Trạm tiếp theo chính là đến nhà dì Lý, dì Lý lôi kéo tay cô, cẩn thận hỏi tình huống sau khi cô về nhà, có thích ứng gia đình mới hay không, Lâm Tịch đều trả lời từng câu.
Cùng Đường Tăng cảnh sát không hẹn mà gặp, Lâm Tịch cười cười cổ quái: "Tôi chỉ mang quà cho dì Lý, quà của chú phải qua một đoạn thời gian mới có thể đến."
Tiểu ma nữ lại muốn kiếm chuyện?
Biên Phong cảm thấy một hồi ác hàn.
Lâm Tịch dựa theo thời gian ước định về tới thành phố Nam Giang.
Giữ đúng lời hứa, mới có thể được người khác tin tưởng nhiều hơn.
Con gái ra ngoài nửa tháng, mỗi ngày đều sẽ báo cáo hành tung và tiến độ với bọn họ, lại bình yên vô sự về nhà trong thời gian quy định, khiến hai vợ chồng Đàm Tu Vĩ rất hài lòng.
Mỗi ngày Lâm Tịch đều ngoan ngoãn làm bài tập, có đôi khi sẽ cùng Quyền Uyển Trinh đi siêu thị mua thức ăn, trở về giúp làm cơm, tháng ngày trôi qua bình thản mà phong phú.
Ngẫu nhiên bọn họ sẽ đến những cảnh khu gần thành phố Nam Giang du lịch, Quyền Uyển Trinh nói, đợi tới ngày nghỉ, mang cô đi xa một chút, nhìn xem sông núi tươi đẹp của tổ quốc, mở rộng tầm mắt một chút.
Lâm Tịch cảm thấy Đàm Tiểu Khê trở về, chắc hẳn sẽ có một cuộc sống thực vui sướng, cô ấy có một cặp cha mẹ rất khai sáng.
Tại đương thời, hầu như tất cả gia trưởng đều nhìn chằm chằm thành tích, thi đại học, thực sự không có nhiều bậc cha mẹ cưng chiều tùy theo con cái nhà mình như vậy.
Lúc nhỏ so gia đình, sau khi lớn lên so học tập, trưởng thành so đối tượng, lập gia đình so con cái.
Rất nhiều người, chính là tự nguyện hoặc không phải tự nguyện so sánh cả một đời như vậy.
Cha mẹ Đàm Tiểu Khê, lại chỉ cần con gái mình vui vẻ là được rồi.
Bọn họ không muốn làm gánh nặng cho con mình chỉ vì thể diện.
Cũng có thể là trải nghiệm bất hạnh bị bắt cóc khi còn bé, khiến Đàm Tiểu Khê nhân họa đắc phúc đi, ngay cả những người thân bạn bè kia cũng không đành lòng trách móc quá nặng đối với đứa bé này.
Lâm Tịch thỉnh thoảng sẽ chú ý người Vương gia trên máy định vị, chờ đợi bọn họ đưa ra lựa chọn.
Vào lúc nửa học kỳ đầu tiên của trường trung học kết thúc, Lâm Tịch phát hiện, năm điểm xanh lá đại biểu người Vương gia, từ thành phố HY dời trở về.
Lâm Tịch nhíu mày, đúng là chó không đổi được đớp phân!
Cũng tốt, dù sao sắp nghỉ hè.
Lâm Tịch gọi điện thoại cho Biên Phong, báo cáo một chút về địa chỉ hiện tại của người Vương gia, muốn anh ta có thể chú ý người nhà này một chút.
Biên Phong là người thông minh, khẳng định biết phải làm sao.
Sau đó Lâm Tịch và cha mẹ đi tới Bắc Hải, nơi được xưng nửa thành cây nửa thành lâu.
Thành thị xinh đẹp này thật sự là khiến cho người ta lưu luyến quên về, du hồ tại đảo ngôi sao một ngày, tự phục vụ tại nông gia vui vẻ, khu du lịch sinh thái rừng ngập mặn..
