Bởi vì không nghe lời bị đánh hai bạt tai, bởi vì không có gọi Nữ Vương Đại Nhân lại bị đánh hai bạt tai nữa.
Một buổi sáng tinh mơ, trộm không thành công Vương Vân mang theo một khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đi vào phòng Vương Kim Sơn, gào khóc.
Cha mẹ và anh trai, chị dâu nói chuyện với cô ta đều nhẹ nhàng, có lúc nào thiên kim đại tiểu thư Vương Vân cô ta bị đối xử như vậy?
Chẳng những điện thoại không có trộm được, sổ sách cũng không biết Tiểu Thúy để ở đâu, sau đó chỉ vào khuôn mặt nhỏ có thể so với mông khỉ của mình, Vương Vân vô cùng uất ức: "Nó đánh con, mẹ, nó đánh con!"
Bởi vì Vương Vân là gương mặt đại diện của toàn bộ Vương gia, từ nhỏ đã không giống những đứa trẻ bình thường, Vương Kim Sơn và Liêu Hà từng động thủ đánh con trai, nhưng chưa từng động tới một đầu ngón tay ở trên người Vương Vân.
Kết quả con gái được mình nuông chiều lại bị người ta vả mặt như vậy, thịt mỡ trên khuôn mặt to tròn của Liêu Hà đều đang rung động: "Dám đánh con gái tôi, mẹ nó, Kim Sơn, chúng ta cùng tiến lên, song quyền khó địch bốn chân, không tin đánh không lại tiểu tiện nhân này!"
"Muốn lên bà lên đi, tôi đánh không lại nó." Vương Kim Sơn tạt một chậu nước lạnh.
"Hôm qua tôi và Vương Kiến đều bị nó thu thập." Vương Kim Sơn trên dưới đánh giá Liêu Hà như quả bí đao, ánh mắt tràn đầy xem thường: "Tăng thêm bà? Bà chuẩn bị lấy cái mông bự như vạc nước ngồi chết nó sao?"
Vương Vân cầm khăn lau nước mắt: "Vậy làm sao bây giờ, mẹ, nó còn bắt người ta ngủ trên mặt đất, trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng, eo của con đều đau chết rồi."
Đúng vậy, trên mặt đất vừa lạnh vừa cứng, ngươi còn trải hai lớp chăn trên giường kia kìa, Tiểu Thúy chỉ nằm trên một tấm đệm điện tử bị hỏng, ngủ trọn vẹn bốn năm!
Phòng khách truyền đến tiếng "Keng keng" đinh tai nhức óc.
Vương Kiến sợ đến mức vội vàng chạy chân trần ra ngoài, đã thấy hóa ra là Nữ Vương Đại Nhân đang cầm cái muôi bằng thép cỡ lớn đập mạnh vào chậu rửa mặt.
"Tại sao còn chưa làm cơm, tôi đói!"
Vu Tinh Tinh nhìn tình huống phòng khách qua khe cửa, âm thầm liếc mắt, ngài thật đúng là không khách khí!
Không có cách, bím tóc nằm trong tay người ta, giá trị vũ lực lại không được, Liêu Hà đành phải lắc vòng eo như thùng bia đi làm bữa sáng.
Bà ta đang chuẩn bị nhổ nước miếng vào phần của Nữ Vương Đại Nhân, ngẩng đầu đã nhìn thấy Lâm Tịch thâm trầm mỉm cười với bà ta.
Liêu Hà sợ đến mức khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đánh rơi cái nồi đầy cháo gạo trên mặt đất.
"Quá ít, không đủ ăn. Lại thêm những cháo này, hai mươi cái bánh quẩy, nấu hai mươi quả trứng gà, nhớ rõ làm ít dưa muối, không thì ăn không vô." Lâm Tịch lười biếng phân phó.
Mẹ nó, ăn nhiều như vậy, mày là lợn sao?
Nhưng Nữ Vương Đại Nhân hoàn toàn không nghe được nội tâm os của Liêu Hà, vẫn như cũ mây trôi nước chảy.
Nhìn thấy Lâm Tịch lấy đồ vật bà ta làm xong trực tiếp đưa đến tầng hầm, Liêu Hà mới hiểu được vì sao bà ta phải làm nhiều bữa sáng như vậy.
Nghĩ đến sáu oắt con mới thu trong tầng hầm, Liêu Hà đột nhiên có dự cảm không tốt.
Sau khi ăn cơm xong, Vương Kim Sơn lại đề nghị muốn Lâm Tịch tốt xấu cũng phải trả lại điện thoại cho ông ta trước, không thì làm chuyện gì cũng sẽ không tiện, bởi vì Vương gia cũng không có máy riêng.
Lâm Tịch mỉm cười, trong đôi mắt to sáng rỡ tràn đầy mong đợi: "Vậy trước tiên mang tôi đi mua chút đồ vật đi, tôi đều không có quần áo đẹp để mặc."
Đáng ghét, nhưng mặt còn phải mỉm cười.
"Tiểu Vân có không ít quần áo, vóc dáng hai người cũng tương tự nhau, hẳn là có thể mặc."
Lâm Tịch ngạo kiều: "Mới không muốn, tôi là Nữ Vương Đại Nhân, tại sao có thể mặc quần áo thừa của nô tỳ? Lại nói, quần áo Tiểu Vân thuần một màu trắng, giống đồ tang, quá không may mắn, tôi mới không muốn mặc!"
Những bộ quần áo tự mang tiên khí của cô ta giống đồ tang?
