm ăn của cửa tiệm nhỏ này khá hơn một chút, mới thuê cô, người nhân viên duy nhất này.
Mặc dù cửa tiệm nhỏ, nhưng ông chủ, bà chủ bày phong phạm rất lớn.
Lúc đầu dù sao Lâm Tịch cũng có chút ngượng tay, quả thực bị quát lớn mấy lần, gì mà làm việc không lưu loát, kỹ thuật xắt rau quá kém, chưa tới mấy ngày, công việc của Lâm Tịch bọn họ đã bắt bẻ không ra cái gì, thế là bà chủ bắt đầu phàn nàn cô nghiêm mặt cả ngày: "Chúng tôi lại không cắt xén tiền công của cô."
"Các người chỉ cho tôi tiền làm việc vặt, cũng không có cho tôi tiền bán rẻ tiếng cười." Lâm Tịch hữu nghị nhắc nhở.
Mẹ nó!
Lão tử là tới làm cu li, bán mình không bán tiếng cười, hiểu?
Loại dân thường trong thành thị nhỏ này chưa từng nói lý, bản thân có thể ghét bỏ người khác, đông gia dài tây gia ngắn, tóm lại ai cũng không bằng bà ta.
Đối mặt loại người này, thiên ngôn vạn ngữ không bằng im lặng, lãng phí một miếng nước bọt với bà ta đều tính lão tử lỗ vốn.
Lâm Tịch lại tiếp tục lăn lộn trong tiệm nhỏ này hai tháng, sau đó nói: "Làm xong tháng này, tôi không làm nữa."
Bà chủ nghe xong, quá sợ hãi: "Không làm cô còn có thể đi đâu? Cũng chỉ có chúng tôi tốt bụng mới có thể thu lưu cô, một nhân viên gầy trơ xương ba không như vậy."
Lâm Tịch cũng không để ý, đợi đến cuối tháng ông chủ thủ sẵn tiền lương không chịu thả cô đi, ánh mắt Lâm Tịch lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta: "Nên cho bao nhiêu tiền thì mau chóng lấy ra, đừng đợi lão tử nổi bão."
Ông chủ trông thấy cán chảo trong tay cô bị vặn thành bánh quai chèo, sợ đến mức vội vàng gọi bà chủ lên sân khấu tính tiền công.
Bà chủ không rõ nội tình lắc lư vòng eo mập mạp thô to bốn thước nói: "Sao hả? Đây là leo tới cành cao rồi?"
"Đúng, có gia đình thiếu tổ tông, mời tôi đi làm." Lâm Tịch gật đầu.