Mặc dù Bắc Hải cách thành phố Nam Giang cũng không xa, nhưng vợ chồng Đàm Tu Vĩ chưa tới bao giờ, Lâm Tịch đương nhiên hiểu được vì sao bọn họ hầu như chưa bao giờ đi du ngoạn, con nhà mình còn không biết ở nơi nào, sao có thể an nhàn thoải mái đi ra ngoài chơi chứ?
Những nơi bọn họ từng đi du lịch, trên cơ bản đều là trường học tổ chức.
Lâm Tịch mỗi tay nắm một người, nhảy nhảy nhót nhót nói: "Cha mẹ, về sau mỗi kỳ nghỉ chúng ta đều tìm một chỗ đi chơi, có được không?"
Quyền Uyển Trinh cười cười sờ đầu chó Lâm Tịch, tỏ vẻ đồng ý.
Coi như bôi kem chống nắng, lúc trở về một nhà ba người vẫn đen hơn rất nhiều, Lâm Tịch cảm thấy trạng thái đôi vợ chồng này rõ ràng đã khá hơn nhiều, thậm chí.. Tóc bạc vốn không nên xuất hiện quá sớm ở hai bên thái dương, thế mà dần dần chuyển sang màu đen.
Lâm Tịch thương lượng với Quyền Uyển Trinh, nói có một người bạn tại thành phố HY muốn mở một xưởng may nhỏ mang thương hiệu của mình, tự mình thiết kế, tìm nhà xưởng thay mặt gia công, dự định đầu tư mười lăm vạn, nhưng tập hợp gom góp, còn thiếu ba vạn.
Người bạn kia muốn hỏi mình vay tiền coi như nhập cổ phần.
Lâm Tịch muốn đem "Tiền mừng tuổi" của bà ngoại, dì và cậu bọn họ cho, đầu tư vào, bởi vì cô cảm thấy người bạn kia là người rất có tài khí, về sau việc làm ăn chắc chắn sẽ rất tốt.
Sợ Quyền Uyển Trinh không đồng ý, Lâm Tịch đỏ mặt tía tai giải thích, tạm thời coi như thành tích học tập của cô không tốt giao phí học bù đi.
Quyền Uyển Trinh không khỏi cười to: "Có mẹ và cha con ở đây, con không cần dùng tiền học bù!"
Đàm Tu Vĩ cũng cùng nhau ép buộc con gái: "Sao hả, sợ cha và mẹ nuôi con không nổi? Nhỏ như vậy đã vội vã muốn tự lập môn hộ?"
Lâm Tịch chu môi bán manh dậm chân: "Cha mẹ, hai người thật đáng ghét!"
Mẹ nó, sắp bị chính mình làm buồn nôn chết rồi.
Cô thật sự chỉ là muốn hợp lý hóa tiền của mình rồi lấy ra một ít quang minh chính đại cho cha mẹ tiêu xài mà thôi.
Tại vị diện hiện đại, tuổi còn nhỏ dù sao bị hạn chế quá nhiều, nhất là còn có một cặp cha mẹ rất bảo bối cô.
Nói hết lời, cuối cùng được cha mẹ cho phép đồng thời thuận lợi được cho nghỉ vài ngày.
Lâm Tịch vẫn chưa đến thành phố HY gì đó, mà là trực tiếp giết tới hang ổ Vương Kim Sơn.
Biên Phong nói anh ta vẫn luôn lưu ý động tĩnh gia đình này, ngoại trừ người nhà này thường xuyên tổ chức thành đoàn ra ngoài chạy thận, vẫn chưa phát hiện bất cứ dị thường nào.
Thật ra Lâm Tịch bảo Biên Phong lưu ý động tĩnh của người Vương gia, chẳng qua là sợ bọn họ cùng đường bí lối quay về nghề cũ, lần nữa liên luỵ người vô tội.
Cô ở thành phố Nam Giang ngoài tầm tay với, đến lúc đó không phải sẽ lại có rất nhiều đứa bé gặp nạn?