Vương Vân tức giận đến mức suýt chút nữa nổ tung tại chỗ.
Nữ muốn xinh đẹp toàn thân hiếu, hiểu không? Có thẩm mỹ hay không? Mù chữ thật đáng sợ.
Vương Kim Sơn không dám để cho Tiểu Thúy một mình cầm tiền cứ như vậy tùy tiện ra ngoài, bên trong điện thoại và sổ sách của ông ta có rất nhiều thứ quan trọng, rơi vào trong tay người khác cả nhà bọn họ đều chơi xong rồi.
Không có cách nào, đành phải mang theo Vương Kiến và Liêu Hà cùng nhau bồi Nữ Vương Đại Nhân mua quần áo và mua sắm.
Trên đường đi Lâm Tịch gần như là trông thấy cái gì mua cái đó, sáu bộ đồ ăn, bảy bộ đồ dùng đánh răng, mười cái khăn mặt, các loại quần áo, nam nữ thông sát, áo ngủ, chăn bông, các loại đồ vật.
Vương Kim Sơn thấy chuyện không lành, cho nên trên người mang theo hơn hai vạn tiền mặt, thế mà không đủ!
Thế mà không có đủ!
Về sau lại cà thẻ Vương Kiến hơn ba ngàn tệ, trong tay mỗi người đều xách theo bao lớn bao nhỏ, Nữ Vương Đại Nhân mới vừa lòng thỏa ý, dẹp đường hồi phủ.
Từ xa, bà chủ tiệm cơm mắt thấy một màn này, cái cằm đã rơi xuống tới trên đất.
Nhìn dáng vẻ tiền hô hậu ủng đó của Khúc U U, mua đồ có người thanh toán, sau khi mua xong còn có người hầu xách đồ đi theo, bản thân Khúc U U ngẩng đầu mà bước, tại siêu thị ra sức chỉ điểm sơn hà, các loại mua mua mua, phải nói là có khí phách!
Thật sự có người thông báo tuyển dụng tổ tông về trong nhà?
Quá khó tin!
Nhưng nếu như không tin, nhìn dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến đó của cô, ba người đi theo cô tuyệt đối không phải loại hình thân nhân như cha mẹ anh em.
Bà chủ quyết định về sau nhất định phải lưu ý thêm một chút về quảng cáo thông báo tuyển dụng.
Về đến nhà, ngoại trừ Lâm Tịch hai tay trống trơn, những người khác đều đã mệt mỏi rã rời.
Lâm Tịch đem những đồ vật như chăn đệm rửa mặt đều đưa xuống cho những đứa bé phía dưới, đồng thời đổi cho một người một bộ quần áo, mặc dù không quá vừa người, dù sao cũng mạnh hơn ăn mặc bẩn thỉu.
Bọn nhỏ đều dùng ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn cô, từ khi chị gái này đến, hai ngày liên tục bọn họ đều được ăn cơm no.
Nhìn những đứa trẻ gầy trơ cả xương kia, trong lòng Lâm Tịch chua xót.
Mặc kệ gia đình có điều kiện như thế nào, những đứa trẻ này vốn dĩ là bảo bối của mỗi gia đình, đều là đầu quả tim, kết quả đến Vương gia, lại bị nuôi giống như lợn.
Vì nhiệm vụ của mình có độ hoàn thành càng tốt hơn, vì những thống khổ người ủy thác đã từng chịu đựng, hiện tại Lâm Tịch không thể báo cảnh sát.
Đi tù đối với người Vương gia mà nói, thật sự là kết cục quá hạnh phúc, cô không cho phép!
Lâm Tịch khai thác biện pháp, nước ấm nấu ếch xanh, ngay từ đầu liền trả thù quá kịch liệt ngộ nhỡ người Vương gia nghĩ quẩn một cái tự sát tập thể, chẳng phải cô sẽ không chơi được nữa?
Kỳ thật vấn đề người Vương gia lo lắng đều là dư thừa, những vật Lâm Tịch nắm trong tay, chẳng qua chỉ vì áp chế bọn họ mà thôi, so với bọn họ Lâm Tịch càng sợ chú cảnh sát đem những này người bắt đi.
Một khi phán tội, cô cũng không thể để người ủy thác cũng phạm tội sau đó đi vào trong ngục giam thu thập bọn họ chứ?
Trong cốt truyện, cốt tủy, tuyến giáp, tuyến tuỵ, đảo tụy của Vương Tiểu Thúy, dù sao những thứ có thể bán đều bị bán triệt để, thế này cũng chưa tính, cuối cùng di thể bị đào đến mấp mô, thất linh bát lạc, bị trực tiếp quyên tặng cho bệnh viện, đến đây hoàn toàn chết không có chỗ chôn.
Vương Tiểu Thúy có tội gì?
Vương gia ngay cả tiền hỏa táng đều được miễn, đây mới gọi là chân chính mưu hại người đến tận xương tủy.
Khiến người chê cười chính là, cuối cùng Vương gia lại còn vì vậy mà nhận được một giấy chứng nhận thành tích "Tình yêu thiên sứ."
Có đôi khi những trừng phạt đến từ pháp luật, ở trước mặt những tội ác ngập trời kia, thực sự quá mức vô lực và yếu ớt.
Người và súc sinh khác nhau chính là, súc sinh vẫn là súc sinh, nhưng người lại không nhất định vẫn là người.
Nếu ngươi không đi con đường nhân loại, vì cái gì ta phải nhân đạo với ngươi?
Lấy ơn báo oán?
Nhưng mà, lấy gì báo đức?