Vốn dĩ cô nhắc nhở Vương Kim Sơn câu nói kia, là hi vọng bọn họ có thể đấu tranh nội bộ lại trở nên gay gắt, gia tăng một ít mâu thuẫn, đẩy nhanh sự hủy diệt cho gia đình nhà họ Vương, không nghĩ tới Vương Kim Sơn thế mà về đây.
Lâm Tịch nghĩ ông ta làm như vậy chỉ có hai loại khả năng, một là dựa theo phương pháp cô ám chỉ, liên hệ với nhà bán ra nguồn thận sống, hai chính là quay về nghề cũ buôn bán trẻ em.
Nếu Biên Phong chưa phát hiện bất cứ dị thường nào, như vậy mục đích của Vương Kim Sơn hẳn là khả năng thứ nhất tính tương đối lớn.
Lâm Tịch đột nhiên nhớ ra gì đó, không đúng, chắc hẳn ông ta đều có hai mục đích. Bằng không, vì sao muốn ở tại lầu một, lại vì sao trùng hợp như vậy, vừa lúc là loại căn hộ có tầng hầm?
Lần này cô không tiếp tục đánh cỏ động rắn tùy tiện tìm tới cửa, mà là dặn dò Biên Phong nhất định phải chú ý gia đình này, một khi phát hiện có người lái xe tải đến tìm bọn họ, nhất định phải chặn được hàng hóa bọn họ chuyển tới.
Lâm Tịch cuối cùng cũng đem quyển sổ dính đầy tội ác và những số điện thoại bảo tồn trong điện thoại di động giao cho Biên Phong, đây là chứng cứ phạm tội Vương Kim Sơn buôn bán trẻ em.
Đem thận lão tử bán hai lần đều không thành công, Lâm Tịch lạnh lùng nghĩ, lần này ngươi sẽ thành công bán đi.
Chẳng qua, ngươi sẽ bị bắt vì thu lợi phi pháp, cũng như gà bay trứng vỡ.
Lâm Tịch tiếp tục về nhà làm bé ngoan.
Mà Biên Phong bên này chờ đợi hơn nửa tháng, sau đó rốt cuộc nghênh đón chiếc xe tải thần bí kia.
Vừa nhận được tin tức, Biên Phong nhanh chóng triệu tập cảnh sát, trực tiếp chia binh hai đường, một đường bọc đánh bao vây chiếc xe tải kia, một đường thì đem người Vương gia một lưới bắt hết, thuận lợi giải cứu ra năm đứa trẻ bị bắt cóc.
Dưới sự lãnh đạo của Phó Cục trưởng Biên Phong, các cảnh sát của phân cục Vọng Hải lại lập kỳ công, chẳng những thành công giải cứu năm đứa trẻ bị bắt cóc, còn tìm hiểu nguồn gốc bắt được nhà trên phụ trách cung cấp "Nguồn cung cấp" cho phần tử phạm tội, cùng với Võ Xứng Đà, người đứng đầu phụ trách tiếp nhận những đứa trẻ Cái Bang này.
Bởi vì chứng cứ đều đầy đủ, phần tử phạm tội đã thú nhận những tội ác mình gây ra.
Càng khiến cho người nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Vương Kim Sơn đã phát rồ đến mức hạ thuốc cho con ruột của mình, sau đó bán thận để đạt được mục đích kiếm lợi nhuận kếch xù.
Chờ đợi bọn họ, chính là pháp luật nghiêm trị.
Mà Võ Xứng Đà khống chế hơn hai mươi đứa bé, từng đứa bé gầy như que củi, hoặc nhiều hoặc ít đều mang tàn tật.
Khi biết tin, các bậc cha mẹ chạy đến nhận con trông thấy thảm trạng của những đứa bé này, không khỏi gào khóc, bảo bối đã tìm về, nhưng bảo bối lúc trước, rốt cuộc cũng sẽ không trở về!